Chương 33:Sự xoắn quýt của Bạch Dạ

Bạch Dạ Ở Thế Giới Mới

Chương 33:Sự xoắn quýt của Bạch Dạ

Lúc này Bạch Dạ mới có cơ hội nhìn kĩ cô gái trước mắt này.Khuôn mặt trẻ trung, mang theo nét lạnh lùng nhưng không tài nào giấu đi vẻ đẹp tuyệt sắc.Cánh môi anh đào,mày ngài mắt phượng,nước da trắng nõn đến khó tin.Vẻ đẹp của nàng không giống Thiên Xích,nàng mang một sự thành thục mà Thiên Xích không có.Nếu nói Thiên Xích như một nụ hoa chớm nở thì nàng lại như một đóa hoa diễm lệ tuyệt sắc, phô bày ra tất cả những cái đẹp nhất của mình.

Giờ phút này nàng đang nằm trong lòng ngực của Bạch Dạ, bản thân hắn thì lại đang nhìn ngắm vẻ đẹp của nàng mà hơi ngẩn ra.

"Ngắm đủ chưa"Cô gái tên Mã Tiểu Đào hừ nhẹ, xoay người ngồi dạy.Bạch Dạ cũng không ngăn cản, mặc cho nàng tùy ý phô bày dáng người thành thục đày dặn mà lại ngọt ngào như quả táo chín hồng.

Bạch Dạ cũng lấy lại tinh thần, hắn đứng lên, trong lòng vẫn nao nao vì đã đột phá cấp 22.Cũng không có việc gì để nói với người kia, Bạch Dạ dự đinh xoay người rời đi thì lại nghe tiếng gọi phát ra từ Mã Tiểu Đào:

"Này! Ngươi đi đâu đấy?"

"Đi học chứ gì nữa"Bạch Dạ dường như đang tường thuật một chuyện đương nhiên nói,cũng không xoay người.

Mã Tiểu Đào hơi ngẩn ra, lại nhìn thấy bộ đồng phục màu trắng của hắn,nàng khiếp sợ bật thốt lên:

"Ngươi là tân sinh?"

Bạch Dạ xoay người, nghi hoặc nhìn cô gái trước mắt, nói:"Có chuyện gì sao?"

Mã Tiểu Đào không trả lời, lại hỏi thêm một câu:"Người tối hôm qua, là ngươi?"

Bạch Dạ nhíu mày, người đến tối hôm qua chẳng lẽ là nàng?Bạch Dạ cũng không hi vọng bí mật của bản thân bị tiết lộ, thê là hắn nói:"Ta không biết gì cả"

Không chiếm được câu trả lời, MÃ Tiểu Đào hơi cau mày,nàng hừ lanh nói:"Như vậy thì để ta ép ngươi phải nói"Vừa dứt câu, khí thế của một hồn đế tỏa ra, luồng khí nóng lại một lần nữa bao phủ, sáu cái hồn hoàn trôi nổi trên không trung.

Bạch Dạ cơ mặt giật giật, đùa! Một lời không hợp liền động thủ? Nhưng mà hắn ngại sao? Chu Tước Hỏa Diễm hắn còn dám dung hợp,một chút lửa của Mã Tiểu Đào làm sao hắn lại sợ?

Thế là hắn một lần nữa sử dụng vũ hồn, lập tức vận dụng hồn kĩ nhanh chóng áp sát Mã Tiểu Đào.Tốc độ nhanh cộng thêm thân ảnh hắn trong lúc di chuyển lại biến mất bất ngờ,tất cả hành đông của hắn vừa nhanh lại vừa khó trông thấy,đến mức Mã Tiểu Đào không kịp phản ứng.Vốn nàng chỉ định hù hắn một chút, ai ngờ tên kia lại đánh thật.

Nhìn thấy một người một đao nhanh chóng xông tới trước mặt, Mã Tiểu Đào phẫn nộ tung ra một quả cầu lửa, dù chỉ là một đòn bình thường nhưng lại khiến Bạch Dạ chật vật tránh né.Khoảng cách của cả hai cũng không quá xa, mắt thấy quả cầu lửa đã gần trong gang tấc.Bạch Dạ lách người, đồng thời điều khiển những khối cơ bắp trên cơ thể đông thời né tránh.

Quả cầu lửa sượt qua vai phải, Bạch Dạ cảm thấy hơi nóng rát, bộ đồng phục đã hơi nhăn lại do sức nóng.Bên kia vẫn còn 3 quả cầu đang lao tới với tốc độ chóng mặt.Bạch Dạ nhanh chóng phân tích, có một trong ba quả cầu lửa không thể đánh trúng hắn, hai quả kia có thể dùng cách tương tự để né tránh, nhưng ai bảo rằng nàng chỉ có nhiêu đó? 6 cái hồn kĩ vẫn chưa dùng cái nào kia kìa!

Suy cho cùng thì Bạch Dạ vẫn chỉ mới là một Đại Hồn Sư, còn nàng là một Hồn Đế thứ thiệt a!

Bạch Dạ cười khổ, cách biệt về tu vi vẫn là quá xa! Đành phải dùng chiêu cũ thôi!

Chật vật né tránh 3 quả cầu, Bạch Dạ nhìn về phía Mã Tiểu Đào,Chỉ thấy trong một khoảnh khắc ngắn ngủi mà nàng đã tạo thêm 7 quả cầu lửa nữa, Bạch Dạ nhìn thấy khuôn mặt của nàng đang hiện lên nét trêu tức nhìn hắn.

Ai bảo ngươi dám động thủ! Ngoan ngoãn nói cho ta biết bí mật không được sao?

Nhưng nàng rất nhanh liền không cười nổi nữa, nàng trợn to mắt nhìn ngọn lửa của mình bị thanh đao của Bạch Dạ hút lấy.Trên lưỡi đao còn có bốc lên một ngon lửa màu đỏ thẫm.

Nàng liên tục tạo ra hàng tá quả cầu lửa nhưng vẫn bị nó thôn phệ hết tất cả!

Nàng chau mày, tuy rằng đó chỉ là một phần rất nhỏ thực lực của nàng nhưng ngọn lửa của tên kia thật sự quá quỉ dị! Còn có ngọn lửa kia là gì? Có thật là hắn chỉ là một tân sinh không? Nhưng kẻ tối qua chắc chắn là hắn!

Mã Tiểu Đào cũng dừng tay, thần sắc tràn đầy hứng thú hỏi:"Này! Ngọn lửa đó là gì?"

Bạch Dạ thấy nàng ngừng tay cũng thở phào nhẹ nhõm, để duy trì Chu Tước Hỏa Diễm cũng là một chuyện hao tốn tinh thần lực rất nhiều, từ nãy đến giờ cũng chỉ mới có 2 phút mà tinh thần lực của hắn chỉ còn dư lại một nửa.

Phải mau chóng dung hợp hoàn toàn mới được!

Tuy suy nghĩ rất nhiều nhưng Bạch Dạ cũng mau chóng đáp lời:"Biến dị vũ hồn mà thôi. Không có chuyện gì nữa thì ta đi đây"

"Khoan đã, tên ngươi là gì?"Mã Tiểu Đào vội nói.

"Bạch Dạ"Đơn giản đáp lại một câu,Bạch Dạ mau chóng rút lui.Hắn tấn công cũng nhanh mà chạy trốn cũng nhanh, chỉ để lại Mã Tiểu Đào một mặt tràn đầy hứng thú nhìn bóng lưng hắn rời đi.Nàng cũng không đuổi theo vì đã có người phát hiện ra dấu vết chiến đấu ở bên này.

Lúc này xa xa xuất hiện mười bóng người đang bay đến thật nhanh.

"Không ổn, bị thương đệ tử ngoại viện rồi.Mau mau trị thương cho chúng"Một người trong đó phát hiện Vương Đông và Hoắc Vũ Hạo đang bất tỉnh.Một người lại nghi hoặc hỏi Mã Tiểu Đâò đang đứng gần đó:

"Tiểu Đào, ngươi không sao chứ? Tà hỏa…."Người kia thần sắc do dự, chưa nói hết câu liền bị Mã Tiểu Đào ngắt lời.

"Đã bị ta áp chế.Hai tên đệ tử ngoại viện kia dường như bị thương, tìm phương pháp bịt miệng chúng lại đi.Ta cũng không muốn chuyện này truyền ra ngoài"

Người kia dường như đã quen với phong cách hành xử bá đạo của Mã Tiểu Đào, chỉ khẽ gật đầu rồi lui ra, lại không nói gì thêm.

Nhìn thấy người kia lui ra, Mã Tiểu Đào nhìn về phía Bạch Dạ rời đi, không biết trong lòng nghĩ điều gì, mãi một lúc sau,nàng mới lẩm bẩm một câu:

"Chúng ta sẽ còn gặp lại, Bạch Dạ"Nàng tiêu sái quay đi, Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông mỗi người được "bịt miệng" bằng hai viên Thăng Hồn Đan, nhưng không ai có vẻ vui mừng cả, thần sắc suy nghĩ đăm chiêu.

Bạch Dạ cũng không biết mình đã vào tầm ngắm của ai đó, hắn quay đầu trở về kí túc xá đón Thiên Xích rồi lại về lớp.Nhưng cô nàng dường như không muốn gặp hắn, từ sáng sớm đã rời khỏi kí túc xá.Bạch Dạ đành một mình đến lớp một mình.

"Này Bạch Dạ, chờ đã"Vương Đông và Hoắc Vũ Hạo chạy đến, quần áo xộc xệch,hổn hển nói:"Cảm ơn ngươi vì đã cứu chúng ta,Bạch Dạ"

Người kia mỉm cười,nói:"Không có gì, tiện tay thôi"

Hoắc Vũ Hạo kiên định nói:"Không được, ngươi đã giúp ta tận hai lần, lúc nãy vị giáo sư kia có đưa cho chúng ta một viên Thăng Hồn Đan, ngươi hãy nhận lấy"

"Ngươi cũng đã cứu ta một lần, ta cũng muốn ngươi nhận lấy một viên"Vương Đông thấy Hoắc Vũ mắt không nháy một cái mà đưa ra một viên đan dược trân quý như vậy, bản thân cũng vội vàng lấy ra một viên.

Bạch Dạ cười nhìn hai người trước mặt, tuy rằng Thăng Hồn Đan rất quý giá nhưng Huyền Thủy Đan còn vô dụng thì Thăng Hồn Đan cũng vậy thôi a.

Bạch Dạ cười nói:"Không cần đâu, các ngươi giữ lấy xài đi, có gì bao ta một buổi cá nướng là được, đó là về phần Hoắc Vũ Hạo.Còn Vương Đông ngươi đi theo ta một chút"

Vương Đông nghi ngờ bước theo Bạch Dạ ra một góc, thấy cả hai thần thần bí bí như vậy,Hoắc Vũ Hạo cũng không tiện chen vào,để lại một câu"ta đi trước" ròi lên lớp.Bản thân hắn lại dự định khi nào rãnh mời Bạch Dạ ăn một bữa chung với Bối Bối bọn hắn luôn.

Bạch Dạ cũng không biết trong lòng Hoắc Vũ Hạo nghĩ gì,hắn dẫn Vương Đông tới một chỗ kín(k có gì bậy bạ đâu ae),thấp giọng hỏi Vương Đông:

"Vương Đông, ta có một chuyện rất quan trọng muốn hỏi ngươi.Xin hãy trả lời thành thật cho ta!"

Nghe thấy Bạch Dạ nghiêm túc như thế, Vương Đông cũng nghiêm túc hẳn lên, trầm giọng nói:

"Ngươi cứ yên tâm, ta sẽ giúp ngươi.Có gì hỏi đi"

Bạch Dạ thần sắc do dự, cắn môi không biết có nên nói ra hay không.Vương Đông nhìn thấy hắn xoắn quýt như vậy cũng tự hỏi điều gì khiến hắn khó xử như vậy?

Một lúc lâu sau, dường như đã quyết tâm,Bạch Dạ hắng giọng,Vương Đông cũng chăm chú lên, chỉ nghe Bạch Dạ trầm giọng nói:

"Này Vương Đông,...Ngươi có biết nên làm gì trong ngày hẹn hò đầu tiên không?"Bạch Dạ thần sắc nghiêm túc nói ra câu này.Hắn đã xoắn quýt điều này rất lâu.Bởi vì đây là cuộc hẹn hò đầu tiên của hắn trong cả hai kiếp, thế nên hắn hoàn toàn không có chút kinh nghiệm gì trong chuyện này.Ăn mặc ra sao hắn không biết, nên làm những gì hắn không biết, nên nói những gì hắn không biết...Thế nên từ lúc hắn chấp nhận lời mời của Thiên Xích đến nay hắn căng thẳng vô cùng.

Xoắn quýt mãi không biết làm gì, hắn nghĩ tới một cách khác là hỏi những cô gái khác xem ý kiến của họ như thế nào.Nhưng từ lúc tiến vào học viện đến này, những cô gái hắn gặp đều bị loại bỏ.

Nữ sinh cùng lớp thì không quen biết nên có thể bỏ qua.

Chu giáo sư nếu không muốn chết thì ngậm họng lại.

Tiêu Tiêu thì từ sáng đến giờ vẫn chưa gặp, nếu như hỏi nàng thì rất có thể nàng sẽ nói cho Thiên Xích.

Và chỉ còn duy nhất một mình Vương Đông là nữ mà hắn biết,thế là Bạch Dạ đem hết hi vọng kí thác vào hắn.

Bạch Dạ thần sắc nghiêm túc chờ đợi câu trả lời của Vương Đông, người kia thì lại đang ôm mặt,khóe miệng co giật không ngừng.

Bạch Dạ khó hiểu nhìn hành động của Vương Đông, nhưng hắn vẫn yên lặng đơi.

Một lúc sau, Vương Đông mới thở dài, thần sắc kì quái nhìn hắn nói ra:

"Không có Thiên Xích chọn ngươi thì chắc chắn ngươi sẽ ế đến suốt đời"Đồng thời dúng thần sắc thương hại nhìn Bạch Dạ làm người kia cảm thấy đi hỏi tên này quả là một sai lầm.