Chương 49:Bạch Dạ chuẩn bị lên bảng?

Bạch Dạ Ở Thế Giới Mới

Chương 49:Bạch Dạ chuẩn bị lên bảng?

Đôi mắt nhìn thấy thân ảnh đối bao phủ bởi máu, nét vui mừng cùng nhẹ nhõm đồng thời xuất hiện trên mặt Thiên Xích.

Nhưng Thiên Xích rất nhanh liền đè nén lại cảm giác vui mừng ấy,đôi chân hướng về phía Bạch Dạ mà chạy.

Đến đây thì chúng ta cũng đã hiểu được mục đích chính của cô nàng:Cứu Bạch Dạ.

Đúng vậy!!

Chiến thắng một vị Phong Hào Đấu La với tu vi chỉ mới cấp 26 hoàn toàn là người si nói mớ, Thiên Xích cũng rất rõ điểm này, bởi vậy chỉ vừa đánh lạc hướng được đối thủ cô liền lao như bay về phía Bạch Dạ.

Ngay từ lúc đầu Thiên Xích cũng đã không định đánh với Thiên Hào.

Quả cầu máu kia cũng không phải dùng để gây sát thương mà chỉ nhằm khiến đối thủ bị choáng, mù,... hay bất cứ thứ gì có thể cản chân hắn lại nhằm tạo cơ hội bỏ trốn cho Thiên Xích và cả Bạch Dạ.

Lại nói về quá trình chiến đấu ngắn ngủi của Thiên Xích.

Khởi đầu với thanh Muramasa, Thiên Xích biết chắc rằng đối thủ sẽ không sử dụng dây xích để đỡ vì nếu như vị Phong Hào Đấu La kia không phải là một kẻ ngốc thì chắc chắn sẽ suy đoán ra lời nguyền trên lưỡi đao.

Như vậy thì sự việc ở đây chi ra vài phương hướng.

Thứ nhất, Thiên Hào sẽ nhịn đau mà sử dụng dây xích đỡ, như vậy thì dây xích của hắn sẽ bị phân hủy từ từ.Nhưng Thiên Xích vẫn chưa tính tới trường hợp kẻ kia sử dụng tới vũ hồn của mình.Cô tự tin như vậy cũng là vì sau những lần giao thủ trước đó Thiên Hào cũng đã bộc lộ ra ngạo khí của mình mà không hề sử dụng đến vũ hồn.

Thứ Hai, Thiên Hào sẽ tránh né.Như vậy thì trận solo kill sẽ hướng về phía xem ai chạm đến ai trước mà phát triển.

Chỉ có điều hành động của người kia lại hơi vượt quá suy đoán của Thiên Xích khi đỡ đao bằng tay không.

Tuy rằng ngoài ý muốn là vậy, nhưng Thiên Xích vẫn liệt vào tình huống thứ hai khi sử dụng hồn kĩ đầu tiên Huyết Hóa Hình của mình và biến thanh Huyết Ngục của mình trở thành thanh Muramasa thứ hai khiến đói thủ không dám sử dụng dây xích để đỡ.

Nhưng một lần nữa, sự quả quyết của Thiên Hào lại nằm ngoài dự đoán của Thiên Xích, tuy nhiên Huyết Hóa Hình đâu phải chỉ biến hình được một lần?

Nên nhớ tính bất ngờ chính là điểm mạnh nhất ở hồn kĩ đầu tiên này!!

Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi khi mà Huyết Ngục ở hình dạng Muramasa, Thiên Xích đã biến vũ hồn của mình thành dạng lỏng để vượt qua hàng phòng thủ của đối thủ.

Cho đến lúc Thiên Hào né tránh và phát hiện ra quả Huyết Bạo đang ở cạnh mình thì tất cả đều nằm trong tính toán của Thiên Xích.

Và….

Bùm!!

Hiển nhiên, kế hoạch tràn đầy tính mạo hiểm dựa trên những hiệu ứng buff của Huyết Biến Thân của Thiên Xích đã thành công.

Nên nhớ để thực hiện được chiến thuật này hoàn toàn dựa rất nhiều vào khả năng ứng biến trước mọi hành động của đối thủ.

Chiến thuật

Tốc độ

Khả năng phân tích

Và cả…..sự phối hợp của hai thanh đao kia nữa.

Không ngờ lại còn có một thiên tài chiến đấu như thế này còn tồn tại

Thiên Hào tấm tắc than thở trong lòng, ăn trọn quả Huyết Bạo lên người khiến hắn cũng không thích thú gì lắm, cảm giác thân thể dính đầy máu hắn không phải là chưa từng trải qua.

Nhưng cái thể loại máu éo gì thế này?

Thiên Hào khẽ cử động thân thể, tự động bế khí để tránh thoát mùi hôi tanh từ máu trên người, tay chân thật sự rất khó cử động do máu nổ từ Huyết Bạo thật sự quá dính người, cứ như keo vậy.

Hiển nhiên Thiên Xích cũng rất tinh quái khi điều chỉnh lại tính chất của máu trong quả cầu và đánh đổi bằng uy lực của Huyết Bạo lần thứ hai này, khiến nó trở thành một quả bom dính.

Và một đòn có khả năng giữ chân mạnh mẽ như thế này tất nhiên là không có tác dụng với một Hồn Sư hệ Cường Công, tuy nhiên đối với một vị Hồn Sư hệ Không Chế như Thiên Hào-dù là Phong Hào Đấu La- cũng tương đối là khó chịu.

Thiên Hào thở ra một hơi, mặc kệ thân ảnh Thiên Xích đang dần dần tiến tới gần phía màng sương mờ ảo kia, hắn mở nắp bình rượu nốc một phát, mặc kệ bản thân vẫn đang dính máu toàn thân.

"Thế nào? Bị giữ chân bởi một đứa nhóc cấp 26 không phải dễ chịu chứ? Lưu Thiên Đế ~~~? m thanh Huyền lão tràn đầy trêu chọc truyền tới tai Lưu Thiên Hào làm khuôn mặt hắn đen lại thấy rõ, mơ hồ còn thấy được gân xanh nổ lên trên trán hắn.

"Xin ngài đó, đừng có dùng cái tên hồi trẻ trâu gọi ta, ta đã gần 30 rồi" m thanh Lưu Thiên Hào tràn đầy khó chịu truyền đến.

"Không phải hồi đó ngươi toàn đòi ta kêu như vậy sao? Còn có lần ngươi không chịu tu luyện nếu ta không gọi ngươi bằng cái tên đó nữa cơ mà.Thời gian trôi qua khiến người ta thay đổi nhanh quá, Lưu Thiên Đế năm xưa của ta đâu rồi" m thanh Huyền lão tràn đầy "bi thương truyền đến, trong vô tình đã làm lộ lịch sử đen của một vị Phong Hào Đấu La cho bọn đọc giả nghe.(Nhờ công của ta hết đấy)

"Xin ngài gọi băng phong hiệu của ta, Cửu Long Đấu La!!"Lưu Thiên Hào quỳ với độ nhây của Huyền lão, hắn cầu xin:"Và đông thời xin ngài cũng đừng tiết lộ lịch sử của ta cho bọn đọc giả nghe, nhất là bọn trên trang ReadsLove ấy"

m thanh Huyền lão cũng dần trở nên nghiêm túc lại(Thôi xàm đủ rồi, trở lại chuyện chính), lão nói:"Thôi được rồi, ngươi có biết chuyện gì đang xảy ra với hai đứa nó không? Thằng nhóc Bạch Dạ đang bị gì và chuyện gì xảy ra với thân thể của con bé Thiên Xích thế kia? Lưu Thiên Đế~~"

Má nhây vờ lờ!!

Lưu Thiên Hào gòa thét trong lòng, âm thầm thề không bao giờ chọc đến bị phó viện trưởng này vì bí mật của hắn có thể bị lộ ra bất cứ lúc nào.Tuy suy nghĩ là vậy nhưng ngoài miệng hắn vẫn nói:

"Đến ngài còn không biết thì ta cũng xin giơ tay rút lui thôi, tuy nhiên sau khi những biến hóa ấy xuất hiện thì những cái như tốc độ, sức mạnh,... đều gai tăng trên một khoảng lớn thì phải"

Huyền lão phía bên kia nheo lại cặp mắt, những nếp nhăn trên mặt lai xô đẩy với nhau. lão nói:"Mười mấy năm nay ngươi đã đi nhiều nơi đến vậy mà vẫn không có chút thông tin nào về tình huống của hai đứa nó à? Bạch Dạ tên nhóc kia thì ta không xác định nhưng cô bé kia thì ta cũng có một sô kí ức rất mơ hồ về nó, trong nhất thời ta cũng không thể nhớ ra được"

"Dừ gì thì ta cũng đã già rồi, cả thể xác lẫn tâm hồn" m thanh Huyền lão tràn đầy mệt mỏi phát ra.

Đến cả một vị Phong Hào Đấu La vẫn không thể chống lại sự bào mòn của thời gian? Huyền lão đã như vậy thì vị kia có lẽ….

Gạt bỏ những suy nghĩ hỗn loạn ra khỏi đầu,Lưu Thiên Hào đứng dậy khỏi vũng máu, hắn nói:"Vậy thì mời ngài tra lại giúp ta, bản thân ta cũng rất tò mò với tình huống của hai đứa nhóc này"

"Ta sẽ, cũng là vì tương lai của học viện, cũng là vì….chính bản thân bọn nhóc nữa" m thanh Huyền lão tràn đầy kiên định nói ra.

"Vậy thì tốt quá"Thiên Hào chỉ biết mở miệng nói ra như vậy, hắn không phải là một người gỏi an ủi, súc mạnh càng lớn thì trọng trách càng lớn, đạo lí này hắn vẫn hiểu rất rõ ràng.

Nhưng Huyền lão, ngài cũng nên biết trọng trách đè nặng lên vai vị kia còn lớn hơn ngài, ngài ấy cũng đã đến gần những giây phút cuối cùng….Có lẽ...một ngày nào đó ta nên….

Thiên Hào nheo mắt nhìn về phía khác, lại bất ngờ vì không thấy thân ảnh của Thiên Xích đã biến mất.

"Cô bé đã bước vào làn sương cùng với Bạch Dạ rồi, ngươi không cần tìm nữa" m thanh Huyên lão lại truyền đến bên tai.

"Thưa Huyền lão, ta có chuyện muốn nhờ ngài"Nhưng những lờ đó lại bị Thiên Hào lựa chọn bỏ qua,hắn nói:"Ta muốn...trở về!!"

Nghe thấy sự kiên quyết trong giọng nói của Thiên Hào, Huyền lão nở một nụ cười, nhưng vẫn không đáp ứng ngay, lão nói:"Tại sao ngươi lại có quyết định đó? Vì tên nhóc kia sao?"

Thiên Hào ngẩng đầu nhìn thẳng hướng Huyền lão đang đứng, kiên định nói ra:"Không thể phủ nhận là cũng có một phần lí do là ở tên nhóc Bạch Dạ kia"

"Như vậy thì ngươi không….."Huyền lão nheo mắt, lại dự định nói gì đó thì bị Thiên Hào ngắt lời.

"Một phần khác thì cũng là vì bọn nhỏ giống ngài, nhưng phần lớn thì là vì…." m thanh của hắn bỗng đề cao mấy phần,hắn nghiêm túc nói ra:"Sử Lai Khắc!!"

Huyền lão hơi xúc động khi nghe thấy điều này, đó hoàn toàn là những lời nói động đến tim lão.

Vì học sinh!

Vì bọn nhỏ!

Vì….Sử Lai Khắc!!!

Đó hoàn toàn là những thứ đã ràng buộc một tâm hồn tự do như Huyền lão chấp nhận dùng cả đời mình để bảo vệ nơi đó-Sử Lai Khắc!!

Huyền lão xúc động nói ra:"Được! Vì Sử Lai Khắc!!"

"Vì Sử Lai Khắc!!"Thiên Hào lập lại một lần nữa.

Lúc này, Thiên Xích đã bước vào làn sương đang bao phủ Bạch Dạ.

Những thứ nàng cảm nhận được là…

Hắc ám

Ẩm ướt

Kinh khủng

"Chủ nhân cẩn thận, đây có lẽ là một vùng không gian khác rồi" m thanh của Huyết Ma một lần nữa vang lên trong đầu Thiên Xích khiến cô càng cảnh giác hơn với nơi này.

Đôi mắt lo lắng liếc nhìn xung quanh, Thiên Xích cang lo lắng hơn khi không thể bắt gặp được thân ảnh Bạch Dạ.

Cả không gian như chỉ còn mình nàng, tồn tại duy nhất nàng có thể cảm nhận được là không gian u ám xung quanh và mặt đất đầy nước dưới chân mình.

Bạch Dạ ngươi đâu rồi?!!

Thiên Xích tràn đầy lo lắng nghĩ tới.

"Sử dụng thứ liên kết ngươi với tên nhóc kia đi, có lẽ nó sẽ giúp ngươi"Huyết Ma nói.

Thiên Xích nghe vậy liền vội vàng thông qua Huyết Thệ chú ấn nức nở gọi:"BẠCH DẠ!! NGƯƠI Ở Đ U?!!"

Thiên Xích "bịch" một tiếng quỳ xuống đất, nước mắt lã chã rơi trên khuôn mặt tuyệt sắc, hình dạng Huyết Biến thân đã biến mất tự lúc nào.

Lúc này, âm thanh yếu ớ truyền tới tai nàng:"Ta...ở đây"

Thiên Xích như bắt được cộng cỏ cứu mạng, vội vàng nói:"Ngươi ở đâu? Nó cho ta!!"

m thanh hơi có phần mệt mỏi của Đao Linh tuyền tới tai Thiên Xích:"Hắn ở đây, đi theo chỉ dẫn của ta!!"

Thiên Xích cũng không nghi ngờ bước theo, lúc này nàng đã không suy nghĩ được gì nữa, âm thanh yếu ớt của Bạch Dạ đã khiến nàng lo lắng đến điên loạn.

Dứa theo chỉ dẫn của Đao Linh, cuối cùng Thiên Xích cũng đã tìm được Bạch Dạ.

Vừa thấy được hắn, con tim Thiên Xích như muốn run lên, âm thanh nghẹn ngào la lên:"BẠCH DẠ!!!"

Đao Linh cũng không đinh phá hỏng giây phút hội hợp này, nhưng tình huống lúc này rõ ràng là không cho phép để hắn để như vậy, chỉ nghe âm thanh của hắn và Huyết Ma đồng thời vang lên:

"Trước hết thì hãy lo cho tên này trước đã!!"