Chương 36:Thiên Xích? Xích Thiên?

Bạch Dạ Ở Thế Giới Mới

Chương 36:Thiên Xích? Xích Thiên?

Còn 10 phút cho đến buổi hẹn.

Bạch Dạ bước đi trên con đường chính của thành Sử Lai Khắc, liếc mắt về một chiếc đồng hồ gần đó,nhịp chân càng nhanh hơn khi biết rằng giờ hẹn đã tới gần.Mặc cho những đôi mắt câu dẫn của những nữ nhân gần đó quăng đến,Bạch Dạ cũng chỉ đến ý đến một mái tóc đỏ nổi bật lên giữa đám người.

Tim Bạch Dạ nhảy liên hồi khi thấy Thiên Xích của ngày hôm nay.Một bộ váy màu đỏ nhạt kéo dài đến đầu gối để lộ ra đôi chân trắng ngần.Mái tóc màu máu cũng đã được buộc lên với một chiếc nơ cùng màu.Nàng đứng đó như một đóa hoa hồng, nhưng lại không ai dám đến gần vì khí tức băng lãnh tỏa ra từ người nàng.Những tên đàn ông xung quanh chỉ dám nhìn mà không dám lại gần làm quen.

Bạch Dạ thấy Thiên Xích liền tiến đến, vô cùng hồi hộp nói ra:"Ta có đến trễ không?"

Thiên Xích nhìn thấy khuôn mặt cứng đơ của hắn liền bật cười khúc khích:"Ta vừa mới đến thôi"

Bạch Dạ hơi xấu hổ, gãi đầu cười nói:"Hôm nay ngươi….đẹp lắm"

Thiên Xích nghe vậy cũng hơi cúi đầu, nhỏ giọng nói:"Thật chứ?"

"Thật, ngươi đẹp lắm"Bạch Dạ chắc nịch nói ra, bỗng nhớ đến điều gì, hắn từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một chiếc hộp tinh xảo màu trắng.Hắn nói:

"Ta có đi ngang qua một cửa hàng kẹo, ta đã mua một ít kẹo dâu, hi vọng là ngươi thích nó"Nói rồi hắn xé mở chiếc hộp, để rộ ra những viên kẹo màu đỏ ngọt ngào.

Ngòn ngọt trong lòng, Thiên Xích nhận lấy vài viên từ tay Bạch Dạ mà nhai.Kẹo dâu hơi dẻo, vị ngọt tan khắp miệng,lại thử thêm một viên nữa,Thiên Xích vui vẻ thưởng thức nó, lại không quên đút cho bạn trai một viên.

"Há mồm ra"

Viên kẹo dâu vào mồm, Bạch Dạ hạnh phúc cảm nhận vị ngọt thấm nhuần vào trong tim.Bầu không khí có vẻ tốt đến kì lạ.

"Đi thôi"Bạch Dạ một cách tự nhiên nắm lấy tay Thiên Xích, người kia cũng mặc cho hắn nắm tay, song song đi với người kia.

"Khởi đầu có vẻ tốt đấy chứ nhỉ Hoắc Vũ Hạo"Vương Đông ở một góc nào đó nói ra.Lúc này hắn trang bị combo trang phục áo khoác+nón+khẩu trang, tạo hình không hề khác một kẻ theo đuôi chút nào.

"Ta nói, ngươi có nhất thiết phải làm như vậy không?"Hoắc Vũ Hạo đứng một bên cười khổ nói, bản thân hắn dự định đi tu luyện sau giờ cơm chiều, ai ngờ bị Vương Đông bắt cóc đi coi buổi hẹn của Bạch Dạ và Thiên Xích.

"Đây là chuyện riêng tư của người ta, chúng ta theo dõi cũng không nên chứ?"Hoắc Vũ Hạo bổ sung.

Vương Đông như đang tường thuật một chuyện đương nhiên, hắn nói:"Ta đã giúp hắn về trang phục, tóc tai và cả quà tặng.Ta đi theo xem chút có sao đâu nào?"Nói rồi hắn lại quay đầu về phía cặp đôi đã bước vào một của hàng trang sức.Vương Đông thấy vậy liền vội vàng nói:

"Họ di chuyển rồi kìa, mau đi theo, nhanh chân lên nào Hoắc Vũ Hạo"

Hoắc Vũ Hạo cũng bị câu lên lòng hứng thú, cực kì phối hợp bước theo Vương Đông, trong lòng lại không ngừng xin lỗi Bạch Dạ vì không thể ngăn Vương Đông lại.

Lúc này Bạch Dạ cũng đang ngay người trong tiện trang sức.Trước mặt hắn là một người "có vẻ là xa lạ" đang đứng giới thiệu trang sức cho Thiên Xích.

"Đường Nhã học tỷ làm gì ở đây?" Bạch Dạ thấp giọng hỏi người đang sử dụng một kĩ thuật hóa trang vụng về nói, âm thanh rất nhỏ chỉ có hắn và người kia nghe được, Thiên Xích thì đang bận thử trang sức mà không đế ý đến.

Bạch Dạ thở phào nhẹ nhõm, bên tai lại vang lên âm thanh tinh nghịch của Đường Nhã:

"Tất nhiên là giúp ngươi chứ còn gì nữa? Bộ vậy là ta chọn cho nàng, trang điểm cũng ta giúp, tóc cũng do ta buộc lên, giờ đến quà tặng ta cũng giúp ngươi.Ngươi còn đòi hỏi gì nữa?"Đường Nhã đột nhiên "quên" mất sự trợ giúp của Tiêu Tiêu-cô bé vẫn đang ngồi trong góc tường vẽ vòng tròn, ôm hết công lao về phía mình một cách tự nhiên.

"Sao sao sao, cuộc hẹn ra sao rồi?"Đường Nhã tràn đầy hứng khởi nói, đôi mắt lóe sáng kém chút làm mù mắt Bạch Dạ.

Bạch Dạ xoa xoa mắt,nói:"Tới giờ thì vẫn ổn, nhưng đừng nói với ta là Bối Bối cũng ở đây nhá?"Bạch Dạ nghiêm túc hỏi, Đường Nhã đã đến thì tại sao Bối Bối lại không có mặt?

Nhưng đáp lại hắn chỉ là một câu "ngươi không cần biết, chúng ta đã có kế hoạch" làm hắn bắt đầu suy đoán Bối Bối đang ở đâu.

"Giờ thì cô gái, đó là chiếc lược mà ngươi chọn đó à? Lựa hàng tốt đấy, chiếc lược đó có một truyền thuyết đó là bất cứ cô gái nào được chàng trai của mình chải tóc cho bằng chính chiếc lược đó sẽ ở bên nhau tron đời đó"

Chém! Rõ ràng là chém! Bạch Dạ "ha ha ha ha" cười nghĩ đến.

Đường Nhã hoàn toàn bỏ qua sự tồn tại của Bạch Dạ, tiếp tục lừa...à nhầm chào hàng với Thiên Xích, âm thanh tràn đầy dụ hoặc nói:

"Chọn món này đi cô gái, ngươi sẽ được ở bên tràng trai của mình trọn đời đó, vì ta thấy cả hai rất đẹp đôi nên ta sẽ giảm giá cho" m thanh tràn đầy mùi vị của một tên gian thương.

Thiên Xích hiển nhiên đã bị lay động, nàng hỏi:"Giảm còn bao nhiêu?"

Đường Nhã đạt được mục đích liền cười nói:"Ta thấy ngươi rất hợp với chiếc lược này và bản thân nó cũng cần một vị chủ nhân xinh đẹp, ta nghĩ ngươi rất hợp với nó nên…..1 hồn tệ là cái giá thích hợp nhất!"

Đệt! Giảm lố rồi chị ơi! Bạch Dạ không biết khóc hay nên cười nghĩ đến.

"Ta lấy!"Thiên Xích không chút do dự móc ra một hồn tệ định đưa cho Đường Nhã thì Bạch Dạ đã ngắt lời:

"Chủ tiệm, ta lấy thêm món này được chứ?"Bạch Dạ cầm trên tay một chiếc nhẫn tinh xảo nói.

"Món đó mắc hơn một chút, 3 hồn tệ, lấy cả chiếc lược kia chứ?"Đường Nhã hỏi.

"Lấy hết cho ta"

"Được, tổng cộng là 4 hồn tệ, làm tròn thành 5 luôn cho chẵn, đây của quý khách"Đường Nhã cười nói, mặc cho phép toán của nàng có gì đó hơi sai sai.

Bạch Dạ cũng không để ý, trả tiền rồi tự tay đeo nhẫn lên ngón trỏ của Thiên Xích(Áp út để khi kết hôn).Người kia vẻ mặt tươi cười nhận lấy, nhảy chân sáo ra cửa.

Bạch Dạ cũng bị vui lây, nhưng hắn không quên hỏi Đường Nhã:

"Chủ quán thật sự đâu rồi?"

Đường Nhã không nói gì chỉ tay về một góc trong tiệm, Bạch Dạ đưa mắt nhìn theo thì thấy một người đàn ông mập mạp đang bị trói ném sang một bên, đang dùng ánh mắt đáng thương nhìn hắn, bên cạnh lại là Bối Bối một mặt mỉm cười nhìn hắn.Bạch Dạ cơ mặt co giật, nhìn về phía Đường Nhã:

"Chủ quán đó hả?"

Đường Nhã gật đầu tỉnh bơ, Bối Bối bên kia cũng chỉ biết cười trừ.

Bạch Dạ cạn lời, để lại 10 kim hồn tệ coi như lời xin lỗi bước theo Thiên Xích.

Cả hai đang đi dạo thì bỗng Thiên Xích mở lời, giọng có vẻ hơi bối rối:

"Bạch Dạ nè, ta muốn hỏi ngươi một chút"

Cảm thấy kì lạ trước giọng nói ngập ngừng của Thiên Xích, Bạch Dạ gật đầu ra hiệu nàng cứ hỏi.

"Lần đầu tiên gặp ta ấy, ngươi đã gọi ta là "Xích Thiên" dù người không hề biết tên ta, đó...là ai vậy?"Thiên Xích ngập ngừng hỏi.

Bạch Dạ nghe thấy câu hỏi này liền im lặng, hắn vẫn nhớ Bối Bối đã nói không được nhắc về người con gái khác, nhưng người con gái đó rất có thể là người đang đứng trước mặt hắn, nhất thời Bạch Dạ không biết phản ứng như thế nào cho phải.

Bầu không khí bỗng yên tĩnh trở lại, Thiên Xích vẫn đứng đó yên lặng chờ đợi câu trả lời của Bạch Dạ.Người kia vẫn không biết trả lời ra sao cho thích hợp.

Thiên Xích thấy vậy tuy thất vọng nhưng cũng đành nói:"Nếu ngươi không muốn nói...thì thôi…"

"Nàng là một người rất quan trọng của ta!"Bạch Dạ cắt đứt lời Thiên Xích, người kia một mặt kinh ngạc chờ hắn nói tiếp.

"Ta vốn không phải là người của thế giới này, ở thế giới cũ của ta, ta đã yêu một cô gái tên Xích Thiên…."Bạch Dạ bắt đầu kể ra, trừ những đoạn có liên quan đến Tứ Linh hắn không nói thì những phần còn lại của hai kiếp hắn đều nói ra.Từ lúc hắn chia tay Xích Thiên cho đến khi gặp lại Thiên Xích, kể cả sự giống nhau của hai người ở khuôn mặt cũng kể ra hết.Bạch Dạ hoàn toàn không giấu nàng bất cứ thứ gì.

Bạch Dạ rời khỏi dòng hồi tưởng, khi nhìn sang Thiên Xích thì đã thấy khuôn mặt nàng chảy xuôi hai dòng nước mắt.Bạch Dạ cảm thấy đau lòng, lại vừa có lỗi, hắn chỉ biết cho nàng một bờ vai mà khóc.

Thiên Xích được chỗ dựa đã khóc thành tiếng, trong miệng tuôn ra một câu khiến toàn thân Bạch Dạ chấn động, chỉ nghe nàng nghẹn ngào nói ra:

"Bạch Ảnh, cuối cùng….cuối cùng ta đã gặp được ngươi!!"

Bạch Dạ đơ hết cả người, Bạch Ảnh xác thực là tên của hắn kiếp trước, kể từ lúc sống lại đến nay hắn chưa từng tiết lộ cho bất cứ ai, kể cả Thiên Xích và độc giả cũng vậy(Do con tác hết).Nhưng giờ phút này Thiên Xích lại một lời nói ra cái tên này của hắn,Bạch Dạ lắp bắp nói ra:

"Làm sao sao sao sao ngươi biết cái tên này?"

Thiên Xích ngẩn đầu lên, nở một nụ cười hạnh phúc, nàng nghẹn ngào nói ra:

"Là ta đây, là Xích Thiên của ngươi đây!!"

Bạch Dạ’s brain:"Tao tuyên bố ngừng hoạt động!"