Chương 39:Hai quả bom

Bạch Dạ Ở Thế Giới Mới

Chương 39:Hai quả bom

Theo tầm mắt của Huyền lão thì chỉ thấy Bạch Dạ và Thiên Xích nhìn nhau một cái, rồi cả hai cầm đao xông lên, có vẻ như dự định liều một lần cuối.

Nhưng Huyền lão là ai? Một cường giả Siêu Cấp Phong Hào Đấu La làm sao có thể không nhìn ra quả cầu máu được ẩn sau lưỡi đao của Thiên Xích?

Đó là một quả cầu như thế nào?

Khát máu! Cuồng bạo!

Tuy rằng cả hai đã rất cố áp chế khí tức của nó. Nhưng khả năng cảm nhận của một Siêu Cấp Đấu La như Huyền lão làm sao có thể không cảm giác được?

Liếc mắt liền nhìn ra, Huyền lão tấm tắc với kế hoạch này của Bạch Dạ, cả hai cùng lao vào đánh nhằm phân tán sự chú ý của đối thủ, rồi làm như xuất kì bất ý đưa quả cầu đánh vào người đối thủ.Quả cầu vốn đã được che dấu rất kĩ sẽ có khả năng cao gây được một lượng sát thương vào đối thủ.

Kế hoạch không tệ, nhưng chỉ không biết quả cầu kia có sức mạnh như thế nào a!?

Trong đôi mắt Huyền lão lóe lên vẻ tán thưởng, rồi bỗng híp mắt lại, lão lẩm bẩm nói:"Chỉ là đòn này chỉ có tác dụng với những đối thủ cách biệt không quá nhiều cấp độ, còn tên kia….aiii" Lão thở dài, đôi mắt lại nhìn về phía bên kia.Mã Tiểu Đào nãy giờ vẫn đứng ngồi không yên, nghe lời này của Huyền lão càng lo lắng hơn.

Bạch Dạ và Thiên Xích lúc này đang điên cuồng tấn công vào người đối thủ.Từng lưỡi đao được cả hai thiết kế cho không có một kẻ hở nào, từng đường đao như triệt hết đường sống của đôi thủ.Nhưng kẻ kia lại không hề dính bất kì đao nào, chỉ thấy thân thể hắn liên tục đung đưa như ngọn diều trước gió, không thể nào đánh trúng được.

Nhưng như vậy là đã đủ! Bạch Dạ nghĩ đến, thông qua Huyết Thệ Chú Ấn nói với Thiên Xích:

"Đã sẵn sàng chưa, Thiên Xích?!"

"Có thể tung ra được rồi!!" m thanh Thiên Xích vang lên, không một chút gơn sóng cảm xúc nào, dường như nàng đang rất nghiêm túc với đòn này.

"Tốt! Chỉ cần chế tạo một cơ hội rồi kết thúc tất cả với một đòn!!"Bạch Dạ gằn từng chữ, đôi mắt chăm chú nhìn vào từng khối bắp thịt trên cơ thể đôi thủ, hòng từ đó bắt lấy sơ hở của đối thủ.

Đôi mắt màu hổ phách dưới đêm sáng càng trở nên sáng ngời, như một con thú săn mồi khóa chặt vào đối thủ.

Bỗng, đôi mắt Bạch Dạ co rụt lại, nhịp tim gia tốc như muốn nhảy khỏi lồng ngực, hắn đã thấy gì?

Có sơ hở rồi!

Khi mà lưỡi đao của Bạch Dạ phối hợp với Thiên Xích một lần nữa chém hụt, Bạch Dạ thấy được sơ hở ở phía sườn trái ngay gần bụng của đôi phương, vị trí lại rất gần tim, chỉ cần một đòn có thể không kết liễu được đối phương nhưng ít nhất có thể khiến cho đối thủ bị thương không nhẹ.

Tuy rằng đòn này rất có thể giết luôn kẻ kia, nhưng thể lực và hồn lực của hắn và Thiên Xích đã không còn bao nhiêu, bỏ qua cơ hội này thì bọn hắn cũng không còn tiền vốn để đánh tiếp, một khi cả hai đều cạn kiệt thì chỉ như cá trên thớt mặc cho kẻ kia chém giết.

Bạch Dạ không cho phép điều đó!

Thế là hắn nói với Thiên Xích thông qua Chú Ấn:"Chỉ còn lúc này, ra tay thôi!!"

Thiên Xích bên kia cũng không trả lời hắn, quả cầu bị dồn nén nãy giờ đã nở rộ ánh sáng màu máu.Theo đó là một luồng khí tức bạo ngược, huyết tinh vô tận.Nó như muốn nuốt chửng mọi thứ, như muốn phá hoại mọi thứ, cứ như rằng mọi sinh mạng trên nhân gian đều mặc cho nó chém giết.

Luồng khí tức này khiến cho Mã Tiểu Đào nhíu mày, đôi mắt lỗ rõ vẻ chán ghét.Huyền lão phía bên kia cũng không nói gì, chỉ nghe thấy lão khẽ lẩm bẩm:"Luồng khí tức này….rất quen thuộc a…"Lão có vẻ như đang chìm vào dòng hồi tưởng, từng hình ảnh cuộc đời trôi qua đầu lão, nhưng những kí ức về luồng khí tức này rất mơ hồ, nhất thời lão cũng không rõ cảm giác quen thuộc đó xuất phát từ đâu, nhưng lão chắc chắn rằng mình đã gặp qua nó.


Đôi mắt lại đưa về phía Bạch Dạ, chỉ thấy quả cầu máu đó vừa xuất hiện đã dùng tốc độ chóng mặt lao về phía đối thủ, mục tiêu là phần bụng gần tim của đối thủ.Mắt thấy quả cầu máu đã lao về phía mình, người đàn ông kia cũng không hề một chút ngăn cản nào, đôi mắt lộ rõ sự hứng thú.Bản thân hắn cũng không nghĩ tới hai đứa bé yếu hơn mình cả nghìn lần lại có thể lới dụng sơ hở hắn tạo ra để mà một kích trí mạng.

Đã vậy còn rất chí mạng là một vị trí ở gần tim! Thật sự qúa hung ác! Người đàn ông cười khổ nghĩ đến, trong lòng lại không tự chủ được bổ sung thêm một câu:"Quả thật đứa trẻ này rất giồng ngươi a, Bạch Thiên Thanh!"

Trong một lúc thất thần,trong lúc hắn chìm vào dòng suy nghĩ của riêng mình, quả cầu máu đã tiến tới thân thể hắn mà không một chút trở ngại gì.

Nhưng như vậy thì sao? Choi dù vậy hắn cũng sẽ không ngăn cản! Lòng tự tin của một cường giả không cho phép hắn tránh né!

Có thể hắn ngu ngốc! Có thể hắn điên cuồng! Nhưng đó là lòng tin đối với thực lực của hăn! Lòng tin của một cường giả!

Ầmm

Quả cầu vừa chạm vào thân thể hắn liền nổ mạnh, quả cầu vỡ ra cùng theo đó là khí tức khủng bố tràn lan khắp một vùng không gian.

Huyết Bạo!

Đây là tên hồn kĩ thứ hai của Thiên Xích.Cả hai đã phải trải qua một trận chiến như đi trên lằng ranh sinh tử, nơi mà máu huyết của bản thân lại là thứ chống lại bọn hắn,Hồn kĩ này xuất phát từ một con hồn thú có khả năng điều khiển máu trong cơ thể nó, từ đó sinh ra những quả bom bằng máu, không chỉ điều khiển máu trong cơ thể mà còn cả...đối thủ.

Đúng vậy! Giây phút mà máu của ngươi đổ xuống cũng chính là giây phút ngươi tiến một bước về phía lưỡi hái của tử thần!

Vì sao? Đơn giản là vì con hồn thú đó có khả năng hấp thu máu của kẻ thù biến thành của mình, từ đó tạo ra những quả bom bằng máu mới.Không chỉ suy yếu kẻ địch mà còn khiến bản thân trở nên mạnh mẽ hơn! Quả thật khó đối phó vô cùng!

Đánh với nó có nghĩa là bạn đang chơi một ván bài sinh tử, mỗi một giọt máu ngươi đổ ra tức là ngươi sẽ suy yếu một phần, kẻ địch mạnh thêm một phần. Mỗi một phần nó mạnh mẽ hơn,ngươi lại sẽ đối đầu với một quả bom được tạo ra từ máu của ngươi!

Vòng lập!

Đây chính là cảm giác của Bạch Dạ khi đối đầu với nó! Mãi cho đến khi đôi mắt hắn không nhìn rõ được thân ảnh của Thiên Xích nữa, đến khi Thiên Xích không đứng nổi nữa, đến khi lượng máu trong cơ thể của cả hai đã xuống tới mức báo động thì thanh đao của Thiên Xích mới có thể chạm được vào người đối thủ.

Cả hai chiến thắng với máu của đối thủ bị hút hết vào thanh Huyết Ngục. Thiên Xích cũng đã có được hồn hoàn thứ hai của mình.Bạch Dạ mới biết được…

Canh bạc ngày hôm ấy, hắn đã thắng một cách hung hiểm!!

Đúng là chuyện cũ nghĩ lại vẫn còn kinh a! Bạch Dạ trong lòng vẫn thổn thức nghĩ đến, lại nghĩ về hiệu quả của hồn kĩ Huyết Bạo.Sử dụng lượng máu được tồn trữ vào ba viên ngọc trên thanh đao, Thiên Xích có thể sử dụng ba lần Huyết Bạo. Những quả cầu máu của nàng có thể gây ra một vụ nổ lớn, không những vậy nó còn mang theo một vòng lập như cả con hồn thú kia.

Khi mà máu đối thủ đổ đủ nhiều, Huyết Bạo sẽ một lần nữa tự hồi phục và "bùm" một lần nữa.

Có thể nói chỉ cần máu đối thủ là vô hạn thì Huyết Bạo có thể nổ đến khi con tác viết xong truyện này vẫn còn có thể nổ tiếp!

Đôi mắt Huyền lão hiện lên nét khó có thể tin được, lão không nhìn ra khả năng bị ẩn đi của Huyết Bạo, lão bất ngờ vì sức mạnh của viên Huyết Bạo kia.Chỉ nghe lão lẩm bẩm nói:

"Chỉ với một đòn này cả hai đã có thể quẩy nát rank đồng đoàn, quét ngang cùng cấp. Vượt cấp chiến đấu cũng có thể, Hồn Tôn cũng không nhất định có thể đỡ được đòn này, Hồn Tông mà không để ý cũng chỉ có thể ôm hận. Nếu là Chiến Hồn Sư hệ Phòng Ngự thì ngược lại có khả năng đỡ được, nhưng mà vũ hồn phải tầm cỡ tên nhóc Từ Tam Thạch kia"

Mã Tiểu Đào cũng nghe thấy những lời này, nàng cũng cảm thấy hơi khó tin, cất giọng hỏi:"Điều đó là thật sao Huyền lão? Đó chỉ là một hồn kĩ của một Đại Hồn Sư thôi mà?"

Huyền lão lắc đầu, lão nói:"Tạm thời không nhắc đến chuyện đó, chỉ với khả năng dùng đao của bọn chúng là đã có tiềm năng rất cả rồi, Hồn Kĩ đầu tiên và thứ hai của cô bé kia rất tốt, có tiền vốn để trở thành một sát thần trên chiến trường.Cô bé này sau này nếu được bồi dưỡng tốt có thể trở thành sức mạnh trung kiên của Học Viên Sử Lai Khắc.Còn tên nhóc Bạch Dạ kia thì…."

Nghe thấy sự chần chờ trong giọng nói của Huyền lão, Mã Tiểu Đào cũng bị nhấc lên lòng hiếu kì, nàng hỏi:"Hắn thì làm sao thưa Huyền lão?"

Huyền lão thở dai, lão nói:"Bạch Dạ có thiên phú rất tốt, có thể nói là thiên tài siêu cấp, chưa nói đến vũ hồn biến dị và cái Thiên Niên Hồn Hoàn của nó, chỉ với khả năng dùng đao và đánh tay không, kết hợp với Hồn Kĩ thứ nhất thì nó đã đứng ở thế bất bại ở cùng cấp nhưng mà…..nó lại quá để ý cô gái kia, không biết một khi cô bé kia xảy ra chuyện gì thì Bạch DẠ tên nhóc kia có phát cuồng không. Quả thật cô bé kia là biến số lớn nhất trên con đường hồn sư của nó"

Mã Tiểu Đào nghe vậy cũng không nói gì, Huyền lão lại chìm vào yên lặng.

Lại đến phía chiến trường bên kia, vụ nổ đã xảy ra gần một phút thì, Bạch Dạ vẫn không hề thả lỏng chút nào, cầm đao mà đứng, Thiên Xích bên kia cũng đã tiêu hao gần hết hồn lực, nhưng tư thế cầm đao vẫn không hề thả lỏng chút nào.

Trao đổi ánh mắt một chút, đôi mắt Bạch Dạ chợt co rụt lại nhìn về phía thân ảnh vẫn đứng phía bên kia, mặc cho huyết tinh bắn đầy lên người, hắn vẫn đứng đó như một pho tượng không nhúc nhích.

Tiếng vỗ tay vang lên, kèm theo đó là giọng nói của người đàn ông, chỉ nghe hắn nói:"Thật không ngờ đòn kia lại mạnh đến vậy, tuy nhiên chỉ có một quả thôi à? Đáng tiếc….nó lại chẳng hề có tác dụng gì với ta"Nói rồi hắn lại cười trầm thấp, thân thể hắn ngoại trừ dính một ít máu thì viên Huyết Bạo kia chẳng để lại tôn thương gì cho hắn, hắn đắc ý cũng phải thôi, ai bảo thân thể hắn lại biến thái đến mức cả một viên Huyết Bạo vào người mà một giọt mú cũng không đổ cơ chứ?

Không cười được bào lâu, người đàn ông lại khó hiểu trước hành động của Bạch Dạ.

Chỉ thây Bạch Dạ cũng cười khẽ, hoàn toàn không để ý đến đôi mắt khó hiểu của người kia,hắn nói:"Ai nói với ngươi là...chỉ có một quả bom?"

Ầmmmm

"Quả bom thứ hai đã kích hoạt!" Bạch Dạ cười khẽ nói ra.