Chương 41:Bạch Hổ Chiến Đao

Bạch Dạ Ở Thế Giới Mới

Chương 41:Bạch Hổ Chiến Đao

Người đàn ông lúc này đang có vẻ rất hào hứng xem phản ứng của Bạch Dạ khi người yêu bị bắt mất.

Hắn sẽ cầu xin vì biết không đánh lại mình? Hay hắn sẽ bỏ chạy?

Hay có lẽ hắn sẽ lao lên dù biết phải đối đầu với Phong Hào Đấu La?

Người đàn ông nghĩ tới rất nhiều khả năng, nhưng ba cái phía trên là khả thi nhất, hắn cũng không biết Bạch Dạ sẽ chọn gì nhưng bất kể là lựa chọn nào cũng sẽ rất thú vị a.

Nghĩ đến đó, hắn nở nụ cười ma mãnh, tràn đầy hứng thú quan sát thân ảnh bên kia.

Chỉ thấy Bạch Dạ cúi đầu nhìn không rõ khuôn mặt, bàn tay đã siết chặt thanh đao đến mức ứa ra máu.Bỗng, đôi tay của hắn buông thỏng ra, có vẻ như chuẩn bị bỏ cuộc..

Người đàn ông cười lạnh thầm nghĩ:"Chỉ mới như vậy mà đã định từ bỏ à? Ngươi đúng thật làm ta thất vọng"

Hắn nở nụ cười,trêu chọc nói ra:"Đã nhanh như vậy liền định từ bỏ? Thôi thì cầu xin…"

Nhưng hắn rất nhanh liền im miệng, hắn nhíu mày khi cảm thấy nhiệt độ trong không khí xung quanh dường như tăng lên.Đang cảm thấy kì lạ trước sự thay đổi này thì Bạch Dạ bỗng ngẩng đầu lên, để lộ đôi mắt màu hổ phách so với ánh trăng còn sáng ngời có thần hơn.

Người đàn ông đã nhìn qua rất nhiều đôi mắt, đôi mắt hưng phấn, đôi mắt tuyệt vọng, đôi mắt hận thù, đôi mắt đau khổ,...Có thể nói, cuộc đời hắn đã gặp qua rất nhiều người, gặp qua nhiều tình cảnh éo le khiến đôi mắt con người mang theo những sắc thái khác biệt.

Nhưng qua đôi mắt của đứa trẻ trước mắt,người đàn ông thấy được một vẻ kiên quyết, một ít điên cuồng, một ít liều mạng.

Những cảm xúc đó đã tạo nên cửa sổ tâm hồn của Bạch Dạ, và người đàn ông kia đã nhìn qua khung cửa sổ ấy mà biết được ý định liều mình cứu người của hắn.

"Dự định liều mạng à? Tâm tính không tồi nhưng quyết định này rõ ràng là không sáng suốt, nên nhớ đối thủ của ngươi là một Phong Hào Đấu La đấy"Người đàn ông cười lạnh, ngữ khí trêu chọc nói.

Nhưng trong thâm tâm lại không có chút ý vị khinh thường nào, trái lại mà còn có chút cảm thán trước lòng dũng cảm và tình cảm của hắn dành cho Thiên Xích.

Không biết cô gái này có gì mà khiến hắn có thể khiến hắn quyết định liều mạng với một Phong Hào Đấu La nhỉ?

Nghĩ vậy, người đàn ông khẽ đưa mắt về phía Thiên Xích, thông qua tầm mắt của hắn cũng không thể thấy được vẻ mặt của Thiên Xích, từ trên người nàng cũng không có một chút cảm xúc nào phát ra, nàng chỉ cúi đầu ngồi đó.

Nhưng hắn cũng nào biết được, Thiên Xích đang điên cuồng hét thông qua Huyết Thệ Chú Ấn với Bạch Dạ:

"Ngươi điên rồi à? Đối thủ là một Phong Hào Đấu La đấy!! Phong Hào Đấu La!! Ngươi còn lao lên làm gì? Chịu chết à? Ngươi lao lên tức là đưa thân vào rọ!! Nên nhớ mục tiêu của hắn là ngươi đấy!! Làm thế không khác nào chịu chết cả!!" m thanh Thiên Xích tràn đầy lo lắng cùng trách móc.

Bạch Dạ cũng nghe ra sự lo lắng của nàng dành cho hắn, nhưng nghĩ đến nàng đang ở trong tay người khác, hắn cũng lớn giọng nói:"Chịu chết thì sao?! Phong Hào Đấu La thì sao?! Chết thì sao?! Cùng lắm thì cả hai cùng chết!! Cùng lắm thì ta lại một lần nữa tìm ngươi ở thế giới bên kia.Ta đã mất ngươi một lần rồi, ta không thể nào chịu được đau khổ khi mất ngươi lần nào nữa!! Đây là quyết định của ta!"

Nghe thấy sự kiên quyết trong giọng nói của Bạch Dạ, Thiên Xích càng lo lắng hơn,nói:"Ngươi không cần lo lắng,hắn không có ý định giết ta, sát khí hắn phát ra chỉ là để đe dọa mà thôi.Hắn hoàn toàn không có sát tâm với ta.Cho nên là, xin ngươi đừng đến đây"

Nói đến cuối, âm thanh của nàng đã bắt đầu nức nở.Nhưng Bạch Dạ cũng không định nghe tiếp,chỉ trong một phút giây ngắn ngủi, hắn đã nghĩ tới rất nhiều,miệng lẩm bẩm nói ra:

"Ta mạnh lên để làm gì? Vì bản thân ta? Không!"

"Ta cố gắng tu luyện để làm gì? Để trở thành thần? Không!!"

"Lí do mà ta tiếp tục sống đến tận ngày hôm nay là để làm gì? Để trở về thế giới cũ? Không!!"!

"Không! Không! Không! "

"Lí do ta vững bước đến tận ngày hôm nay là vì ngươi!!"

"Xích Thiên!!"

"Thế nên là, ta không thể nào để ngươi biến mất khỏi cuộc sống của ta!! Xin ngươi, hãy để ta một lần nữa được phép yêu ngươi và dùng tất cả để ở bên ngươi!!"

Khi nói đến câu cuối cùng, thanh đao hắn đã bao phủ một ngọn lửa màu đỏ thẫm, nhiệt độ cũng đã tăng cao hơn nhiều, hơi nước trong không khí không ngừng bốc hơi, thân ảnh hắn cũng trở nên vặn vẹo do sự biến đổi nhiệt độ đột ngột này.

Đó là gì? Người đàn ông nghi ngờ, chỉ thấy những sợi dây xích của hắn không ngừng run lên, dường như rất sợ hãi ngọn lửa này.

Lại có thể khiến cho vũ hồn của ta bị áp chế mặc dù không mang hệ hỏa? Con của ngươi đúng là không tầm thường a Bạch Thiên Thanh.

Người đàn ông cảm thán nghĩ đến, trong lòng lại không ngừng suy nghĩ lai lịch của ngọn lửa này.

Lúc này, phía bên Bạch Dạ.

"BẠCH HỔ!!"Bạch Dạ gào thét trong lòng.

"Có đây!! Chuẩn bị chưa?"Bạch Hổ đáp với âm thanh hưng phấn, hắn nói:"Đọc theo ta"

"Xương cốt này được tạo ra từ sắt thép"

"Huyết quản chảy xuôi ngọn lửa khát vọng chiến đấu"

"Khát vọng bước qua ngàn vạn trận chiến"

"Ghi nhớ từng nỗi đau, từng khoảnh khắc của mọi cuộc chiến"

"Say sưa trong khoái cảm chiến thắng"

"Ngươi là vũ khí của ta, linh hồn của ta"

"Hãy cùng ta khô máu đến giây phút cuối cùng"

"Xin gửi tới ngươi lời thề cao quý nhất"

"Thề không bao giờ lùi bước trước mọi trận đấu"

"Ta, Bạch Dạ!! Lấy thân phận của một đao khách!!"

"Kêu gọi ngươi!!"

"Bạch Hổ Chiến Đao!!"

Thanh đao của Bạch Dạ run lên, hưởng ứng từng lời kêu gọi của hắn, ánh sáng màu trắng bao phủ khắp không gian.Trên thân đao của Bạch Dạ lại xuất hiện thêm một kí tự nữa.

"Chiến"

Bạch Dạ cảm nhận từng chút một, cảm nhận thanh đao của hắn đang dần dần biến đổi., linh hồn hắn cũng theo đó mà trở nên hưng phấn lạ kì.

Ta muốn chiến đấu!!

Đó là điều cuối cùng trong đầu Bạch DẠ trước khi hắn lao về phía đôi thủ.

Nhưng càng khiến mọi người kinh hãi hơn nữa là lại có đến hai Bạch Dạ!!

Điểm khác biệt duy nhất là một người tóc đen một người tóc trắng, một người mắt thường còn một người lại có đồng tử dựng thẳng như một con thú.

Cả hai cùng lao lên, tung ra những đòn đánh mạnh mẽ.Vẫn là kĩ năng Bạch Hổ Loạn Vũ như lúc trước nhưng giờ đây nó đã là một phiên bản nâng cấp với hai vũ công là Bạch Dạ và phân thân Bạch Hổ của hắn.

Chỉ thấy từng đòn đánh của phân thân như vũ bão rơi vào thân thể của đối thủ, tuy rằng vẫn không trúng nhưng đối thủ đã phải chật vật né tránh liên tục.

Bạch Dạ thì như ẩn như hiện phía sau phân thân, đôi mắt màu hổ phách nhìn chằm chằm vào đối thủ với thần sắc nghiêm túc.

Chợt…

Bạch Dạ tung ra một cú đá tầm thấp vào chân đối thủ.

Người kia vốn đang chật vật thì đột nhiên bị tập kích, lại bị lộ thân phận Phong Hào Đấu La nên cũng không dùng tới vũ hồn.Không có vũ hồn bảo vệ cộng với thể thuật sai quá sai của hắn, rất nhanh liền mất đi trọng tâm.

Không ổn!!

Một cú đá cao trời giáng đánh vào đầu hắn, may mắn là đã kịp đỡ lại.

Hắn hai bước nhảy về phía sau, thầm than bản thân lại quá khinh thường đôi thủ, lại dùng sở đoản của mình mà đánh với người ta.

Nhưng Bạch Dạ và phân thân lại có thể tha sao?

Đừng quên bản chất của Bạch Hổ Loạn Vũ!

Không chừa đường sống!!

Bạch Dạ và phân thân lại một lần nữa xông lên, hoàn toàn không dự định bỏ qua vị Phong Hào Đấu La đang thấp giọng chửi rủa này.

Thấy hai tên kia lao đến,người đàn ông cảm thấy lạnh hết cả người khi nhìn thấy khuôn mặt hai kẻ kia.Một người thần sắc hưng phấn như muốn ăn tươi nuốt sống hắn, một người thì là thần sắc nghiêm túc đi ngay theo sau, đôi mắt khóa chặt vào hắn không cho đôi thủ một con đường sống nào.

Người đàn ông cười khổ, nhưng kiêu ngạo của một cường giả không cho phép hắn lùi bước.

Cả ba gia nhập vòng chiến.

Lúc này người đàn ông đã quên mất mục đích ban đầu là thử Bạch Dạ. Chính hắn cũng bị câu lên khát vọng chiến đấu.

Sở đoản đánh sở trường thì sao? Ta thích thì ta đánh thôi!! - he said

Một bên khác.

"Chuyện gì xảy ra"Mã Tiểu Đào phía bên kia kinh ngạc bật thốt lên, khó có thể tin nhìn hai Bạch Dạ giông như đúc đang lao lên, nhất là khi cả hai đều có những kĩ thuật như nhau, đòn đánh như nhau nữa.

Hoàn toàn có thể nói là không có một chút khác biệt nào(tất nhiên là trừ màu tóc và mắt rồi)

"Có lẽ là vũ hồn biến dị đi"Huyền lão không chắc chắn nói.

"Vũ hồn biến dị cũng không thể nào có tới hai loại biến hóa chứ?"Mã Tiểu Đào nghe vậy liền lập tức bác bỏ khả năng này.

"Có lẽ nào là song sinh vũ hồn? Như vậy thì có thể giải thích cho sự xuất hiện của Bạch Dạ thứ hai kia"Mã Tiểu Đào cũng thử đưa ra suy đoán.

Huyền lão gật đầu, lão nói:"Không phải là không thể, vũ hồn đầu tiên biến dị mang theo hỏa thuộc tính, vũ hồn thứ hai lại cho khả năng phân thân"

"Nhưng tất cả những vũ hồn mà ta biết đều không có khả năng này a"Mã Tiểu Đào cho dù cố gắng cách nào cũng không thể liên hệ tới bất kì vũ hồn nào có khả năng phân thân.

"Vũ hồn thiên kì bách quái, ta cũng không dám chắc là không có vũ hồn như vậy.Ta cũng nhớ năm đó ta gặp được một người có vũ hồn là một tấm gương, ở Hồn Kĩ thứ hai, vũ hồn của hắn cho hắn khả năng phân thân.Nhưng những phân thân đó chỉ có tác dụng là mê hoặc đôi thủ, phân thân của Bạch Dạ lại có khả năng chiến đấu như người thật"

Huyền lão hơi cảm nhận khí tức trên người Bạch Dạ thứ hai, lão lấy làm kì lạ nói:"Không những như vậy, nếu bỏ qua màu tóc và đồng tử thì cả hai cũng có rất ít điểm chung.Rõ ràng nhất là ở khí chất, Bạch Dạ thứ hai càng điên cuồng và có vẻ rất yêu thích đánh nhau, từ thần sắc hưng phấn của hắn thì có thể đoán ra được.So với phân thân của mình, Bạch Dạ lại càng có vẻ cẩn trọng trong mỗi đòn đánh hơn"

"Cẩn thận đi chung với tùy ý, lãnh tỉnh đi chung với điên cuồng.Cả hai như hai mặt của một tấm gương, tuy khác biệt nhau nhưng lại bù đắp cho nhau, khiến cho sự phối hợp của chúng càng trở nên khó đoán hơn"

Huyền lão kết thúc với một hớp rượu, Mã Tiểu Đào lặng yên nghe từng chữ một, mãi một lúc sau, nàng mới thở nhẹ, nói ra một câu:

"Càng ngày, ngươi càng trở nên bí ẩn. Thật sự muốn xé nát tấm màn đen che chắn ngươi quá đi mất"

Khuôn mặt nàng bỗng hiện lên một nụ cười như có như không, hoàn toàn không thể đoán được ẩn ý củ nàng sau nụ cười đó.Tuy nhiên, qua nụ cười đó ta cũng thấy được, tâm tình của nàng lúc này rất không tệ chút nào.