Chương 28: Hư hư thực thực

Bồ Cũ Của Ta Tại Sao Đều Trâu Bò Như Vậy?

Chương 28: Hư hư thực thực

Chương 28: Hư hư thực thực

Ánh mắt của Thẩm Tiểu Ái hướng thẳng về phía Sở Thiên, trên khuôn mặt lộ ra một nét u ám, im lặng chờ đợi câu trả lời của hắn.

Báo động đỏ, tình thế nguy cấp!!!

Đầu óc Sở Thiên nhanh chóng xoay chuyển với tốc độ cao nhất, cố gắng nặn ra một lý do nào đó thật là hợp tình hợp lý, tránh khỏi một hồi đầu rơi máu chảy đã tới gần kề.

Hắn hiểu quan hệ của mình và Thẩm Tiểu Ái chỉ mới bước vào giai đoạn trăng mật, nếu như để cho cô biết được ở sau lưng hắn còn có quan hệ không minh bạch với người phụ nữ khác, thì không biết Thẩm Tiểu Ái sẽ cảm thấy đau lòng tới mức nào đây...

Nếu như tình huống không quá nghiêm trọng, vậy thì Sở Thiên còn có thể tùy tiện bịa ra một vài cái cớ vô thưởng vô phạt, đối phó qua loa cho xong.

Thế nhưng trong trường hợp này thì khác, Thẩm Tiểu Ái hiện tại đã đặt toàn bộ tâm tư vào câu trả lời của hắn, thậm chí còn trở nên nghiêm túc hơn bao giờ hết, điều này khiến cho Sở Thiên rơi vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan.

Phải dùng tuyệt chiêu thật giả lẫn lộn, bảy phần thực ba phần hư, may ra mới có thể lừa gạt được cô nàng này!

Với kinh nghiệm uốn ba tấc lưỡi kiếm cơm suốt hàng chục năm, rất nhanh sau đó Sở Thiên đã đưa ra được chủ ý.

Hắn nhìn thẳng vào mắt Thẩm Tiểu Ái, vận dụng tới chất giọng mười phần nghiêm túc, hoàn toàn khác xa với vẻ cợt nhả, đùa bỡn thường thấy mỗi khi ở cùng một chỗ với cô.

"Thực ra... Lưu Khiết là bạn gái cũ của tôi!"

Ngay sau đó, không để cho đối phương có cơ hội xen vào, Sở Thiên đã nhanh chân đi trước một bước, thao thao bất tuyệt trình bày.

"Trước đây chúng tôi có qua lại một thời gian, sau đó vì nhiều chuyện xảy ra mà đường ai nấy đi. Nói ra cũng thật xấu hổ, thời điểm đó tôi mới chỉ có mười bảy tuổi, suy nghĩ vẫn chưa được chín chắn, cho nên đã làm ra không ít việc có lỗi với Lưu Khiết..."

Sở Thiên vừa nói, vừa liếc mắt quan sát thái độ của Thẩm Tiểu Ái.

Nhìn thấy cô nàng này giống như đang rất chăm chú lắng nghe, hắn liền biết mánh khóe này của mình đã phát huy tác dụng, cho nên càng ra sức giải thích:

"Từ trước tới giờ tôi vẫn nghĩ sau này sẽ chẳng bao giờ gặp lại cô ấy nữa, thực sự không ngờ hôm nay... Trước đó Lý Vân Long mời tôi ăn cơm chung, còn nói mình dẫn theo Lưu Khiết tới đây, cho nên tôi mới cố tình từ chối hắn. Nhưng cô lại cứ kiên quyết muốn ngồi cùng bọn họ, cho nên tôi đành..."

Hư hư thực thực còn chưa đủ, phải thêm một chiêu Đẩu Chuyển Tinh Di nữa!

Đem vấn đề quy về trên người Thẩm Tiểu Ái, để cho cô nàng này sinh ra cảm giác áy náy với mình, như vậy mới có thể khiến cô ấy giảm bớt sự nghi ngờ trong lòng.

"Chưa hết đâu. Ban nãy khi tôi đang đứng hút thuốc ngoài hành lang, thì bỗng nhiên Lưu Khiết lại từ bên trong bước theo ra ngoài."

"Cô biết đó, bây giờ tôi muốn tránh mặt cô ấy còn không kịp, nói gì tới việc chủ động bắt chuyện. Vốn tôi còn muốn rời đi nơi khác, ai ngờ Lưu Khiết lại trực tiếp tiến tới trước mặt tôi, hỏi tôi có gì muốn nói hay không...?"

Nói đến đây, Sở Thiên liền ngừng lại vài giây, sau đó lại làm bộ thở dài sườn sượt, cố gắng nặn ra vẻ mặt hối hận cùng tội lỗi.

Thẩm Tiểu Ái thấy hắn bỗng nhiên im lặng, ngay lập tức đưa tay kéo nhẹ áo hắn, thúc giục:

"Sau đó thì sao, anh không thể cứ kể hết một mạch được à? Giả thần giả quỷ cái gì chứ?"

"Haiz, sau đó tôi cũng liền nói vài lời xin lỗi, quả thực là lỗi của tôi... Ai ngờ..."

Sở Thiên ngước mắt lên nhìn trần nhà, giống như một vị cao nhân đang thuật lại chuyện xưa tích cũ.

"Ai ngờ Lưu Khiết trực tiếp tóm lấy cổ áo tôi, sau đó nhân lúc tôi còn chưa kịp phản ứng... Liền hôn lên môi tôi một cái..."

"Tôi vừa muốn đẩy cô ấy ra, lập tức bị cắn một nhát đau điếng..."

"Lưu Khiết nói rằng ân oán giữa chúng tôi coi như chấm dứt từ đây, sau này không muốn nhìn thấy mặt tôi nữa, gặp một lần sẽ đánh một lần..."

"Toàn bộ câu chuyện là như vậy đó..."

Sở Thiên kết thúc màn trình diễn mà hắn hao tổn hết không ít tế bào não mới nghĩ ra.

Tiếp theo, hắn lại cố tình nhìn thẳng vào mắt Thẩm Tiểu Ái, muốn xem cô nàng này sẽ phản ứng thế nào.

Thẩm Tiểu Ái im lặng không nói gì, giống như thể còn đang tiêu hóa câu chuyện mà Sở Thiên vừa trình bày.

Mất gần gần một phút đồng hồ đăm chiêu suy nghĩ, cuối cùng cô mới lắc đầu, nhẹ nhàng lên tiếng:

"Lưu Khiết không phải là người ngang ngược, chắc chắn sẽ không tự dưng làm ra hành động bồng bột như vậy. Rốt cuộc trước đây anh đã làm gì sai, mà lại khiến cho quan hệ giữa hai người trở thành như bây giờ?"

Sở Thiên âm thầm thở phào một hơi, lần này coi như thoát được một kiếp nạn rồi.

Hắn hắng giọng vài cái, làm ra vẻ nghiêm chỉnh đáp:

"Chắc cô cũng biết chuyện tôi bị người ta gọi là hoa công tử, đào hoa đa tình gì đó... Thực ra tất cả đều là bởi trước đây tính tình của tôi rất hiếu thắng, cảm thấy có nhiều cô gái vây quanh sẽ khiến mình thật ngầu... Khụ khụ, bị nhiều người gửi trao tình cảm như vậy, bản thân tôi cũng khổ tâm lắm chứ..."

Thẩm Tiểu Ái cắn bờ môi nhỏ phơn phớt hồng, không nhịn được mà đưa bàn tay tới bên người Sở Thiên, bấu chặt lấy phần hông hắn, véo mạnh.

"Anh... Rõ ràng là một lúc tán tỉnh mấy người, còn nói như thể bản thân mình bất đắc dĩ... Đồ trứng thối...!"

Sở Thiên bị một chiêu long trảo thủ của Thẩm Tiểu Ái đánh cho tơi bời hoa lá, đau tới mức muốn rớt nước mắt, vội vàng lớn giọng xin tha:

"Tôi sai rồi... Đại tỷ tha mạng..."

"Hừ, ai là đại tỷ của anh!"

"Ai ui, nhẹ tay, nhẹ tay thôi... Bảo bối bớt giận..."

Thẩm Tiểu Ái ra sức vặn véo Sở Thiên thêm mấy cái nữa rồi mới buông tay, trong miệng còn làu bàu gắt gỏng:

"Chỉ giỏi ăn nói linh tinh... Chắc hẳn trước đây có nhiều cô gái thích được anh gọi là bảo bối lắm nhỉ... Đồ lăng nhăng..."

Sở Thiên chớp lấy thời cơ rèn sắt khi còn nóng, hắn choàng tay ôm lấy Thẩm Tiểu Ái, ghé sát vào tai cô thì thầm:

"Chuyện trước đây đã là quá khứ rồi, quan trọng là bây giờ trong lòng tôi không có người nào khác..."

Thẩm Tiểu Ái phụng phịu một chút, thế nhưng cũng không đẩy hắn ra, mà để mặc cho Sở Thiên ôm lấy thân thể mềm mại của mình, trong lòng còn có vài phần ngọt ngào khó tả.

Tên oan gia này... Không biết đã dùng mấy lời này với bao nhiêu người rồi...

Vậy mà mình lại không có cách nào kháng cự lại, cứ im lặng mà sa vào lưới của hắn như vậy...

Thẩm Tiểu Ái thầm trách bản thân đã quá dễ dàng chấp nhận Sở Thiên.

Lý trí của Thẩm Tiểu Ái cho cô biết kẻ trước mặt mình là một con ngựa hoang khó thuần, người như cô sẽ chẳng có cách nào đối phó nổi hắn.

Thế nhưng trái tim của cô lại chẳng thèm quản đúng sai, cứ từng bước từng bước đắm chìm vào những cảm xúc êm ái mà mối quan hệ này mang lại...

Có lẽ nếu ở bên cạnh hắn, sẽ có ngày mình phải nhận lấy cho bản thân sự đau khổ, day dứt.

Thế nhưng nếu không có hắn...

Trong khi Thẩm Tiểu Ái còn mải mê với những suy nghĩ chập chờn mông lung, thì đôi bàn tay của Sở Thiên đã bắt đầu trở nên không an phận.

Thoạt đầu hắn chỉ khoát tay ôm lấy vòng eo thon của cô, nhẹ nhàng vuốt ve ở đó.

Tuy nhiên càng về sau cặp ma trảo kia lại càng rơi xuống thấp hơn, mãi cho tới khi nó đã nằm gọn trên bờ mông căng tròn đầy cám dỗ...

Trước đây mỗi lần hai người gặp mặt Thẩm Tiểu Ái đều mặc đồng phục y tá bệnh viện, mà bộ đồ ấy lại được thiết kế khá rộng rãi để tiện cho việc đi lại, hoạt động.

Điều này đã vô tình che lấp đi những đường cong trên cơ thể cô, khiến cho khi Sở Thiên dùng chính đôi bàn tay của mình để tiến hành điều tra thực địa, hắn liền không nhịn được mà thầm thốt lên kinh ngạc.

Cảm giác này rất tuyệt... Thật là không ngờ tới... Lại có thể tròn như vậy... Hơn nữa còn tương đối lớn!?

Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong được...

Thường ngày Thẩm Tiểu Ái đều giống như một thiếu nữ mới lớn, ngây ngây ngô ngô, làm cho người ta có cảm giác như cô vẫn còn chưa thực sự trưởng thành.

Ngay cả Sở Thiên cũng không phải là ngoại lệ, trong mắt hắn Thẩm Tiểu Ái chính là một cô bé đáng yêu, ngoan ngoãn dễ bảo.

Tuy nhiên ngay lúc này đây, sau khi tiếp xúc gần gũi với đối phương lần đầu tiên, Sở Thiên đã lập tức thay đổi hoàn toàn cách nghĩ của bản thân.

Cô nàng này, mặc dù so với Lưu Khiết thấp hơn một chút, vòng eo cũng không mảnh khảnh như vậy, thế nhưng nếu xét về tổng thể thì lại chẳng hề thua kém chút nào.

Một bên, là nữ thần khuôn mặt tuyệt sắc, vóc dáng cao ráo thon thả như người mẫu, nóng bỏng tới mức có thể thiêu rụi bất cứ kẻ nào chạm vào.

Mà ở phía bên kia, lại là một cô gái ngây thơ ngoan hiền, thân thể ẩn hiện từng đường cong quyến rũ, vừa to lại vừa tròn, căng tràn đầy sức sống...

Sở Thiên nhẹ nhàng xoa nắn, cảm nhận sự mềm mại, đàn hồi đến kinh người đang truyền tới bàn tay mình, miệng không kìm được hừ lên một tiếng, cảm giác vô cùng hưởng thụ.

Thân thể Thẩm Tiểu Ái hơi run lên, đôi tai cũng đã nóng bừng, thế nhưng vẫn yên lặng để mặc cho hắn làm càn, không hề làm ra bất cứ hành động phản kháng nào.

Đương nhiên Sở Thiên cũng tự biết không thể đi quá giới hạn, cho nên hắn chỉ dám ăn vụng vài miếng, sau đó lại nghiêm túc đưa bàn tay trở lại trên vòng eo của cô.

Dù sao đây cũng là lần đầu hai người thực sự tiếp xúc gần gũi với nhau, thậm chí ngay cả quan hệ cũng chưa chính thức xác định.

Sở Thiên biết nếu như bây giờ hắn thực sự đòi hỏi nhiều hơn nữa, thì có lẽ Thẩm Tiểu Ái vẫn sẽ cố gắng đáp ứng để không khiến cho mình phật lòng.

Tuy nhiên đây lại không phải là điều mà Sở Thiên muốn.

Trừ phi Thẩm Tiểu Ái hoàn toàn tự nguyện, còn nếu không thì hắn sẽ không dùng bất kỳ thủ đoạn gì để ép buộc cô phải làm điều mà bản thân cô không muốn.

Trong đó bao gồm cả việc lợi dụng tình cảm mà Thẩm Tiểu Ái dành cho hắn nhằm thỏa mãn dục vọng.

Có thể phong lưu, nhưng dứt khoát không thể hạ lưu!

Sở Thiên buông Thẩm Tiểu Ái ra, dịu dàng quan sát khuôn mặt phớt hồng ngượng ngùng của cô, mỉm cười nói nhỏ:

"Ăn xong chưa? Xong rồi thì ra ngoài đi dạo cùng tôi một chút, được không?"

Thẩm Tiểu Ái gật gật đầu, sau đó lại xoay người sang một bên, len lén thở phào nhẹ nhõm.

Vừa nãy khi Sở Thiên ôm mình, lại làm ra một vài hành động tà đạo, Thẩm Tiểu Ái có thể cảm nhận được đôi bàn tay của hắn đang chậm rãi di chuyển từng chút một trên thân thể mình.

Mỗi điểm mà Sở Thiên chạm vào, đều giống như có một luồng điện xẹt qua, phát ra nhiệt lượng nóng bỏng, khiến cho cô vừa xấu hổ lại vừa căng thẳng.

Mãi cho tới khi Sở Thiên đặt đôi bàn tay tham lam lên trên bờ mông căng tròn của cô, thì thân thể của Thẩm Tiểu Ái đã không nhịn nổi mà hơi run rẩy.

Ngượng quá đi mất... Có nên đẩy hắn ra không?

Nhưng mà... Lỡ như làm hắn mất hứng, sau đó chán ghét mình thì sao?

Không được không được, nếu hắn cứ tiến thêm nữa thì phải làm thế nào...?

Trái tim nhỏ bé của cô đập loạn thình thịch, hai tai như ù đi, trong đầu hỗn loạn thành một mớ bòng bong, không biết nên làm thế nào cho phải.

Cũng may bàn tay của Sở Thiên rất nhanh đã rời khỏi địa điểm xấu hổ kia, không còn tiếp tục thăm thú những khu vực riêng tư hơn nữa.

Thẩm Tiểu Ái biết Sở Thiên là một chàng trai đang tuổi sung sức, đương nhiên sẽ có nhu cầu rất lớn với chuyện kia.

Mà bản thân cô cũng đã hai mươi hai tuổi, không còn là đứa trẻ lên năm lên ba nữa, cho nên đối với những hành động ấy vẫn có thể lý giải được bảy tám phần.

Không phải là không thể cho hắn, nhưng mà...

Dẫu sao thì Thẩm Tiểu Ái vẫn chỉ là một chú nai tơ chưa từng có mảnh tình vắt vai, cho nên cô cần thêm nhiều thời gian hơn nữa mới có thể quen với việc cùng người khác giới tiếp xúc gần gũi, kể cả khi đó là người đàn ông trong lòng cô đi chăng nữa...