Chương 32: Bạn thân gọi tới

Bồ Cũ Của Ta Tại Sao Đều Trâu Bò Như Vậy?

Chương 32: Bạn thân gọi tới

Chương 32: Bạn thân gọi tới

Sau cuộc trò chuyện ngắn với Thẩm Hoàng, Sở Thiên để ý thấy lúc này cũng đã rất muộn, cho nên hắn quyết định không trở lại căn hộ của Thẩm Tiểu Ái nữa, mà chỉ gửi cho cô một dòng nhắn tin tạm biệt, sau đó cùng Trương Phi Phàm lên xe rời đi.

Chiếc Bentley Mulsanne chậm rãi lăn bánh hướng về phía con đường lớn bên ngoài khu tập thể.

Sở Thiên lặng yên quan sát tòa nhà cũ kỹ, tối mờ kia đang dần dần thu nhỏ lại trong tầm mắt, mãi cho tới khi tất cả đã hoàn toàn khuất sau ngã rẽ.

Hắn thầm thở dài một hơi, trong lòng tự cảm thấy những chuyện xảy ra buổi tối hôm nay thực sự có phần khó tin.

Dù đã sống trong thân thể này được vài tháng, nhưng Sở Thiên vẫn chưa thể hoàn toàn thích nghi một trăm phần trăm với cuộc đời mới này của mình.

Có đôi khi hắn còn tự hỏi, phải chăng bản thân mình bây giờ chỉ là một người thực vật đang chìm trong cơn hôn mê dài sau tai nạn mà thôi?

Rốt cuộc tới một ngày nào đó khi hắn tỉnh lại hoặc chết đi, thì tất cả mọi thứ ảo mộng trước mắt này cũng sẽ kết thúc.

Từ trước tới nay Sở Thiên đều không mặn mà với tình cảm nam nữ, bởi lẽ sau khi tự ép buộc mình phải rời bỏ Tưởng Thư Đình, trong lòng của hắn đã có một vết nứt rất sâu, tưởng chừng như cả đời này cũng chẳng thể nào hàn gắn nổi.

Thế nhưng sau khi mượn xác hoàn hồn, hắn dường như đã trở thành con người khác.

Ngay trong chính mối quan hệ giữa hắn và Thẩm Tiểu Ái cũng là như vậy, có lẽ Sở Thiên sẽ chẳng bao giờ nghĩ rằng mình lại phát sinh tình cảm với cô, hơn nữa còn là trong thời gian vài tháng ngắn ngủi như vậy nữa.

Có lẽ... Hắn bây giờ đã không còn là gã luật sư họ Sở u ám, sầu đời của mấy tháng trước nữa, cả về thể xác lẫn linh hồn...

Sở Thiên đắm chìm trong mớ suy nghĩ rối ren của bản thân, hoàn toàn không để ý tới những gì đang diễn ra xung quanh mình.

Chỉ tới khi Trương Phi Phàm gọi tên hắn tới lần thứ ba, Sở Thiên mới giống như vừa tỉnh lại từ trong một giấc mơ dài, ngơ ngác không biết đối phương đang nói gì.

"Thiếu gia, cậu không sao chứ?"

Trên mặt Trương Phi Phàm hiện rõ vẻ lo lắng, cẩn thận dò hỏi:

"Có cần tôi đưa cậu tới bệnh viện không?"

Sở Thiên đưa tay xoa nhẹ hai bên thái dương, rũ bỏ hoàn toàn những ý tưởng mông lung trong đầu mình.

Hắn liếc nhìn Trương Phi Phàm, lắc đầu đáp:

"Tôi không sao, chỉ là đang nghĩ ngợi chút việc riêng nên hơi mất tập trung thôi. Vừa nãy anh đang nói gì với tôi à?"

"Bây giờ cậu muốn trở về biệt thự, hay là đi nơi nào nữa không?"

"Ừm, hôm nay tôi không..."

Sở Thiên còn chưa nói hết câu, thì bất chợt tiếng chuông điện thoại trong túi hắn lại vang lên liên hồi, xen ngang vào cuộc trò chuyện giữa hai người họ.

Sở Thiên ra hiệu cho Trương Phi Phàm cứ tiếp tục lái xe trước, sau đó mới nhấc máy trả lời.

"Alo, gọi tao có việc gì thế?"

Đầu dây bên kia vọng tới tiếng nhạc điện tử chát chúa, tiếng người cười nói ồn ào, tới mức khiến cho Sở Thiên khó có thể phân biệt rõ được từng âm thanh đơn lẻ bên trong đó.

" Thằng ranh con này... Mày xuất viện cũng không nói với tao một câu, định trốn cả đời hay gì?... Cho mày năm phút, ngay lập tức chạy bằng bốn chân tới đây, nếu không ông đây liền từ mặt mày!"

Nghe được giọng nói vừa quen thuộc lại vừa xa lạ ấy, Sở Thiên liền không nhịn được mà mỉm cười, lớn giọng mắng lại.

"Con mẹ mày Nhạc Dương, mới có vài ngày không gặp mà lá gan mày đã to gấp mấy lần rồi! Cứ chờ đó cho tao, hôm nay ông đây nhất định sẽ dạy mày một khóa học nói tiếng người đến nơi đến chốn!"

"Hừ, được lắm, tao lại sợ thằng bệnh phu như mày quá! Bar Tên Lửa, phòng bao số hai, thằng nào gục trước phải sủa tiếng chó!"

"..."

Cất điện thoại vào lại trong túi quần, Sở Thiên quay sang nói với Trương Phi Phàm:

"Anh Trương, cho tôi tới quán bar Tên Lửa ở gần giao lộ Bảy mươi. À, với lại bây giờ cũng muộn rồi, mà có lẽ còn khá lâu nữa tôi mới xong việc. Cho nên lát nữa sau khi tới nơi anh cứ thả tôi ở đó rồi lái xe về trước đi nhé."

Trương Phi Phàm liền vội vàng đáp:

"Không sao đâu, tôi chờ ở bên ngoài là được. Cậu cứ thoải mái vui chơi đi, không cần để ý đến tôi đâu."

"Vậy thì tốt rồi, cảm ơn anh Trương nhé!"

Sở Thiên gật đầu, tiếp đó liền ngả lưng ra phía sau ghế, nhắm hờ hai mắt như đang ngủ gật.

Có một điều mà Trương Phi Phàm không biết, đó là ngay từ lúc mới gặp mặt vị thiếu gia họ Sở này, thì toàn bộ hành động, cử chỉ, lời nói của hắn đều đã nằm trong tầm quan sát của Sở Thiên rồi.

Vốn dĩ ngay từ đầu Sở Thiên cũng không coi trọng Trương Phi Phàm cho lắm, thế nhưng sau khi nghe đối phương kể về những chuyện quá khứ của bản thân, trong đầu Sở Thiên lại nảy ra ý định sẽ khảo sát hắn thêm một chút.

Nếu như Trương Phi Phàm thực sự có năng lực như những lời hắn nói, vậy thì Sở Thiên sẽ cân nhắc xem liệu có thể sử dụng người này hay không.

Đương nhiên đó cũng chỉ là một trong số rất nhiều khía cạnh cần phải xem xét.

Giả dụ như tâm tính của Trương Phi Phàm không đủ vững vàng, hoặc là phong cách ứng xử, cử chỉ lời nói không hợp với tiêu chuẩn của Sở Thiên, thì dù năng lực có mạnh tới đâu đi chăng nữa thì cũng không thể khiến cho Sở Thiên trọng dụng hắn.

May mắn cho Trương Phi Phàm, đó là thái độ của hắn từ đầu tới giờ vẫn đang khiến cho Sở Thiên tương đối hài lòng.

Nhiệt tình, khiêm tốn, lại tự biết bản thân là ai và phải làm gì, chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ để hắn giành được cảm tình của Sở Thiên rồi.

Người này nếu cẩn thận bồi dưỡng, nhất định sẽ có lúc hữu dụng!

Sở Thiên âm thầm tự nhủ trong đầu như vậy, tuy nhiên hắn vẫn cảm thấy cần phải tiếp tục cân nhắc thêm, chứ chưa lập tức đưa ra quyết định ngay lúc này.

Trương Phi Phàm đang chăm chú lái xe, hoàn toàn không biết rằng chỉ vì câu chuyện tưởng chừng như vu vơ mà hắn tâm sự với Sở Thiên, đã khiến cho con đường nhân sinh tương lai của hắn rẽ sang một lối khác......

Lúc này đã là gần nửa đêm, những hàng quán, địa điểm kinh doanh thông thường hầu hết đều đóng cửa từ sớm rồi.

Tuy nhiên đối với một vài nơi đặc biệt, ví dụ như quán bar Tên Lửa, thì thời điểm từ mười hai giờ khuya trở đi mới là khoảng thời gian náo nhiệt, nhộn nhịp nhất trong ngày.

Quán bar này được xây dựng trên khuôn viên rộng gần ngàn mét vuông nằm ngay trong khu vực trung tâm thành phố Đông Hải.

Gọi là quán bar cũng có vẻ không chính xác lắm, bởi nó là một tổ hợp vui chơi giải trí cực kỳ lớn, bao gồm tất cả mọi dịch vụ giải trí từ ăn uống, sàn nhảy, phòng hát, casino... Không thiếu bất kỳ món ăn chơi nào.

Ở nơi tấc đất tấc vàng như Đông Hải, lại mọc lên một cơ ngơi rộng rãi và xa hoa như vậy, đủ hiểu ông chủ đứng đằng sau nơi này có tiềm lực mạnh tới cỡ nào.

Đây cũng là địa điểm ưa thích không chỉ của đám con nhà giàu, những cậu ấm cô chiêu sống về đêm, mà ngay đến những doanh nhân thành công, người nổi tiếng, thậm chí là cả các ông trùm khét tiếng trong giới hắc đạo cũng thường xuyên lui tới nơi này.

Giá cả ở Tên Lửa so với mặt bằng chung thì vô cùng đắt đỏ, tuy nhiên nếu đã là người tới đây chơi, thì đều không cần tính toán chút "tiền lẻ" ấy.

Sở Thiên và bạn thân của hắn - Nhạc Dương - cũng không phải là ngoại lệ.

Tên Nhạc Dương này đã quen biết Sở Thiên từ khi còn học tiểu học, hai người có thể coi như bạn nối khố, quan hệ vô cùng tốt.

Cả hai cũng có một số điểm chung, tuy nhiên nếu chỉ xét riêng về tính cách, thì Nhạc Dương so với Sở Thiên lại khác nhau một trời một vực.

Sở Thiên cao ngạo, lạnh lùng, lại rất đào hoa, có sức hấp dẫn không nhỏ với nữ giới.

Hắn chẳng thực sự yêu thích bất kỳ thứ gì ngoài mỹ nữ, bao gồm cả những thú chơi xa xỉ của giới thượng lưu, hoặc là cờ bạc đỏ, chất kích thích, đua xe...

Còn Nhạc Dương thì ngược lại hoàn toàn.

Tên nhóc này nổi tiếng là ăn chơi hoang đàng có số má ở Đông Hải, không một trò vui nào mà không có dấu răng của hắn.

Nếu như Sở Thiên thích theo đuổi phụ nữ, hưởng thụ từ đầu tới cuối quá trình chinh phục đối phương, thì Nhạc Dương lại chẳng có một chút hứng thú nào với chuyện này.

Tất cả những gì hắn muốn chỉ là tình dục, chứ không phải là tình cảm.

Thường ngày Nhạc Dương hay chê bai Sở Thiên, nói hắn sống không biết hưởng thụ, dành quá nhiều thời gian vào việc tán tỉnh đàn bà, mà bỏ qua những thú vui đích thực khác.

Mà mỗi lần như vậy Sở Thiên chỉ cười nhạt, sau đó nói một câu ngắn gọn, nhưng lại vô cùng hiệu quả, đủ sức để đưa Nhạc Dương vào khuôn khổ ngay tức khắc.

"Còn lèm bèm nữa, ông đây liền gọi điện cho chị Dung, để chị ấy cắt hết trợ cấp của mày, xem xem mày lấy gì ra mà hưởng lạc."

Chị Dung trong lời nói của Sở Thiên chính là Nhạc Dung - chị ruột của Nhạc Dương.

Gia đình Nhạc Dương không giống với nhà họ Sở, gốc rễ căn cơ của họ không nằm ở thương giới, mà lại được xây dựng trong chính trường.

Ông nội của Nhạc Dương trước đây là Bí thư Tỉnh ủy Đông Hải, mặc dù đã nghỉ hưu nhiều năm nhưng sức ảnh hưởng vẫn còn rất lớn, môn sinh trải khắp cả tỉnh Đông Hải, thậm chí là ở cả cấp cao hơn.

Cha Nhạc Dương cũng nối nghiệp chính trị của ông cụ, hiện tại đang giữ chức vụ Giám đốc Sở Công thương Đông Hải - một cơ quan có thực quyền rất lớn trong bộ máy hành chính tỉnh.

Hầu hết con em họ Dương đều đang lăn lộn phấn đấu trong thể chế, duy chỉ có một ngoại lệ, đó chính là Nhạc Dung.

Cô không muốn bị gò bó, cho nên đã lựa chọn con đường kinh doanh thay cho lối đi truyền thống của gia đình.

Bản thân Nhạc Dung là phận nữ nhi, không được gia đình ưu ái hỗ trợ quá nhiều, cho nên bước khởi đầu của cô không dễ dàng, thuận lợi như đám con cháu nhà giàu khác.

Nhưng người xuất sắc thì đặt ở đâu cũng có thể tỏa sáng, Nhạc Dung bỏ ra sáu năm phấn đấu, cuối cùng cũng thu lại được nhiều thành tựu đáng ngưỡng mộ.

Phải nói tầm mắt của cô không hề tầm thường, bởi lẽ từ sáu năm trước - khi mới học năm thứ ba đại học - Nhạc Dung đã nhìn ra được xu hướng của thị trường Marketing điện tử sắp bùng nổ.

Tại thời điểm đó, khái niệm Digital Marketing còn chưa phổ biến trong nước, tuy nhiên ở các quốc gia Châu u hay Hoa Kỳ, ngành dịch vụ tỷ đô này đã phát triển vô cùng rộng rãi, tạo ra những tập đoàn tư bản lớn mạnh bậc nhất trên thương trường.

Nắm bắt thời điểm thị trường trong nước còn đang tiếp thu cái mới, Nhạc Dung bỏ dở việc học đại học, dùng toàn bộ số tiền tích góp và vay mượn của người thân để thành lập một công ty dưới tên gọi Miracle Media.

Khi đó cha mẹ Nhạc Dung phản đối vô cùng kịch liệt, bởi trong suy nghĩ của họ cô chỉ là một đứa con gái mới hơn hai mươi tuổi, hoàn toàn không có một chút kiến thức hay kinh nghiệm thực tế nào trong lĩnh vực này.

Với họ, con đường ngắn nhất, dễ dàng nhất và cũng là duy nhất của cô đó là học cho xong đại học, sau đó tiến vào một cơ quan cấp Sở nào đó làm việc vài năm, xây dựng lý lịch và tích lũy kinh nghiệm.

Tới khi đã đứng vững gót chân, gia đình cô có thể lựa chọn gửi Nhạc Dung xuống tuyến cơ sở rèn luyện, hoặc là dựa vào quan hệ của ông cụ để đưa cô lên Trung Ương.

Tuy nhiên với Nhạc Dung, niềm đam mê kinh doanh cùng sự tự tin đã chiến thắng hết thảy cản trở, mặc dù đã có lúc cha mẹ dọa sẽ từ mặt cô.

Trải qua mấy năm liền phấn đấu không ngừng, cuối cùng Miracle Media cũng thành công, trở thành một doanh nghiệp chuyên về marketing điện tử nổi tiếng không chỉ ở Đông Hải mà còn trên cả nước.

Nhạc Dung lúc này nghiễm nhiên đã là một tiểu phú bà, tài sản cá nhân lên tới vài trăm triệu.

Câu chuyện của cô cũng theo đó mà trở thành một huyền thoại trong giới khởi nghiệp, đúng với tên gọi của công ty: Miracle - Phép Màu!