Chương 38:Bạch Dạ khổ chiến

Bạch Dạ Ở Thế Giới Mới

Chương 38:Bạch Dạ khổ chiến

"Xem chúng ta có gì ở đây nào? Một đôi tiểu tình nhân à? Thú vị thú vị"Một âm thanh trầm thấp phát ra từ một góc cây gần đó, âm thanh dường như không ẩn chứa một chút cảm xúc nào, dường như câu nói đó là chỉ để cho hắn nghe vậy.

Nhưng chỉ như vậy cũng đủ cho Bạch Dạ cảm thấy một áp lực to lớn, nặng nề như có cả một ngọn núi đè nặng lên vai hắn vậy, cổ khô khốc như có ai bóp chặt lại vậy.

Gian nan quay đầu, Bạch Dạ thấy thân ảnh một người đàn ông với chiếc áo xám cũ kĩ, đầu đội một chiếc nón khiến cho khuôn mặt hắn dưới bóng đêm càng trở nên bí ẩn.Hắn dựa vào gốc cây, tuy chỉ như vậy nhưng nếu không để ý cũng không thấy được, hắn như hòa làm một với không khí xung quanh.Khi hắn nói thì không khí xung quanh cũng lạnh và nặng nề hơn mấy phần.

Hắn nói một câu rồi lại yên lặng đứng đó như một pho tượng, nhưng Bạch Dạ và Thiên Xích không tài nào nhúc nhích nổi, tay Bạch Dạ đã nhớp nháp mồ hôi lạnh, bắp thịt cứng ngắc, thần kinh cũng bị kích thích mà trở nên căng thẳng.Bạch DẠ nhìn Thiên Xích bên kia cũng lâm vào tình trạng không kém bao nhiêu.

Chỉ thấy người đàn ông đã bước ra nơi ánh trăng có thể chiếu đến, Bạch Dạ căng thẳng nhìn theo từng bước chân của hắn, trong lòng vẫn không ngừng suy đoán về thân phận của người lạ mặt này.(quên nói, cả hai lúc này đang ở phía bìa rừng hoặc ở bất cứ đâu có hoa lá cây cỏ nhá)

Người đàn ông vẫn không ngẩn đầu lên, trầm thấp cười, nói:"Chúng ta lại gặp mặt, thằng nhóc nhà họ Bạch"

Bạch Dạ hơi nghi ngờ, hắn nói "lại gặp mặt" túc là ý gì? Chẳng lẽ ta vói hắn có quen biết?

Bỗng tròng mắt co rụt lại, hắn nhớ tới người đàn ông chiều hôm qua,lại để hình ảnh của hai người chồng chéo lên nhau,Bạch Dạ càng nghi ngờ mục đích của người đàn ông này,bản thân hắn cũng không biết kẻ lạ mặt này có ý gì khi nói câu đó.

Bạch Dạ nhìn phía Thiên Xích, đối phương phía bên kia cũng lo lắng nhìn hắn, đề phòng nhìn người kia.Bỗng âm thanh của Bạch Dạ vang lên, giọng nói tràn đầy sự cảnh giác, hắn nói:

"Ngươi là ai?"

Người đàn ông kia cười lớn, lắc lắc đầu nói ra:"Ngươi không cần biết ta là ai, chỉ cần biết ta là kẻ có thể đưa ngươi xuống địa ngục với cha của ngươi mà thôi"

Nói rồi hắn khẽ ngẩng đầu lên, để lộ ra khuôn mặt đầy râu ria, cùng với đôi mắt sắc bén như mắt ưng.Đôi mắt đó là một đôi mắt như thế nào? Sắc bén! Băng Lãnh!

Bỗng nhiên thân hình hắn di động! Như một viên đạn rời vỏ lao về phía Bạch Dạ, trong đôi mắt tràn như đang đùa giỡn một con mồi vậy.

Thân thể căng cứng của Bạch Dạ nhanh chóng lùi về sau, cứng đối cứng lúc này là không hiệu quả, nhất là khi ta không biết đối thủ có thực lực như thế nào thì lùi lại là tốt nhất.Thiên Xích cũng có ý nghĩ như hắn, cả hai tản ra hai bên nhưng vẫn giữ khoảng cách nhất định, không quá gần cũng không quá xa, trên tay cũng đã triệu hồi vũ hồn, bốn hồn hoàn hai vàng hai tím trôi nổi trên không trung.

"Ồ, mới tuổi này đã có thực lực như thế này rồi à? Không tệ không tệ"Người đàn ông cười khẽ nói, dường như hắn rất hài lòng với kết quả này.Đòn đầu tiên thất bại hắn cũng không hề quan tâm.

Bạch Dạ cũng không để ý đến đó,hắn thông qua Huyết Thệ Chú Ấn nói với Thiên Xích:"Cẩn thận! Chúng ta không biết thân phận của kẻ này là gì, cũng không biết thực lực hắn như thế nào, tất cả thông tin chúng ta có là bằng không!"

Thiên Xích cũng nghe thấy lời hắn, nàng hỏi:"Nghe hắn nói có vẻ như hắn biết ngươi, còn nói là "nhà họ Bạch", có lẽ hắn cũng có quen với dòng họ của ngươi hoặc ít nhất...là cha của ngươi"

"Rất có thể, bời vì lần trước hắn còn biết ta là con của Bạch Thiên Thanh, nên việc hắn biết cha ta là điều có thể xác định được.Nhưng mục đích của hắn thì ta hoàn toàn mù tit"

Cuộc trao đổi của cả hai không kéo dài quá một giây, trong khoảng thời gian đó cũng đủ để người đàn ông kia tấn công thêm một lần sau thất bại lần thứ nhất.Chỉ thấy hắn xoay người, lại chuyển hướng về phía Bạch Dạ, hoàn toàn bỏ qua Thiên Xích.

"Mục tiêu của hắn là ngươi! Bạch Dạ!"Thiên Xích hét to.

Bạch Dạ cũng mau chóng phản ứng,bắp thịt nhanh chóng chuyển động, hồn lực đã sẵn sàng di chuyển toàn thân,sẵn sàng phòng thủ bất cứ lúc nào.

Nhưng người đàn ông đó không tự mình đánh, chỉ thấy một sợi dây xích xuất hiện từ ống tay áo của hắn, hắn cầm lấy rồi quét về phía Bạch Dạ.

Đòn này tuy rất bất ngờ, tuy nhiên Bạch Dạ cũng không định dùng đao để đỡ, chỉ tổ bị kéo lại thôi.Hắn quả quyết không dùng vũ hồn nữa, thanh đao biến mất khỏi tay hắn.Hắn lao vào đấm tới tấp.

Bạch Hổ Loạn Vũ!

Những đòn đánh của Bạch Dạ như một vũ điệu, nhanh đến chóng mặt, từng đòn từng đòn rơi về phía người đán ông kia.Dùng tất cả những bộ phận trên cơ thể như tay, chân, cùi chỏ,vai,gót chân,đầu gối….làm vũ khí.

Nhưng người đàn ông kia lại có một thần kinh phản xạ hầu như vượt qua hắn, chỉ thấy những đòn đánh của Bạch Dạ không nhanh không chậm đều bị hắn né tránh.Mỗi đòn đánh đều cách thân thể hắn 1mm, tuy rất gần nhưng không thể nào đánh trúng hăn mà chỉ sượt nhẹ qua đó.

Thiên Xích cũng lao vào đánh, nàng không có khả năng đánh tay đôi như Bạch Dạ, vũ khí duy nhất của nàng là thanh Huyết Ngục, nhưng cũng giống như Bạch Dạ, tất cả những đòn đánh của nàng đều bị chặn lại bởi sợi dây xích của đối thủ, âm thanh "keng keng" vang lên không ngừng dưới sự va chạm của đao vào xích.

Không ít lần nàng đã thử sử dụng Huyết Hóa Hình để biến thanh đao của nàng thành dạng lỏng, từ đó xuyên qua sự bao vây của dây xích, nhưng tất cả đều thất bại trước khả năng né tránh cực ảo lòi của người đàn ông.

Bạch Dạ càng đánh càng thấy không ổn, chỉ thấy thân ảnh hắn hơi nhoáng lên liền mất tích, một giây sau hắn lại ở phía sau người đàn ông,thanh Byakuya lại xuất hiện trong tay hắn, một đao quét về phía eo đối thủ.

Ẩn Thân đã được sử dụng tới! Bạch Dạ cũng không chắc đòn này có thể đánh tới đối thủ được hay không.Chỉ thấy thân thể người kia khẽ vặn một cái liền nhẹ nhàng tránh khỏi đòn đánh bất ngờ của hắn.

Một kích thất bại, Bạch Dạ thấy cứ như vậy cũng không có quá nhiều hiệu quả, liền gọi Thiên Xích trở về.

"Sử dụng hồn kĩ thứ hai đi Xích Thiên! Đó là cơ hội thắng duy nhất của chúng ta!"Bạch Dạ lại lao vào đánh với người đàn ông kia, đối thủ cũng không có ý định để hắn rời đi, đến tận bây giờ Bạch Dạ vẫn không biết ý đồ của hắn, nhưng dường như đối thủ cũng không định làm khó Thiên Xích, điều này cũng khiến Bạch Dạ thở phào nhẹ nhõm, nhưng hắn đã 100% xác định được người lạ mặt kia nhắm vào mình, nhưng lại không có một chút sát ý nào phát ra.

Những đòn đánh của Bạch Dạ như cũ vẫn không thể đánh tới thân thể người kai,Bạch Dạ đã liên tục sử dụng Bạch Hổ Loạn Vũ nhưng vẫn không thể vượt qua hàng phòng ngự mà gây được chút sát thương nào.Nhưng như vậy là đủ để cầm chân đối thủ.

Khóe mắt Bạch Dạ liếc về quả cầu máu trên tay Thiên Xích đang dần trở nên to lớn.

Chỉ một chút nữa thôi! Cố thêm một chút nữa là được! Nếu đòn đó thành công thì….

Đao của Bạch Dạ như hiểu được ý nghĩ của hắn, khẽ run lên, nhưng tất cả đều không để ý đến sự kì lạ này.Bạch Dạ vẫn đang thu hút sự chú ý của đối thủ nên không quan tâm đến.

Một góc nào đó trong khu rừng, có hai đôi mắt vẫn đang quan sát trận chiến từ nãy đến giờ, bộng một giọng nữ vang lên:

"Vị tiền bối kia cũng không đinh làm thật chứ? Hắn nói là sẽ đưa Bạch Dạ về thế giới bên kia mà?" m thanh có vẻ hơi lo lắng về tình hình của Bạch Dạ, đôi mắt lại khẽ liếc về thân ảnh đang giao chiến trong sân.

Giọng một người nữa vang lên, âm thanh có vẻ già nua, dường như đang cắn xé gì đó, lão nói:"Hắn sẽ không! Ít nhất là có ta ở đây! Dù gì thì năm đó hắn và Bạch Thiên Thanh cũng đã từng là đệ tử của Viện Trưởng, cho nên hắn cũng không dám làm quá.Chưa kể đến ta sẽ ngăn cản, hắn đã có thể bị đuổi khỏi học viện rồi.Dù gì thì Viện Trưởng của chúng ta vẫn rất đau lòng về cái chết của Thiên Thanh.Chỉ là ta không biết tên kia định làm tới mức nào thôi.Sao thế Tiểu Đào? Lo lắng cho tên nhóc kia à?"

Thình lình chủ nhân hai giọng nói này chính là Huyền Lão và Mã Tiểu Đào! Chỉ thấy Huyền Lão một mặt hưởng thụ gặm nhắm lấy cái đùi gà trong tay, tay kia lại là một vò rượu đỏ sậm.Cắn vài miếng rồi lại thưởng thức một ngụm rượu, lại ợ một cái, lão trông có vẻ vô cùng thư thái.

Trái lại là Mã Tiểu Đào phía bên kia lại là một mặt tâm thần bất định, đôi mắt nhìn chằm chằm về phía Bạch Dạ đang khổ chiến trên sân.Nàng nói:

"Hay là ta giúp hắn, dù gì thì hắn cũng là một học viên tân sinh, đối chiến với một vị cường giả như người kia là quá…."

"Ta biết! Nhưng bản thân ta cũng muốn xem thử cực hạn của tên nhóc kia nằm ở đâu. Chỉ sơ sơ về kĩ thuật né đòn và chiến đấu của hắn thì đã có khả năng hạ hầu hết các hồn sư cùng cấp.Nhưng không phả là ngọn lửa kia vẫn chưa dùng tới sao?"

"Nhưng…"Mã Tiểu Đào định nói gì đó nhưng lại bị Huyền Lão lắc đầu cắt đứt:

"Hắn sẽ không dám làm gì đâu! Ta chắc chắn! Không phải ngươi vẫn muốn biết bí mật của thanh đao kia sao? Vậy thì ngồi xem đi"

Mã Tiểu Đào ngồi xuống, nhưng lại có nghi vấn phát sinh, nàng hỏi Huyền Lão:"Như vậy thì ngài nghĩ ngọn lửa đó là gì? Lần trước hắn nói với ta đó là vũ hồn biến dị của hắn, nhưng một vũ hồn biến dị lại có thể hút hết tà hỏa mà còn tinh lọc lại nó và biến thành hồn lực của mình? Trừ khi đó là thuộc tính Hỏa Cực Hạn"

Huyền Lão gật đầu, lão nói:"Rất có thể, tuy nhiên ta lại không thể liên hệ thanh đao của hắn với bất kì ngọn lửa nào, vũ hồn là duy truyền, số ít có biến dị, tuy nhiên đa số vẫn giữ một ít đặc tính của vũ hồn cha mẹ, tuy nhiên ở cả hai phía nội ngoại của tên nhóc Bạch Dạ kia không có ai có vũ hồn hệ lửa, càng không có Cực Hạn Chi Hỏa cho hắn kế thừa"

"Như vậy thì ngọn lửa đó đến từ đâu? Vũ Hồn biến dị cũng không cần ảo đến mức như thế chứ?"Mã Tiểu Đào trong đầu vẫn còn nghi vấn, đồng thời nàng cảm thấy tên nhóc Bạch Dạ này càng ngày càng bí ẩn, như có một tấm màng đen bao phủ hắn vậy, Mã Tiểu Đào cũng không tự chủ mà muốn đi vạch nó ra.

"Ngay cả Viện Trưởng cũng khá mơ hồ về chuyện này, ngài chỉ nói là ngọn lửa đó có liên quan đến….Phượng Hoàng!!"Huyền Lão trầm giọng nói, câu nói này như một hồi chuông đánh vào lòng Mã Tiểu Đào, nàng cũng không tự chủ được khẽ run lên, nàng vẫn nhớ lời nói của sư phụ,nhớ rõ từng chữ ngài ấy nói:

"....(ta không nói đó làm gì nhau?)......"

Thân thể Mã Tiểu Đào khẽ run lên, đôi mắt nhìn về phía Bạch Dạ cũng trở nên phức tạp hơn,không biết nàng đang suy nghĩ điều gì.

Huyền Lão cũng biết chuyện này, lão khẽ thở dài, đôi mắt lại chăm chú nhìn về phía bên kia.

Chỉ thấy Bạch Dạ đã ngừng đánh dường như hắn đang chờ đợi điều gì đó.

Huyền Lão tràn đầy hứng thú nhìn một màn này.Bản thân lại không ngừng suy nghĩ Bạch Dạ dự định làm gì kế tiếp.