Chương 31:Cuộc nói chuyện giữa đêm khuya

Bạch Dạ Ở Thế Giới Mới

Chương 31:Cuộc nói chuyện giữa đêm khuya

"Súng? Đó là cái gì?" Hoàng Vũ vẻ mặt hưng phấn với từ ngữ mới này, phải biết tuy rằng những thứ có tên gọi tương tự trên đại lục cũng không ít. Nhưng "súng" của Bạch Dạ(cảm thấy hơi sai sai) lại là một loại khác.

"Đúng! Ta muốn tạo ra một loại vũ khí với kích cỡ vừa tay, nhưng lại mang theo cơ chế lắp đạn của Định Trang Hồn Đao Khi, đồng thời có khả năng tấm công tầm trung lẫn tầm xa. Ngoài ra, ta cũng muốn thử chế tạo một Hồn Đạo Khí mà kể cả người thường cũng có khả năng sử dụng"Bạch Dạ nghiêm túc nói ra, bản thân hắn cũng không biết chính những hành động ngày hôm nay đã khiến cho các cuộc chiến tranh sau này trở nên khốc liệt hơn nhiều.Bởi vì nhờ vào súng, chỉ cần người sử dụng có thể chịu đựng được sức giật của nó liền có thể ra chiến trường, bất kể là người thường vẫn là hồn sư đều được.

"Một Hồn Đạo Khí người bình thường có thể sử dụng? Không thể nào!! Ngươi đang đùa ta đúng không Bạch Dạ?!!"Hoàng Vũ kinh hãi trước ý nghĩ táo bạo của Bạch Dạ, bởi vì Hồn Đạo Khí vốn được tạo ra chỉ dành cho Hồn Sư sử dụng,điều này đã vô hình tạp ra một rào cản giữa Hồn Đạo Khí và người bình thường, nhưng những gì Bạch Dạ định là lại phá vỡ rào cản đó. Ý nghĩ này từng có rất nhiều người nghĩ tới, nhưng tất cả họ đều thất bại, giờ ý tưởng đó lại xuất hiện trên một người cùng tuổi thì làm sao Hoàng Vũ có thể tin tưởng được.

"Ta không nói đùa"Bạch Dạ nghiêm túc, hắn nói:"Ta muốn tạo ra một loại vũ khí mượn nhờ áp suất không khí sản sinh khi đốt cháy thuốc nổ, từ đó tạo ra lực đẩy các viên đạn ra khỏi nòng, bằng cách đó thì người thường chỉ cần chịu đựng được sức giật của súng thì có thể sử dụng như một món Hồn Đạo Khí thông thường"

Hoàng Vũ vừa nghe tới đây, hắn suy nghĩ một chút rồi lại nói:"Cách này cũng từng có người thử qua, nhưng sức công phá lại không lớn, chỉ cần một món Hồn Đạo Khí có chức năng phòng thủ không quá tệ liền có thể chặn lại, bởi vậy ta nói ý tưởng của ngươi thật sự không…."Hoàng Vũ đang định nói tiếp thì lại bị Bạch Dạ cắt đút, người kia lắc đầu mỉm cười nói:

"Ngươi hãy nói cho ta quá trình kích hoạt một món Viễn Trình Định Trang Hồn Đạo Pháo xem nào"

"Tất nhiên là lắp đạn, truyền hồn lực vào Hồn Đạo Khí và bắn" Đây là một vấn đề không cần phải suy nghĩ, Hoàng Vũ đáp ngay không do dự.

Nhưng Bạch Dạ vừa nghe đến đó nụ cười càng sáng lạng, hắn cười nói:

"Bởi vậy ta mới không bỏ được suy nghĩ rằng các ngươi quá thiếu sáng tạo"

Hoàng Vũ không hiểu cho lắm:"Đây là phương pháp thường thấy nhất, tất cả mợi người đều không có ý kiến với nó mà? Ý ngươi là sao Bạch Dạ?"

"Tại sao chúng ta chỉ có thể truyền hồn lực vào Hồn Đạo Khí mà không phải là….đạn?"

Hoàng Vũ như người mơ vừa tỉnh giấc, khươn mặt hắn trở nên hưng phấn, hắn nói:"Như vậy cũng rất có thể a, ta có thể cho hồn lực vào đạn sẵn rồi đến lúc chiến đấu chỉ cần bắn thôi là xong! Cơ chế bắn cũng không quá phức tạp, chỉ có đạn là phải nhờ hồn sư truyền hồn lực vào trước thôi. Quả thật! Với cách này thì không chỉ có hồn sư mà người bình thường cũng có thể sử dụng được a!"

"Nhưng những thứ này thì có liên quan gì đến việc cải thiện khả năng chiến đấu của ta?"Hoàng Vũ thấy cuộc trò chuyện của cả hai hơi lạc đề liền hỏi lại, đây mới là vấn đề mà hắn quan tâm nhất, vũ hồn của hắn là thứ duy nhất khiến hắn không thể chiến đấu một cách linh hoạt được, với một kẻ thích xông xáo như hắn thì đây quả thực là một gánh nặng không hề nhỏ chút nào!

"Chẳng lẽ ngươi muốn cho ta sử dụng súng?"Hoàng Vũ hỏi.

"Đúng vậy, ngươi thấy khả năng đánh tay không của ta thế nào?"Bạch dạ đột nhiên hỏi một câu khá là không liên quan.Nhung Hoàng Vũ cũng biết Bạch Dạ không bao giờ nói những câu vô nghĩa, thế là hắn nghiêm túc cho ra đánh giá khách quán nhất

"Đáng sợ! Nếu không thể chống lại những đòn tấn công của ngươi thì chỉ có một con đường thua! Ta cũng nghe nói ngươi đã dùng kĩ năng đánh tay không mà đè ép một học trưởng năm 3 đúng không?"Hoàng Vũ tò mò nhìn Bạch Dạ, phải biết đã đến dược năm thứ 5 thì không ai không phải la tinh anh. Nhưng Bạch Dạ chỉ dùng tay không mà có thể chiếm thượng phong quả thật là khó có thể tin được. Tuy rằng đối thủ không sử dụng vũ hồn nhưng đó cũng là một kĩ năng đáng sợ!

"Tin đồn đã lan nhanh như vậy rồi sao? Mà thôi, nghe ngươi nói như vậy thì chắc ngươi đã có chút hiểu rõ về kĩ năng đánh tay không của ta rồi chứ. Nếu như ta nói muốn kết hợp một vũ khí tầm xa vào kĩ năng đánh cận chiến thì sao?"Bạch Dạ cười nguy hiểm.

Hoàng Vũ đầu đầy mồ hôi, không biết đầu Bạch Dạ chứa gì mà có thể nghĩ ra những ý tưởng ảo lòi như thế được? Nhưng bản thân hắn cũng suy nghĩ đến sự nguy hiểm khi cả hai thứ kết hợp lại.Bạch Dạ thấy hắn chìm vào suy nghĩ cũng không làm phiền, dù sao thì đay cũng là một kĩ năng mà kiếp trước hắn học được. Bằng cách kếp hợp võ thuật vá súng ống, bất cứ ai thành thạo dù nhiều dù ít cũng có thể trở thành một con quái vật trong những trận đấu.

Gun Fu!!

Đây là thứ Bạch Dạ muốn đem tới thế giới này. Đây là một sự kết hợp giữa Gun (súng) và Kung Fu (Công phu) sẽ tạo ra một loại hình thức chiến đấu tầm gần và trung bằng các đòn đánh tay, súng và các phương thức di chuyển liền mạch, uyển chuyển của võ thuật khiến cho nó càng trở nên hiệu quả hơn trong các trận đánh lớn kể cả quần công lẫn đấu tay đôi.

(Súng Thế: Bằng sự phân tích qua hàng ngàn trận đấu súng, giáo hội đã quyết định rằng sự phân bố hình học của các mục tiêu trong một cuộc đấu súng bất kỳ là một yếu tố thống kê có thể dự đoán. Súng Thế sử dụng súng như một vũ khí toàn diện, mỗi sự thay đổi vị trí đều tương ứng với một điểm chết có khả năng gây thiệt hại tối đa cho một số lượng quân địch cao nhất có thể trong khi việc phòng thủ hoàn toàn dựa trên các quỹ đạo thống kê truyền thống lúc bắn trả. Một khi nắm giữ được bộ môn này, hiệu quả trong việc bắn súng sẽ tăng ít nhất 120%. Việc gia tăng 63% tỉ lệ sát địch khiến người nắm giữ Gun Kata trở thành một kẻ địch không thể xem nhẹ)

(Thật sự thì ta cũng không nghĩ tới kĩ năng này, nhưng đã lỡ đưa súng ống vào thế giới này thì tội gì không hốt luôn kĩ năng Gun Fu, ngầu vãi shit ra)

Vốn lúc đầu Bạch Dạ cũng không nghĩ tới việc chỉ dạy Hoàng Vũ sử dụng kĩ năng này, bởi vì Gun Fu cần một khả năng phán đoán và một bộ thần kinh phản ứng vượt qua người thương, vốn ở kiếp trước ở trong quân khu thì người có thể luyện thành thạo kĩ năng này lác đác không có mấy, Bạch Dạ cũng là một người trong đó. Tuy kĩ năng của hắn lúc đó không mạnh nhưng hắn lại nắm giữ được Gun Fu, tuy vẫn có chút tì vết nhưng đó là do sự hạn chế của người thường khiến cho thân thể của hắn không theo kịp thần kinh phản ứng.

Nhưng đây là thế giới của người tu luyện, và Bạch Dạ suy đoán mình hoàn toàn có thể sử dụng Gun Fu không chút khó khăn gì. Nhưng để dạy lại cho Hoàng Vũ là một chuyện khác, để luyện thành công Gun Fu cần rất nhiều yếu tố như khả năng phân tích đối thủ, dự đoán hành động của đối thủ, dự đoán quỹ đạo tấn công,... Nhưng Hoàng Vũ đã có được điều kiện đầu tiên của Gun Fu.

Thần kinh phản ứng vượt xa người thường!!

Hắn là người có khả năng phản ứng và bản năng chiến đấu cực cao, chỉ với khả năng này cũng khiến Bạch Dạ hứng thú. Những thứ khác có thể học tập sau nhưng điều này có thiên phú thì tốt hơn nhiều.Tuy rằng thần kinh phản ứng có thể luyện tập nhưng có thiên phú thì tốt hơn nhiều, đồng thời tiết kiệm rất nhiều thời gian.

Và Hoàng Vũ là người có được thiên phú ấy!

Bởi vậy mà Bạch Dạ mới suy nghĩ tới việc để cho Hoàng Vũ luyện tập Gun Fu.Lúc này, Hoàng Vũ dường như đã rời khỏi dòng suy nghĩ, hắn nói:

"Ta muốn học nó! Ngươi gọi đó là gì? Kĩ năng kết hợp súng với võ thuật của ngươi đấy"

"Cứ gọi nó là võ súng là được. Giờ ta lại muốn nói với ngươi về việc học chế tạo Hồn Đạo Khí. Thực tế, ngươi chỉ cần biết sử dụng là được, không cần chết tạo làm gì. Nhưng ta vẫn muốn ngươi đi học chế tạo hơn so với việc sử dụng không không thôi"Bạch Dạ nói, đông thời ngáp một cái, lúc này đã gần 1 giờ sáng rồi, tinh thần lực tuy đã khôi phục không quá tệ nhưng cảm giác mệt mỏi vẫn còn đó.

"Ta hiểu, ngươi muốn ta học vì chỉ khi hiểu rõ vũ khí của mình thì mới điều khiển nó dễ dàng, đúng chứ?"Hoàng Vũ suy đoán, Bạch Dạ nghe vậy cũng không phản bác, hắn nói:

"Không chỉ như vậy, ta muốn ngươi học chế tạo còn là vì muốn ngươi có thể có khả năng tự sửa chữa ngay tại chỗ, nếu như ngươi chỉ biết sử dụng thì điều đó là không khả thi. Còn có, ta còn rất nhiều vũ khí muốn chế tạo, tuy rằng có thể tìm người khác để thảo luận nhưng ta nghĩ ngươi là thích hợp nhất!"

"Tại sao lại là ta?"Hoàng Vũ nghi ngờ.

"Bởi vì ngươi sẽ là con chuột bạch của ta,ta muốn ngươi tự thử nghiệm tất cả những vũ khí do chính ngươi chế tạo ra chỉ có tự mình chế tạo và tự mình thử nghiệm mới có thể hiểu rõ nó nhất"Bạch Dạ đơn giản đáp lời.

Hoàng Vũ khuôn mặt đen lại, nói:"Tuy rằng ta biết ngươi nói rất đúng, nhưng ta vẫn rất khó chịu với cách dùng từ của ngươi"

"Chuột bạch không được à? Vậy thì chuột vàng nhé? Ý ngươi thế nào Hoàng Vũ?"Bạch Dạ cười nói, hồn nhiên bỏ qua khuôn mặt đã đen lại của Hoàng Vũ.Không để hắn có cơ hội phát tác, Bạch Dạ nói tiếp:

"Được rồi, tổng kết lại những việc cầm làm của ngươi:Học võ súng, học chế tạo Hồn Đạo Khí, làm chuột bạch thử nghiệm súng cho ta và giờ là đi ngủ, chúc ngủ ngon" Nói rồi Bạch Dạ xoay người đắp chăn, tiếng thở đều đều vang lên, dường như đã ngủ.

Hoàng Vũ bên kia cũng không biết suy nghĩ gì,một lúc sau hắn thở ra một hơi, tắt đèn, lẩm bẩm nói:

"Cảm ơn ngươi, Bạch Dạ, ngủ ngon"

Hắn cũng xoay người đắp chăn, Bạch Dạ bên kia khóe môi nhếch lên, dùng âm thanh chỉ có hắn nghe được nói:"Ngủ ngon, chuột vàng"

Cả căn phòng lại trở về vơi yên tĩnh, một đêm yên bình lại trôi qua.

(Ta không viết truyện gay! Nhắc lại! Ta không viết truyện gay!)