Chương 44:Lôi-Hỏa

Bạch Dạ Ở Thế Giới Mới

Chương 44:Lôi-Hỏa

Mưa

Từng giọt mưa tí tách tí tách rơi trên những phiến lá.Gió đã nổi,những ngọn gió rong ruổi khắp đất trời, ánh trăng sáng cũng đã bị mây đen bao phủ.Một cơn mưa giữa đêm khuya cứ vậy mà đến,nó quét sạch những vệt máu để lại trên mặt đất sau đòn Huyết Bạo.

Nhưng trên sân lúc này đang diễn ra một màn kì lạ.Chỉ thấy hai thân ảnh một nhỏ một lớn đang đứng bất động,đó là Bạch Dạ và người đàn ông lạ mặt, tuy không động đậy nhưng cả hai vẫn đứng cách nhau 20m.

Đôi mắt Bạch Dạ nhắm nghiền,mặc cho gió mưa tạt trên thân thể khiến toàn thân trên dưới đã ướt như chuột lột nhưng sự lạnh lẽo trên da thịt ấy không tài nào làm hắn tỉnh lại chút nào-ít nhất thì từ bên ngoài nhìn vào là vậy- và đôi tay hắn vẫn cầm chặt đao.Nhìn như không có gì đặc biệt, nhưng chỉ cần hơi liếc nhìn thì ngươi sẽ kinh hãi nhận ra những giọt nước vốn nên thấm vào da thịt hắn giờ đây đang bốc hơi một cách mau chóng.

Bởi vì nơi Bạch Dạ đang đứng giờ đang xuất hiện một ngọn lửa đỏ thẫm, những giọt mưa không thể nào chạm được đến nó,những ngọn gió không tài nào làm nó chập chùng nổi.Những giọt nước mưa chỉ mới lại gần liền bị bốc hơi,có thể thấy được nhiệt độ của ngọn lửa đó lớn đến mức nào.

Thân ảnh Bạch Dạ trở nên mờ ảo giữa cơn mưa và một làn khói trắng.Từ trong làn khói ấy, ta có thể nghe được âm thanh gào thét của một loài dã thú lẫn với tiếng gào thét của gió, âm thanh hùng hồn thô bạo, khát máu nhưng lại vô cùng mạnh mẽ hữu lực.Nhưng đối với những người hơi tinh ý liền phát hiện những âm thanh này vốn không phải là con người có thể phát ra được mà càng hơi hướng một con thú hơn.Càng kì lạ hơn nữa là đôi môi của Bạch Dạ không hề mở ra.

Ngọn lửa đó là gì? m thanh đó từ đâu ra?

Đây hẳn là những gì người ta nghĩ đến đầu tiên khi nhìn thấy một màn kì lạ này.

"Ngươi đang làm gì?Bạch Dạ?"

m thanh trầm thấp tràn đầy hứng thú phát ra từ cổ họng người đàn ông nọ.Đôi mắt hắn híp lại thành khe chăm chú nhìn thân ảnh nho nhỏ đang đứng giữa đám khói trước mặt,tuy âm thanh phát ra làm hắn thấy khó chịu nhưng hắn lại không làm ra bất cứ sự công kích nào đối với Bạch Dạ.Hắn chỉ đứng đó và nhìn chăm chú vào kẻ kia, không ai có thể biết được hắn đang nghĩ gì.

Ít nhất là hắn không định làm hại Bạch Dạ! Tốt quá rồi!

Thiên Xích ở một bên thầm thở phào một hơi, nhưng đôi mắt vẫn không ngừng hiện lên sắc thái lo lắng, cô nhìn về phía người đàn ông đang nở nụ cười bên kia, rồi lại liếc về phía Bạch Dạ.

Chỉ thấy người kia vẫn giữ nguyên hiện trạng mà không có dấu hiệu thức tỉnh, tình cảnh này đã làm cho một chút hi vọng may mắn của Thiên Xích bị vô tình dập tắt.

Rốt cuộc thì ngươi làm sao vậy, làm ơn trả lời ta đi Bạch Dạ!! Bạch Dạ!!

Thiên Xích cho dù cố gắng cách nào cũng không cách nào gọi được người kia thông qua Huyết Thệ Chú Ấn.Từ nãy tới giờ nàng đã gọi không dưới trăm lần, nhưng không có một âm thanh nào đáp lại nàng cả.

Phải làm sao? Phải làm sao bây giờ?

Thiên Xích chưa bao giờ có cảm giác rối bời như ngày hôm nay, chưa từng có cảm giác bất lực như ngày hôm nay, một cảm giác gọi là đau khổ dâng lên trong lòng cô.

Cả trận đánh nàng chỉ như một cái bóng của Bạch Dạ, sức mạnh của nàng thua Bạch Dạ, mưu kế của nàng thua hắn,đến cả hồn kĩ của nàng cũng chỉ là để làm nền cho người kia.

Để rồi bây giờ nhìn người mình yêu, nhìn gia đình của mình lâm vào tình cảnh không rõ hiểm nguy ra sao mà bản thân chỉ có thể đứng một bên nhìn.

Thì ra, ngay từ lúc bắt đầu, ta vẫn chỉ là gánh nặng của hắn!! Ta thật vô dụng!!

Thiên Xích một lần nữa ngồi xuống, dường như đã bỏ cuộc, hai tay buông thỏng ôm đầu gối, mặt cúi gầm.Trong đầu lại nghĩ về những việc Bạch Dạ đã làm cho nàng trong 5 năm trở lại đây.

Nấu cơm? Hắn làm!

Giặt giũ? Hắn làm!

Quét tước,dọn nhà, mua thức ăn,bao gồm cả việc chăm sóc vốn là của bản thân,...hắn cũng làm!!

Vậy ra, ta cuối cùng….đã làm được gì cho hắn? Ta rốt cuộc có xứng đáng với hắn hay không? Ta….rốt cuộc nên làm gì?

Thiên Xích lâm vào mê mang, tự mình chìm vào suy nghĩ của chính bản thân nàng. Kì thực tất cả là do nàng hơi tiêu cực.Đầu tiên, tuy rằng nàng không mạnh như Bạch Dạ,cũng không biết lập kế hoạch chiến đấu, nhưng không có nàng Bạch Dạ sẽ làm được à? Với cả đánh với một Phong Hào Đấu La chỉ với sức mạnh của hai Đại Hồn Sư? Đùa!! Còn việc nàng không làm gì chỉ để Bạch Dạ lo liệu cũng không phải là lỗi của nàng, chủ yếu là do nàng có muốn Bạch Dạ cũng không cho nàng làm.

Hoàn toàn có nhiều cách để đổ lỗi, nhưng Thiên Xích lại cho rằng bản thân mình mới là người sai, có thể thấy Bạch Dạ trong lòng cô quan trọng đến mức nào.

Không để ý đến dị dạng của cô gái bên trong chiếc lồng xích, người đàn ông nhìn về một phia xa xăm, nơi đó có Huyền Lão đang đứng cùng Mã Tiểu Đào.

"Ngươi thấy thằng nhóc như thế nào,Thiên Hào?" m thanh sâu xa của Huyền Lão truyền vào tai người đàn ông nọ, không khó để nghe ra Huyền lão cũng rất hứng thú với cái nhìn của hắn đối với Bạch Dạ.

Dù gì thì kẻ đánh sẽ hiểu rõ hơn kẻ xem mà, đúng chứ?

Người đàn ông tên Thiên Hào cẩn thận hồi tưởng lại cả trận đánh, bỗng nhiên hắn nở nụ cười thoải mái, sảng khoái nói:"Tốt!!"

Dường như không quá bất ngờ với câu trả lời của Thiên Hào, Huyền lão lại hỏi tiếp:"Nói chi tiết thêm chút nào"

Người đàn ông nghe thấy Huyền lão truyền âm, cũng không trả lời ngay mà là đưa đôi mắt nhìn về thân ảnh Bạch Dạ mập mờ trong làn sương mờ ảo kia, dường như nhiệt độ không chút nào ảnh hưởng tới hắn.Hắn ngồi xuống thảm cỏ, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một bình rượu mà nốc.

Ực ực ực

m thanh phát ra liên tục từ cổ hắn, hắn uống, uống nhưng không phải để giải khát, uống không vì để giải nghiện, càng không phải để giải sầu.

Hắn uống chỉ vì….hắn đang nhớ một người nào đó với mái tóc cắt ngắn màu đen, đôi mắt hổ phách hùng hồn nói với hắn một câu:

"Ngươi tên Lưu Thiên Hào đúng không? Về đội của ta đi!!"

Và ở nơi đó, có một người thanh niên đang trố mắt nghe người kia nói, ở bên lại có một người con gái cười khổ nhìn thân ảnh trước mắt.

Đó cũng là lần đầu tiên hắn gặp một người sỗ sàng như vậy, nhưng không hiểu vì sao đó cũng là lần duy nhất hắn vô thức chấp nhận lời mời của một kẻ lạ mặt.Cứ như rằng người đó có một sức hút kì lạ khiến người ta không tài nào từ chối được vậy.

Cứ như vậy, cả ba vừa trở thành đồng đội, vừa thành đối thủ, cả hai trở thành những hồn sư vĩ đại, trở thành nỗi khiếp sợ trong mắt kẻ thù, lại không biết từ lúc nào đã xem nhau như anh em ruột thịt.

Thật vui biết nhường nào a!! Đôi môi hắn khẽ nhếch lên, nhưng sự cay độc trong bình rượu lại một lần nữa khiến hắn lâm vào suy nghĩ.

Nhưng mà…..

Trở thành mạnh mẽ thì thể nào?

Trở thành Phong Hào Đấu La thì lại thế nào?

Vạn người kính ngưỡng, tài lực vô song thì lại thế nào?

Cuối cùng thì……

Ta vẫn chỉ có một mình….

Khốn nạn!! Tại sao lại để ta một mình thế này!!

Lưu Thiên Thanh lại nốc một hơi, trong đầu lại không tự chủ được đưa hai thân ảnh một to một nhỏ từ từ dung hợp lại với nhau.

Đôi mắt đó….

Mái tóc đó….

Gương mặt đó….

"Thằng nhóc….thật sự rất giống Thiên Thanh"Lưu Thiên Hào vô thức nói, chiếc bình với thứ rượu màu đỏ không biết từ lúc nào đã trở về túi trữ vật.Hắn buông thỏng hai tay,chán nản cúi đầu.

Lúc này, hắn nào có chút phong độ của một Phong Hào Đấu La phong quang vạn trượng, có lẽ chỉ trong giờ khắc này, hắn mới giống một kẻ mượn rượu để quét tan nỗi nhớ đồng đội.

"Cái chết của Thiên Thanh và Ninh Uyên có lẽ đã ảnh hưởng quá lớn đến hắn"Huyền lão lẩm bẩm trong miệng, đôi mắt khẽ híp, dường như cũng đang hồi tưởng về điều gì.

Mã Tiểu Đào ở một bên cũng không tiện xen vào chuyện của thế hệ trước, tuy rằng vẫn rất tò mò với tình cảnh và cả thân thế của Bạch Dạ nhưng nàng vẫn không dám xen vào.Ngâm miệng chờ xem diễn biến là lựa chọn của nàng, tuy nhiên đôi mắt của nàng vẫn không ngừng liếc về làn khói trắng trên sân kia.

"Nó thật sự rất giống,không chỉ ở ngoại hình mà còn là giống ở tính cách đánh trước tính sau, giống ở những đường đao không chừa đường sống, giống ở những ngón thể thuật kì lạ, nó….thật sự rất giống Thiên Thanh"Lưu Thiên Hào trầm thấp nói ra, nhưng hắn vẫn không hề ngẩng đầu lên, không quan tâm đến việc có ai nghe được hau không, dường như hắn nói chỉ để cho mình hắn nghe thì phải?

"Nhưng có một chỗ khác!!"Huyền lão trầm giọng nói, Mã Tiểu Đào cũng lắng tai nghe.

"Thuộc tính và thanh đao kì lạ của thằng nhóc! Đúng chứ Huyền lão?"Lưu Thiên Hào dường như đã đoán trước được Huyền Lão sẽ nói câu này, hắn cười nói tiếp:"Đúng vậy, thuộc tính của Thiên Thanh vốn là Lôi thuộc tính và thanh đao của hắn cũng không có những khả năng như phân thân"

Huyền lão nói:"Có thể thanh đao của thằng nhóc biến dị,như vậy thì có thể giải thích cho Hỏa thuộc tính xuất hiện trên người nó, như vậy thì chỉ còn khả năng phân thân là vẫn chưa giải thích được, ý ngươi thế nào Thiên Hào?"

Người kia được hỏi cũng không trả lời ngay, hắn tùy ý ngả lưng ra phía sau, nhàn nhã nói:"Ta không biết và cũng không quan tâm, đó là con đường của nó, ta không có quyền xen vào, công việc của ta chỉ là hướng dẫn nó đi trên con đường chính xác thôi"

"Như vậy là một cách giải thích cho những việc như người giả vờ lộ ra sơ hở, rồi trúng chiêu để lộ ra thân phận Phong Hào Đấu La của mình đấy à?"Huyền lão dường như cũng không đinh nói tiếp về vấn đề vũ hồn của Bạch Dạ, chỉ thấy hắn vui cười nói ra:"Người nhường quá trớn rồi đó"

"Biết làm sao được, hệ Khống Chế vốn khắc chế Cường Công mà, nhưng mà trong trường hợp như vây mà vẫn ép được ta sử dụng tới Hồn Kĩ thứ nhất Sự Bảo Hộ của dây xích thì thằng nhóc cũng không tồi đâu"

"Rõ là ngươi chém, đó chỉ là dây xích hợp kim thôi đúng không? Cả những cái Hồn Hoàn đó cũng chỉ để hù tụi nhỏ chơi thôi đúng chứ? Vũ hồn ngươi còn chưa sử dụng tới"Huyền lão bĩu môi nói.

Lại nốc một hơi rượu,Lưu Thiên Hào nói tiếp:"Không nói về vụ đó nữa.Nếu như ngài không quá già thì có thể thấy được sau mỗi lần thằng bé chạm đến cực hạn thì lại có một dòng hồn lực màu đen xuất hiện trong thân thể thằng bé, ta nghĩ đó là thứ duy nhất mà cha của nó để lại"

Huyền lão dường như nhớ đến điều giờ, nghi ngờ nói ra:"Ý ngươi là?"

"Lôi thuộc tính!!"Lưu Thiên Hào cười nói ra, dường như rất vui vẻ với phát hiện này.

"Như vậy có nghĩa là Lôi thuộc tính của Thiên Thanh không di truyền theo vũ hồn mà là….huyết mạch?!?"Huyền lão khó tin đưa ra suy đoán, lão nói tiếp:"Vậy thì thằng bé có Lôi-Hỏa song hệ trong người à!?"

Lưu Thiên Hào bỗng đứng phắt dậy, trầm giọng nói ra:"Đúng vậy, nhưng tạm thời gác lại đã, chúng ta có rắc rối rồi đây!!"

Huyền lão và Mã Tiểu Đào cũng chú ý tới dị dạng dưới sân, chỉ thấy cả hai bỗng hai miệng một lời nói ra:

"Chuyện gì xảy ra?!!"