Chương 25: Đánh mặt bất thành

Bồ Cũ Của Ta Tại Sao Đều Trâu Bò Như Vậy?

Chương 25: Đánh mặt bất thành

Chương 25: Đánh mặt bất thành

Trông thấy thái độ có phần rụt rè và xa cách của Thẩm Tiểu Ái, Lý Vân Long chỉ hơi nhếch mép cười nhạt, không quá để tâm tới điều này.

Hắn ngoảnh đầu nhìn sang Lưu Khiết bên cạnh mình, cố ý nói lớn giọng hơn vài phần, dường như muốn để cho người khác cũng nghe được rõ ràng vậy.

"Tiểu Khiết, lúc nãy anh đứng ở ngoài hành lang chờ em, vô tình phát hiện ra Sở Thiên cũng tới đây ăn cơm, em thấy có trùng hợp không? À mà chắc em chưa quên Sở Thiên chứ? Cậu ấy học cùng lớp chúng ta mấy năm phổ thông đó."

Lưu Khiết khẽ mỉm cười, ánh mắt thoáng liếc qua gã thư sinh đang đứng ở phía đối diện với mình, sau đó bình thản đáp lời:

"Có chút ấn tượng... Sở Thiên, đã lâu không gặp!"

Nói đoạn, Lưu Khiết liền tiến lên hai bước, vươn bàn tay thon dài, trắng muốt tựa như thiên sơn tuyết liên về phía Sở Thiên.

"Mấy năm nay vẫn sống tốt chứ?"

Sở Thiên không vì những chuyện xảy ra trong quá khứ giữa hai người mà tỏ ra gò bó, ngược lại hắn vẫn thản nhiên tươi cười, nhanh chóng nắm lấy bàn tay mềm mại của đối phương.

"Haha, cũng không đến mức tệ lắm. Ngoại trừ mấy tháng trước gặp tai nạn suýt chết ra thì vẫn tương đối tốt."

Dù không biết cô nàng này có ý đồ gì, thế nhưng Sở Thiên cũng chẳng e ngại khi phải đối diện với Lưu Khiết, lại càng không hề lo lắng hay sợ sệt chút nào cả.

Dẫu sao thì cả Lưu Khiết lẫn Lý Vân Long đều chẳng có cách nào động tới một cọng tóc của hắn, có lẽ tối đa cũng chỉ có thể biểu diễn vài trò tiểu xảo, khiến cho người ta cảm thấy phiền toái mà thôi.

Vốn dĩ Sở Thiên chỉ muốn đối phó qua loa một chút, sau đó cùng Thẩm Tiểu Ái trở về phòng riêng, chứ không có ý định dây dưa mất thì giờ với bọn họ.

Hôm nay có thể coi là buổi hẹn hò chính thức đầu tiên của hai người, nếu như vì vài chuyện không đâu mà mất hứng, thì quả thực là lãng phí tiền bạc và thời gian vô ích rồi.

Đương nhiên nếu mọi việc chỉ dừng lại ở đây thì không có gì đáng nói nữa.

Tuy nhiên có một điều mà Sở Thiên không lường tới, đó là Lưu Khiết không có ý định trực tiếp hướng mũi nhọn vào mình, mà lại chuyển trọng tâm sang người bên cạnh hắn.

Lưu Khiết chẳng thèm nhiều lời với Sở Thiên, chỉ nói qua loa một câu xã giao không mặn không nhạt, sau đó lại quay sang phía Thẩm Tiểu Ái, trên mặt ngay lập tức chuyển sang chế độ thân thiết.

"Chị Tiểu Ái, người bạn này của chị trước đây cũng học cùng lớp phổ thông với em đấy, trùng hợp ghê ha? Chi bằng chúng ta ngồi chung với nhau đi, càng đông người càng vui mà!"

Nghe được những lời kia của Lưu Khiết, Thẩm Tiểu Ái liền hơi lộ ra vẻ do dự.

Tất nhiên cô sẽ không tự ý chấp nhận hay từ chối chuyện này.

Hai người này là bạn học của Sở Thiên, cho nên có muốn ăn cơm cùng nhau hay không đều phụ thuộc vào quyết định của hắn.

Hơn nữa... Kể cả trong trường hợp khác... Thì cô vẫn muốn thuận theo ý kiến của Sở Thiên.

Cô nàng Thẩm Tiểu Ái này... Còn chưa bước chân vào cửa nhà họ Sở mà đã bắt đầu lộ ra một phần ý tứ dựa dẫm, phu xướng phụ tùy rồi...

Thẩm Tiểu Ái quay sang nhìn Sở Thiên, trong mắt ánh lên sự mong chờ, nhỏ giọng hỏi:

"Như thế... Có được không?"

Vốn dĩ ngay từ đầu Thẩm Tiểu Ái đã không ưa gì Lý Vân Long, thậm chí còn có phần chán ghét nữa.

Tuy nhiên điều đó cũng không ảnh hưởng gì tới thiện cảm mà cô dành cho Lưu Khiết cả.

Thái độ của Lưu Khiết đối với cô vẫn luôn rất thân thiện và vui vẻ, khiến cho Thẩm Tiểu Ái cảm thấy thoải mái như đang trò chuyện với một người bạn lâu năm vậy.

Vả lại, người này còn là bạn học phổ thông của Sở Thiên, có lẽ cô ấy sẽ biết rất nhiều về cuộc sống trước đây của hắn...

Đây cũng là nguyên nhân chính mà Thẩm Tiểu Ái muốn cùng ăn tối với đối phương.

Rất có thể trong khi mấy người bạn học bọn họ ôn lại chuyện cũ, sẽ vô tình lộ ra một chút sự việc thú vị trước đây của Sở Thiên cũng nên.

Yêu ai yêu cả đường đi.

Thẩm Tiểu Ái đã có tình cảm với Sở Thiên, cho nên đương nhiên cô nàng này cũng cảm thấy tò mò về tất cả mọi thứ liên quan tới hắn, bao gồm cả quá khứ lẫn hiện tại.

Nhìn thấy cặp mắt tròn long lanh đang nhìn mình chăm chú, giống như một chú cún con hi vọng được chủ nhân xoa đầu, Sở Thiên cũng không nỡ từ chối cô, cho nên chỉ đành gật đầu đáp ứng.

"Được rồi, vậy thì ngồi chung một lát cũng tốt."

Thả cho các người một cơ hội, để xem cả hai định làm ra trò vui gì nào.

Khóe miệng của Lưu Khiết thoáng cong lên một nụ cười nhạt, tuy nhiên chỉ trong chớp mắt liền biến mất không thấy tăm hơi, thay vào đó là vẻ thân thiện vốn vẫn được duy trì từ đầu tới giờ.

Cả bốn người cùng bước vào trong căn phòng VIP thứ hai, đây là chỗ nhà hàng sắp xếp cho Lý Vân Long và Lưu Khiết.

Sở Thiên kéo ghế cho Thẩm Tiểu Ái, sau đó thản nhiên đặt mông ngồi xuống vị trí bên phải của cô.

Chiếc bàn trong phòng này cũng không khác gì so với ở phòng của Sở Thiên lúc nãy, đều là bàn tròn lớn mười hai chỗ ngồi.

Vốn Sở Thiên còn tưởng rằng Lưu Khiết sẽ ngồi cùng Lý Vân Long ở phía đối diện mình, thật không ngờ cô nàng này lại trực tiếp ngồi xuống bên trái Thẩm Tiểu Ái.

Lý Vân Long bỗng chốc trở thành kẻ đơn độc, trơ trọi trong chính căn phòng vốn dĩ là dành cho mình và Lưu Khiết.

Vẻ mặt của hắn thoáng cau lại trong giây lát, hai hàng lông mày hơi nhíu vào, không giấu nổi vẻ bất mãn.

Tuy nhiên Lý Vân Long cũng không dám trưng bộ mặt đó ra quá lâu.

Ngay khi Lưu Khiết ngẩng đầu lên nhìn hắn, thì thái độ của Lý Vân Long liền lập tức thay đổi, trở nên tươi cười và vui vẻ như thường, thậm chí còn có một chút ý tứ lấy lòng nữa.

Ở một bên, Sở Thiên ngồi dựa lưng vào ghế, lơ đãng quan sát hết thảy những gì đang diễn ra trước mắt.

Vốn còn tưởng rằng Lý Vân Long này đột nhiên trở nên giàu có, sau đó quay trở lại tán đổ hoa khôi lớp, như vậy câu chuyện xem ra cũng có vẻ hợp lý.

Thế nhưng thái độ này... Không giống với một kẻ đã thành đạt lắm nhỉ...?

Sở Thiên tinh tường đánh giá từng hành động, cử chỉ của đối phương, trong đầu lập tức phân tích ra một chút thông tin.

Mà ở phía bên cạnh hắn, Thẩm Tiểu Ái và Lưu Khiết đang trò chuyện với nhau rất thân mật, hoàn toàn coi cả hai người đàn ông như không khí.

Lưu Khiết kể ra vài câu chuyện thú vị thời phổ thông, trong đó có không ít thứ liên quan tới cả Sở Thiên, khiến cho Thẩm Tiểu Ái cười vui vẻ không ngừng.

Đương nhiên cô nàng này đã tự giác lược bỏ hoàn toàn đoạn quan hệ ngắn ngủi giữa hai người.

Cũng phải thôi, nếu như Lưu Khiết muốn lôi kéo Sở Thiên và Thẩm Tiểu Ái ngồi cùng một chỗ chỉ để vạch mặt hắn là tên người yêu cũ bạc tình của cô, thì quả thực là rất nhàm chán vô vị.

Làm như vậy, nhiều nhất cũng chỉ khiến cho Sở Thiên lúng túng trong chốc lát, chứ chẳng thể ảnh hưởng gì lớn tới quan hệ giữa hắn và Thẩm Tiểu Ái cả.

Vả lại, cách hành xử mất não như vậy hoàn toàn không giống với phong cách của Lưu Khiết.

Các món ăn từ từ được mang lên, xếp đầy trên chiếc bàn lớn.

Lý Vân Long thấy hai cô gái kia trò chuyện rôm rả, không tiện xen vào giữa bọn họ, cho nên đành phải ngồi im một chỗ.

Mà Sở Thiên cũng tương tự như vậy, hắn không hứng thú với Lý Vân Long, cũng chẳng muốn giao lưu cùng Lưu Khiết.

So với hai người đó, Sở Thiên càng quan tâm tới nụ cười vui vẻ của Thẩm Tiểu Ái hơn.

Lát sau, khi những câu chuyện giữa hai cô gái đã lắng lại, mọi người bắt đầu dùng bữa, thì rốt cuộc Lý Vân Long cũng có cơ hội triển khai ý đồ của mình.

"Sở Thiên này, cậu bây giờ đang học đại học, hay là đã đi làm rồi?"

"Ừm, tôi vẫn đang đi học..."

Cuối cùng cũng bắt đầu tiết mục chính rồi đây!

Sở Thiên cười nhạt, trong lòng thầm nghĩ như vậy.

Thoạt nhìn cũng thấy được vẻ mặt của Lý Vân Long lúc này đã hơi nôn nóng, như thể đang có chuyện gì đó bức thiết lắm cần phải bày tỏ ngay lập tức vậy.

Mà vốn dĩ mục đích của hắn khi mời Sở Thiên dùng bữa chung cũng không phải là để ngồi nhìn đối phương đánh chén, cho nên nếu Sở Thiên đã im lặng, thì hắn cũng không ngại đi trước một bước.

"Haha, tôi cũng vậy, bây giờ đang học tại Thủ đô, đồng thời cũng đi làm thêm ở bên ngoài. Cậu biết công ty Hóa chất Vạn Đạt chứ?"

Thấy đối phương cười đắc ý như vậy, Sở Thiên liền nhún vai, cảm thấy hơi nhàm chán.

Còn tưởng hắn có chiêu trò gì hay ho chứ?

Nếu như Lý Vân Long chỉ muốn khoe khoang khoác lác về chuyện này, thì thực sự chẳng đáng cho mình phải quan tâm.

"Tôi biết. Công ty Hóa chất Vạn Đạt là doanh nghiệp lớn, cậu kiếm được một vị trí ở đó đúng là rất giỏi. Cố gắng làm việc cho tốt nhé."

Sở Thiên đáp lời, trong giọng nói chẳng hề mang theo ý tứ gì khác, chỉ đơn thuần là ứng phó qua loa cho xong chuyện mà thôi.

Công ty hóa chất Vạn Đạt là doanh nghiệp lớn, có danh tiếng trong ngành công nghiệp hóa chất, điều này Sở Thiên không phủ nhận.

Nhưng bằng vào một chức vụ nhỏ nhoi ở đó mà muốn lên mặt tự phụ với mình, thì vẫn còn non và xanh lắm.

Nếu như đổi lại là CEO hoặc cổ đông lớn của Tập đoàn Công nghiệp nặng Vạn Đạt - doanh nghiệp mẹ của Công ty Hóa chất Vạn Đạt - thì còn có khả năng khiến cho Sở Thiên phải nể trọng vài phần.

Tập đoàn Công nghiệp nặng Vạn Đạt đã hình thành cách đây hơn nửa thế kỷ, từ trước cả chiến tranh vệ quốc.

Tiền thân của nó là một công ty quốc doanh trực thuộc Bộ Cơ khí và Luyện kim.

Sau này khi quốc gia có chủ trương thoái vốn khỏi các doanh nghiệp quốc doanh, đã có không ít người nhìn thấy tiềm năng của chúng, nhanh chóng ra tay nắm bắt cơ hội này.

Mà một trong số những người thành công nhất, có thể kể đến chủ tịch hiện tại của tập đoàn Vạn Đạt - Lưu Quốc Đạt.

Không thể phủ nhận là so với tập đoàn JK của nhà họ Sở, thì Vạn Đạt mạnh hơn rất rất nhiều lần, cả về quy mô cũng như tiềm lực tài chính.

Đương nhiên sự so sánh này cũng không nói điều lên gì cả, bởi lẽ Công ty Hóa chất Vạn Đạt chỉ là một phần nhỏ trong đó, vả lại Lý Vân Long còn chẳng phải là người đứng đầu công ty này nữa...

Trông thấy thái độ Sở Thiên có phần qua loa đại khái, tỏ vẻ như hoàn toàn chẳng quan tâm gì tới những lời mình vừa nói, trong lòng Lý Vân Long liền không nhịn được mà cười thầm.

Tưởng rằng chỉ có như vậy thôi sao? Haha, cứ chờ đi, còn chưa hết đâu...

"À quên, có điều này chắc cậu không biết. Phó chủ tịch tập đoàn Vạn Đạt, ông ấy... Là cha của Tiểu Khiết đấy!"

Nói tới đây, Lý Vân Long liền ngưng lại trong giây lát, ánh mắt đắc chí quan sát người đối diện.

Sao nào, cậu bỏ qua một đóa hoa đắt giá như vậy, bây giờ nó lại rơi vào trong tay tôi rồi, có thấy tiếc nuối hay không? Có thấy ganh tị hay không? Có thấy bất mãn hay không?

Khi Lý Vân Long nói ra những chuyện này, bản thân hắn muốn nhìn thấy Sở Thiên phải giật mình kinh hãi, phải tỏ ra thất thố, thậm chí phải lộ rõ sự ghen ghét, đố kỵ với mình.

Tuy nhiên những gì mà Sở Thiên thể hiện ra lúc này lại hoàn toàn không giống với tưởng tượng của Lý Vân Long.

Thằng ranh này vẫn bình tĩnh, giống như những gì mình vừa nói chẳng có một xu quan hệ gì tới hắn vậy!

Khó trách Lý Vân Long lại có suy nghĩ như vậy, bởi vì trước đây hắn hoàn toàn chưa từng tiếp xúc gần với Sở Thiên, cho nên đương nhiên không hiểu gì về tính cách của vị đại thiếu gia này cả.

Đúng là việc Lưu Khiết đột nhiên móc ở đâu ra một ông bố trâu bò như vậy, khiến cho Sở Thiên không tránh khỏi bất ngờ, tuy nhiên điều đó còn chưa đủ để cho tâm tư của hắn phải xao động.

Sở Thiên là một kẻ kiêu ngạo, dù cho hắn có thực sự ganh ghét hay bất mãn, thì chắc chắn cũng không đời nào biểu lộ ra mặt, càng đừng nói tới việc thốt ra mấy lời ấu trĩ chua ngoa.

Một đòn tối thượng của Lý Vân Long, rất xui xẻo lại đánh trúng vào không khí, chẳng gây nổi chút sóng gió nào.