Chương 36: Lực bất tòng tâm

Bồ Cũ Của Ta Tại Sao Đều Trâu Bò Như Vậy?

Chương 36: Lực bất tòng tâm

Chương 36: Lực bất tòng tâm

Cùng lúc đó, tại một tòa nhà văn phòng cao tầng nằm ngay trong khu vực trung tâm phía Tây của thành phố Đông Hải.

Sở Luân chậm chạp lê từng bước ra khỏi trụ sở của tập đoàn JK.

Trên khuôn mặt ông ta đã lộ rõ vẻ mệt mỏi, cùng với đó là sự lo lắng không thể che giấu được, hoàn toàn khác hẳn với với sự bình thản tới mức lạnh nhạt thường ngày.

Cũng phải thôi, cho dù đổi lại là bất kỳ ai khác, một khi đã rơi vào tình thế giống như Sở Luân hiện tại, thì chắc chắn đều chẳng thể nào tỏ ra dửng dưng nổi nữa.

Thân là một người đứng đầu, gánh trên vai trách nhiệm của cả tập đoàn, lại lăn lộn nhiều năm trong thương trường, cố nhiên Sở Luân đã từng phải trải qua không ít sóng to gió lớn, nguy cơ trùng trùng.

Bằng vào bản lĩnh của chính mình, ông ta một tay lèo lái con thuyền JK vượt qua hết thảy khó khăn, gây dựng nên cơ nghiệp đồ sộ như ngày hôm nay.

Thế nhưng đối mặt với sự việc lần này, bản thân Sở Luân lại không khỏi nảy sinh cảm giác lực bất tòng tâm, bởi lẽ những gì đang diễn ra trước mắt gần như đã nằm ngoài tầm kiểm soát của ông ta.

Sự uy hiếp từ bên ngoài, hay là mối nguy tiềm tàng từ bên trong nội bộ tập đoàn, mọi thứ đều trở nên ngày một nghiêm trọng hơn, chẳng khác nào một sợi dây xích đang dần dần siết chặt từng giây, khiến cho ông ta ngộp thở.

Mặc dù Sở Luân đã cố hết sức liên hệ với các đối tác, đồng thời hợp sức với thân tín của mình để đưa ra giải pháp gỡ rối, nhưng tất cả những hành động đó dường như lại chẳng mang lại tác dụng gì đáng kể.

Tập đoàn JK có thể coi là một doanh nghiệp đa ngành nghề, tuy nhiên hoạt động kinh doanh bất động sản vẫn là mũi nhọn chính, chiếm tỷ trọng lớn nhất trong cơ cấu tài chính.

Năm ngoái Sở Luân đã được tỉnh phê duyệt dự án xây dựng một tổ hợp chung cư cao cấp, biệt thự, trung tâm thương mại kết hợp tòa nhà văn phòng ở vùng ven thành phố - khu vực giáp biển, nơi đang có xu hướng mở rộng và phát triển trong tương lai gần.

Đây được coi là một kế hoạch lớn nhất từ trước tới nay của tập đoàn, mà Sở Luân đã phải ấp ủ rất nhiều năm mới có cơ hội tiến hành.

Phải biết rằng sau khi siêu dự án JK Black Pearl này được hoàn thành, nó sẽ mang tới cho tập đoàn không chỉ tiền bạc, mà còn là vị thế trên thương trường, thậm chí đưa JK lên một tầm cao mới, sánh ngang với những doanh nghiệp hùng hậu bấc nhất cả nước.

Thế nhưng người tính không bằng trời tính, Sở Luân chẳng thể nào lường trước được kế hoạch mà ông ta mất nhiều năm trời để tính toán, rốt cuộc lại có thể đi lệch khỏi quỹ đạo xa đến như vậy.

Chỉ trong vòng vài tháng sau khi bắt đầu khởi công dự án, tập đoàn JK đã đầu tư vào đó hàng trăm triệu mỹ kim - một số tiền vô cùng lớn, gần như chiếm trọn hoàn toàn nguồn vốn lưu động.

Đây cũng chính là lúc các vấn đề bắt đầu nảy sinh.

Các đối tác chính của dự án, không rõ là vô tình hay cố ý, đều đồng loạt quay lưng từ bỏ, bất chấp việc phải bỏ ra một khoản tiền phạt không nhỏ vì đã phá vỡ hợp đồng.

Mà trong số đó, có không ít người là bạn làm ăn cũ, đã hợp tác với Sở Luân từ khi ông ta mới chân ướt chân ráo ngồi lên ghế chủ tịch.

Cùng thời điểm đó, một số bất động sản mà JK đang nắm giữ bỗng nhiên phát sinh khiếu nại, tranh chấp.

Giấy tờ Sở Luân nắm trong tay cố nhiên là hợp lệ, tuy vậy quá trình kiện tụng vẫn phải diễn ra theo đúng quy trình, dẫn tới việc các bất động sản này lần lượt bị đóng băng, không thể đem ra cầm cố để vay vốn ngân hàng.

Cực chẳng đã, Sở Luân tìm tới các công ty chứng khoán, lập hồ sơ phát hành trái phiếu doanh nghiệp để huy động vốn, tiếp tục thực hiện dự án còn đang dang dở.

Tuy nhiên quá trình thẩm tra hồ sơ lại cứ tiếp tục kéo dài ngày này qua ngày khác, giống như có một bàn tay vô hình nào đó đang muốn kéo chân Sở Luân lại, khiến cho ông ta không có cách nào bù đắp được sự thiếu hụt về tài chính vậy.

Mặt khác, ngay trong nội bộ tập đoàn JK cũng bắt đầu xuất hiện nhiều luồng ý kiến trái chiều, chống đối lại chủ trương của Sở Luân, khiến cho sự việc càng trở nên nghiêm trọng hơn.

Sở Luân tuy là chủ tịch tập đoàn, nhưng lại không thể một tay che trời, tự tung tự tác muốn làm gì thì làm được.

Tất cả quyết sách phải thông qua hội đồng quản trị xem xét, mà thời gian gần đây mỗi cuộc họp mở ra đều không mang lại kết quả gì, nguyên nhân là bởi sự bất đồng giữa các cổ đông lớn với Sở Luân cùng thân tín của ông ta.

Dự án JK Black Pearl gần như đã rút cạn nguồn tài chính lưu động của tập đoàn, mà tình hình hiện tại lại không có bất kỳ tiến triển nào, khiến cho nguy cơ ngâm vốn càng lộ ra rõ ràng hơn bao giờ hết.

Nếu cứ theo đà này mà tính toán, thì chỉ tối đa một tháng nữa thôi Sở Luân sẽ bắt đầu phải tính tới chuyện từ bỏ siêu dự án ven biển kia - mà điều này cũng đồng nghĩa với việc ném đi hàng trăm triệu đô la đã đầu tư.

Đây sẽ là một đòn chí mạng giáng vào cả tập đoàn nói chung và cá nhân Sở Luân nói riêng.

Dĩ nhiên JK vẫn còn có các sản nghiệp khác, sẽ không tới mức sụp đổ ngay lập tức.

Tuy nhiên sự cố lần này đã đủ để khiến cho cả tập đoàn chao đảo trong một khoảng thời gian dài sắp tới.

Công sức kinh doanh bao nhiêu lâu nay của Sở Luân cũng sẽ theo đó mà tan thành bọt nước, thậm chí quy mô của tập đoàn còn có thể bị thu nhỏ lại, không bằng cả thời điểm mười năm về trước.

Đứng trên cương vị của một người lãnh đạo, Sở Luân không thể tránh khỏi phần lớn trách nhiệm.

Rất có khả năng ông ta sẽ bị buộc phải từ chức chủ tịch.

Trong trường hợp đại hội đồng cổ đông không đưa ra quyết định thay thế ông ta, thì thất bại lần này của Sở Luân vẫn là một vết nhơ khó mà chối bỏ được.

Vị trí của ông ta trên thương trường sẽ hoàn toàn bị xóa sổ, điều này cũng đồng nghĩa với việc tập đoàn JK cũng vĩnh viễn không thể một lần nữa bước lên đỉnh cao.

Thử hỏi một người đứng đầu mà thất bại thảm hại như vậy, thì còn tư cách gì mà dẫn dắt kẻ khác?

Làm sao có thể xây dựng được niềm tin với các đối tác, đảm bảo tiền của họ không bị ném qua cửa sổ vì những sai lầm của ông ta?

Bởi vậy nên khi Sở Luân hạ ván bài này, tức là đã đặt mình vào tình thế buộc phải thành công.

Nếu như không thể hoàn thành được mục tiêu, thì con đường kinh thương của ông ta cũng coi như đứt gánh từ đây...

Trông thấy Hoắc Cương đã đứng chờ sẵn bên ngoài, Sở Luân nhanh chóng gạt bỏ đi nét ưu tư trên khuôn mặt, nhường chỗ lại cho vẻ bình đạm thường thấy.

Ông ta tiến lại phía đối phương, vỗ vỗ vai hắn vài cái, cười nói:

"Mấy ngày nay công việc bận rộn, làm cho cậu cũng phải chờ đợi tới khuya như vậy, thật sự trong lòng tôi rất áy náy. Ngày mai cậu tới gặp thư ký Trần lĩnh thêm một trăm ngàn công tác phí nhé."

Hoắc Cương lắc đầu, nghiêm túc từ chối:

"Chủ tịch, đây là trách nhiệm của tôi..."

"Không cần nói nữa, cứ quyết định như vậy đi..."

Không để cho hắn nói dứt câu, Sở Luân đã xua tay ngắt lời.

"Cậu theo tôi lâu như vậy, chắc phải hiểu tính tôi rồi chứ. Tiền này là công tác phí của cậu, là tập đoàn chi trả, không phải tiền túi của tôi. Đúng rồi, người đi đón con trai tôi hôm nay ấy, cậu bảo hắn để ý tới nó nhé. Thằng nhóc này vừa mới xuất viện, còn chưa về qua nhà lấy một lần mà đã tìm tới mấy chỗ ăn chơi rồi, thật không biết nói sao cho phải."

Hoắc Cương gật đầu, đáp:

"Tài xế Trương là do thư ký Trần đích thân lựa chọn. Người này tuổi tác không lớn lắm, nhưng tác phong làm việc rất thận trọng, năng lực nói chung cũng không tồi. Để hắn đi cùng với cậu ấy thì chủ tịch không cần phải lo lắng gì đâu."

Sở Luân ừ một tiếng, lại ngoảnh đầu về phía sau, chậm rãi quan sát tòa nhà cao vút sừng sững trước mặt, sâu trong ánh mắt thấp thoáng hiện lên một tia ảm đạm.

Cơ nghiệp này, dù rằng không phải tự tay ông ta gây dựng lên từ con số không, nhưng cũng đã đổ không ít công sức, mồ hôi và nước mắt vào trong đó, mới có thể khiến cho nó lớn mạnh như ngày hôm nay.

Bây giờ phải đứng yên nhìn nó suy sụp từng chút một, mà bản thân mình lại hoàn toàn lực bất tòng tâm, không thể làm cách nào vãn hồi được...

Nghĩ tới đây, tâm trạng của Sở Luân không khỏi tệ hơn vài phần, cảm giác chua xót và buồn rầu cuốn lấy ông ta như con rắn độc, cắn chặt không buông.

Dĩ nhiên Sở Luân sẽ không đầu hàng, còn nước còn tát, ông ta sẽ làm mọi cách để xoay chuyển cục diện này.

Nhưng tất cả hành động ấy có hiệu quả gì hay không, thì ngay chính bản thân Sở Luân cũng chẳng thể chắc chắn được.

Hoắc Cương quan sát vẻ mặt của chủ tịch, dường như đã nhận ra được tâm trạng của ông ta đang rất tệ.

Hắn hơi chần chừ trong chốc lát, nghĩ ngợi thoáng qua vài giây, sau đó vẫn quyết định đưa ra câu hỏi.

"Chủ tịch, tình hình tập đoàn có phải...?"

Hoắc Cương đã đi theo Sở Luân nhiều năm, đã từng chứng kiến ông ta làm ra không ít kỳ tích.

Thế nhưng đây là lần đầu tiên hắn thấy vị chủ tịch này rơi vào hoàn cảnh khó khăn đến như vậy.

Tuy nói Hoắc Cương chỉ là một tài xế kiêm vệ sĩ, thì điều này cũng không có nghĩa là hắn không hiểu chút gì về những vấn đề mà tập đoàn đang gặp phải.

Chỉ có điều thường ngày hắn luôn tâm niệm bản thân chỉ cần làm tròn chức trách là đủ, không nên và cũng không được phép can thiệp vào những thứ nằm ngoài tầm quản lý của mình.

Sở Luân liếc nhìn Hoắc Cương, trong lòng cảm thấy hơi ngạc nhiên.

Chẳng lẽ những áp lực lúc này đã lớn tới mức khiến cho ông ta không thể che giấu nổi sự bất an, đến mức ngay cả tài xế của mình cũng có thể nhận ra rồi hay sao?

"Đúng là đang gặp chút khó khăn, nhưng cũng không tới mức long trời lở đất. Chuyện này tôi tự có cách giải quyết, cậu không cần phải quan tâm."

Hoắc Cương gật đầu, cũng không tiếp tục hỏi thêm về vấn đề này nữa.

Hắn biết việc mình vừa làm có phần không hợp lý, tuy nhiên tất cả cũng chỉ xuất phát từ sự quan tâm mà hắn dành cho đối phương mà thôi.

Mà ở phía đối diện, Sở Luân dường như cũng cảm thấy những lời nói của mình có phần gay gắt.

Ông ta đương nhiên hiểu được Hoắc Cương không phải kẻ nhiều chuyện, mà bởi hắn thực tâm lo lắng cho mình.

Chỉ có điều con người của Sở Luân luôn là như vậy, ông ta thà rằng tự gánh vác tới khi sụp đổ, cũng không muốn những người xung quanh tỏ ra thương hại mình, nhất là người mà ông ta coi là thân tín như Hoắc Cương.

Vốn ông ta còn muốn nói vài lời xoa dịu đối phương, nhưng đúng vào lúc này tiếng chuông điện thoại lại vang lên lanh lảnh, cắt đứt ý định này của Sở Luân.

"Alo, tôi là Sở Luân."

Đầu dây bên kia vọng lại một giọng nói có phần vội vàng, hớt hải:

"Chủ tịch, chuyện ông cần tìm hiểu, tôi đã tra ra được một số manh mối rồi..."

Chỉ trong một tích tắc, ánh mắt vốn chán nản của Sở Luân ngay lập tức biến đổi, trở nên vô cùng sắc bén.

Ông ta ừ một tiếng, sau đó lạnh nhạt hỏi tiếp:

"Vậy sao? Rốt cuộc là ai đang bày trò ở đây?"

"Ngày hôm trước tôi đã tiếp xúc với trợ lý của giám đốc Trần, hỏi han một số vấn đề liên quan tới dự án lần này. Ban đầu hắn ta còn khá dè dặt, nhưng sau khi tôi dúi phong bì vào túi hắn, thì rốt cuộc hắn cũng chịu nhả ra một số thông tin quan trọng."

Sở Luân nhíu mày, nghiêm giọng nói:

"Dài dòng quá, tập trung vào trọng điểm đi!"

"Dạ... Hắn ta nói, giám đốc Trần ban đầu cũng không có ý định rút lui, thậm chí còn rất hưng phấn khi được chúng ta mời tham gia dự án. Nhưng vài ngày sau đó một người ngoại quốc đến gặp giám đốc Trần, không biết hai người họ đã nói chuyện gì. Sau cuộc gặp đó, thái độ của ông ta liền thay đổi một trăm tám mươi độ..."

"Người nước ngoài? Đối phương là ai, có tra ra được không?"

"Người kia được đích thân giám đốc Trần điều động tài xế riêng đưa đón, cho nên tôi đã điều tra thông qua tên tài xế đó, tìm được khách sạn người kia đang ở. Hắn tên là Jonas, là giám đốc điều hành khu vực châu Á của tập đoàn Global Property."

Lông mày Sở Luân cau lại, trong lòng thầm mắng một câu khốn kiếp.

Trước giờ ông ta không hề quen biết đám người này, hai bên không thù không oán, rốt cuộc bọn chúng có mục đích gì mà lại làm ra chuyện hoang đường, hại mình hại người như vậy?