Chương 37:Bí ẩn và suy đoán về Xích Thiên

Bạch Dạ Ở Thế Giới Mới

Chương 37:Bí ẩn và suy đoán về Xích Thiên

Bạch Dạ cảm thấy não mình hơi chập mạch rồi, lúc nãy nàng vừa nói gì?

Bạch Dạ lắp ba lắp bắp nói,trong giọng nói mang vẻ mừng rỡ cho dù là bất cứ ai cũng có thể nghe ra, hắn nói:

"Ngươi nói ngươi là Xích Thiên, không phải Thiên Xích! Có đúng không?! Ta có nghe lầm không?!"Bạch Dạ vui sắp rồ rồi.Đôi tay nắm vai Thiên Xích cũng không tự chủ được run liên hồi, đủ cho thấy tâm tình hắn bay giờ kích động như thế nào.

Thiên Xích khẽ vuốt mặt Bạch Dạ, nàng ôn nhu nói:"Là ta, là Xích Thiên kiếp trước của ngươi đây!!"

Bạch Dạ nghe được lời xác nhận từ người kia, hắn không dám tin, thử thăm dò hỏi:

"Câu nói đầu tiên của ngươi nói với ta là gì?"Bạch Dạ tim đập thình thịch chờ câu trả lời, hắn chưa bao giờ mất bình tĩnh như hôm nay.

"Xin chào, ta tên Xích Thiên, rất hân hạnh được gặp ngươi"Thiên Xích khẽ hắng giọng nói ra,Bạch Dạ lúc này đã bùng nổ vì vui sướng rồi, không chỉ giống về từ ngữ mà cả cách ngắt quãng, ngữ điệu cũng giống nữa

"Lần đó ta trả lời ra sao?"Bạch Dạ thử lại một lần nữa.

"Ngươi có nói gì đâu, còn cầm dao lăm lăm chỉa về phía ta nữa. Lần đó ta rất giận đó"Thiên Xích cáu gắt nói.

"Lần đầu tiên ngươi nấu ăn cho ta, ngươi đã nấy món gì?"

"Cơm chiên trứng"

"Nó rất ngon đúng không?"Bạch Da lại hỏi thêm một câu.

"Dở tệ, ta đã nhầm muối với đường,không những vậy mà còn có một ít vỏ trứng lẫn vào nữa.Những lần sau đó ta còn nhầm với cả bột ngọt. Nhưng ngươi đã ăn hết tất cả mà không một lời phàn nàn.Ta thực sự rất vui, đồng thời cũng cảm thấy rất có lỗi.Những lần sau đó ta đã cố gắng hơn nhưng lần nào cũng bị nhầm đường với muối, có một lần ta còn cho nhầm một quả ớt ma vào chiên cùng, hậu quả là cả ngày hôm đó ngươi không thể nói được gì, còn nữa, có một…."

Thiên Xích định nói thêm gì thì bị Bạch Dạ ôm chặt vào lòng, cảm nhận hơi ấm cùng bờ vai rung rung của người con trai, Thiên Xích cũng im lặng nở nụ cười, không nói thêm gì nữa, ôm thật chặt người kia.Cả hai như muốn hòa tan lẫn nhau,không muốn một lần nữa rời xa nhau.

Cả không gian như yên tĩnh lại, chỉ còn nhịp tim của hai kẻ từng đã cách biệt âm dương, chỉ còn sự xúc động của hai con tim chung một nhịp đập.Cả hai ăn ý không phá vỡ giây phút này.Chỉ tự mình cảm nhận nhịp tim và hơi ấm thân quen từ người kia.

"Thế là ngươi cũng xuyên không à?"Bạch Dạ hỏi, đây là vấn đề mà hắn muốn biết nhất.

"Ta không biết, lúc ta khôi phục kí ức hoàn toàn là 3 ngày trước, trước đó nữa ta cũng không biết, những mảnh vỡ kí ức của thân thể này trước năm 6 tuổi rất mơ hồ, cơ hồ không thể lấy được chút thông tin gì.Cho nên là việc ta có xuyên không giống ngươi hay không ta cũng không thể trả lời ngươi được"Thiên Xích cười khổ nói.Bản thân nàng cũng không biết chuyện gì xảy ra với chủ nhân cũ.

Bỗng Thiên Xích giật mình nghĩ đến, chẳng lẽ vốn từ lúc đầu đã không có chủ nhân cũ hay mới gì cả, mà chính Phượng Thiên Xích chính là Xích Thiên, vốn từ lúc đầu cả hai là một?

Bạch Dạ thấy vẻ mặt Thiên Xích biến đổi liền lo lắng hỏi:"Ngươi làm sao đấy? Mới khôi phục kí ức không nên suy nghĩ nhiều, nghĩ ngơi một chút đi"

Nhìn thấy bộ dạng hấp tấp của Bạch Dạ, Thiên Xích mỉm cười nói:"Ta không sao, ta chỉ đang suy nghĩ là…"Thiên Xích từ từ kể lại suy đoán của mình cho Bạch Dạ.

"Như vậy thì có nghĩa là trước năm 6 tuổi, vừa mới xuyên qua mà không được bảo vệ, Phượng Thiên Xích mới bị mất hết kí ức, trở thành một đứa bé không hơn không kém, sau đó dòng máu Huyết Tộc thức tỉnh khiến cho cô nàng có một sự khát vọng đối với máu tươi, sau đó thì năm 6 tuổi lại gặp được ngươi, nhờ vào những kích thích kí ức lúc trước của ngươi nên qua 5 năm đã hoàn toàn khôi phục kí ức.Vì vậy mà ngay từ đầu đã không tồn tại Phượng Thiên Xích cũ hay Phượng Thiên Xích mới vì cả hai vốn là một.Như vậy thì ta có thể giải thích được lí do vì sao cô ta mất hết kí ức.Nhưng chỉ có một điều khiến ta thắc mắc…"Giọng của Thanh Long vang lên trong đầu Bạch Dạ, âm thanh bình thản nhưng đến câu cuối cùng lại có vẻ hơi chần chừ, dường như không dám chắc về suy nghĩ của bản thân.

Bạch Dạ thấy lạ, cũng tò mò hỏi:"Gì vậy Thanh Long? Còn có điều bí ẩn gì sao?"

Thanh Long thở ra một hơi, hắn nói:"Ta cũng không dám chắc về chuyện này.Thực tế thì vụ xuyên không mà không có sự bảo vệ mà có thể giữ nguyên kí ức thật sự là gần như không thể nào xảy ra được."

"Bạch Dạ nhíu mày, nói:"Nhưng không phải Xích Thiên đã xuyên qua và trở thành Phượng Thiên Xích đồng thời khôi phục kí ức đó sao?"

Thanh Long lắc đầu nói:"Bởi vậy ta mới muốn nói cho ngươi biết, những kẻ xuyên không mà không có sự bảo vệ không thiếu, nhưng tất cả hầu hết đều bị mất hết kí ức mà trở thành một cư dân ở thế giới này, hoàn toàn không nhớ một chút nào về kiếp trước, nếu có ngoại lệ thì cũng chỉ có một chút kí ức từ kiếp trước được lưu giữ lại nhưng rất nhanh liền bị quên đi, tất cả họ chỉ xem đó như một giấc mộng mà không biết rằng đó là kiếp trước của bản thân"

"Nhưng Xích Thiên sau khi trở thành Phượng Thiên Xích không những giữ lại kí ức mà còn rất rõ ràng nữa, chuyện gì đã xảy ra với cô ấy"Bạch Dạ đau đầu nói ra, bản thân hắn cũng rất lo lắng về tình hình của Xích Thiên.

"Ta nghĩ tới một khả năng, không biết có nên nói không" m thanh của Huyền Vũ vang lên, cũng có vẻ hơi chần chờ với quyết định nói ra câu này.

"Theo ta nghĩ rằng, có lẽ nàng được một vị nào đó đưa vào thế giới này, nhưng trong quá trình di chuyển linh hồn của cô gái tên Xích Thiên kia đã xảy ra một chút vấn đề nên dẫn đến việc mất trí nhớ, mà vấn đề đó rất có thể là…."

"Cơn Bão Thời Không, chỉ có nó mới có thể khiến cho một kẻ có khả năng khiến một người chuyển sinh ở một thế giới khác xảy ra sơ suất, tình huống này khá giống ngươi đấy Bạch Dạ"Chu Tước nghiêm túc nói

Cả bốn người bỗng im lặng mỗi người lại chìm vào suy nghĩ của bản thân,lúc này âm thanh Bạch Hổ vang lên đánh vỡ bầu không khí im lặng đó.

"Này này này, các ngươi làm gì mà mặt nghiêm trọng thế? Chỉ là một kẻ thất bại khi làm điều giống chúng ta thôi mà"Bạch Hổ khinh thường nói ra.

"Nhưng điều khiến ta quan tâm nhất là tại sao hắn lại làm thế và hắn có ý định gì với cô gái này.Không có lí do gì để đưa một kẻ lạ mặt đến một thế giới lạ cả,trừ phi…."

Thanh Long cắt lời Chu Tước:"Trừ phi hắn có quen biết với cô gái tên Xích Thiên kia, đó là trường hợp duy nhất ta có thể nghĩ đến. Còn không thì hắn là loại rãnh rỗi sinh nông nỗi khi đưa Xích Thiên đến nơi này.Đó là tất cả những gì ta có thể nghĩ đến"

"Hoặc là có tâm cơ thâm trầm đến mức chúng ta không thể đoán được ý nghĩ của hắn, hoặc là một tên ngáo nào đó vừa hít cần fake nên làm ra chuyện này.Nhưng trong trường hợp nào thì hắn vẫn là một kẻ mạnh mẽ, ta thật sự không thể chờ đến khi được đánh một trận với hắn"Bạch Hổ hưng phấn nói ra, hoàn toàn không để ý đến đến vẻ mặt muốn giết người à không giết thú của những người khác.

Bạch Dạ mặc kệ tên điên Bạch Hổ, so với cãi nhau vô bổ với hắn thì Bạch Dạ càng quan tâm tới chuyện của Thiên Xích hơn.

"Ta nghe đấy nhá"Bạch Hổ nói.

"Chúng ta sẽ suy nghĩ thêm về chuyện này, giờ thì ngươi cứ tận hưởng những giờ phút hạn phúc với cô bạn gái của ngươi đi"Hiếm có một lần nói đùa, Thanh Long nói xong liền im lặng,cả ba người kia cũng im lặng, chỉ có tiếng lầu bàu của Bạch Hổ vang lên.

"Này Thanh Long, ngươi có chắc là không muốn nói cho Bạch Dạ biết sự thật chứ? Dù sao thì hắn cũng có tư cách để biết chuyện này mà,người đã đưa cô gái kia đến thế giới này…" m thanh Chu Tước vang lên,Bạch Dạ không thể nghe được những lời này vì Chu Tước không muốn hắn nghe thấy.

"Dù không biết hắn là ai, nhưng cho Bạch Dạ biết được kẻ kia không hề yếu hơn tất cả chúng ta cộng lại, cho hắn biết cũng tổ làm cho hắn lo được lo mất, không biết cũng làm một loại hạnh phúc đúng không Thanh Long?"Bạch Hổ cũng không còn vẻ cợt nhã nữa, thay vào đó là sự nghiêm túc chưa từng xuất hiện.

Thanh Long dường như đang suy nghĩ, một lúc sau, hắn mới nhẹ nhàng thở ra:"Trong khoảng thời gian này, ít nhất….đừng để cho hắn biết, mọi người cứ giữ im lặng đi, việc quan trong nhất lúc này là giúp cho Bạch Dạ mạnh lên, ít nhất cũng phải đến mức….." m thanh Thanh Long nhỏ dần rồi im bặt,ba người kia cũng hiểu ý mà im lặng.

Tứ Linh Không Gian lại trở nên yên tĩnh.

Lúc này, bên phía Bạch Dạ.

"Này Bạch Ảnh, ngươi không sao chứ? Sao ngẩn người thế kia?"Bên tai vang lên âm thanh lo lắng của Xích Thiên, kéo Bạch Dạ ra khỏi dòng suy nghĩ.

Dù có thế nào thì ta vẫn sẽ luôn bảo vệ cô gái này! Bạch Dạ thầm thề. Đôi mắt nhẹ nhàng lướt qua bờ môi của Thiên Xích.Bỗng lấy thế sét đánh không kịp bưng tai mà hôn lên đôi môi đỏ mọng ấy.

Mềm! Ấm áp! Bạch Dạ trong đầu vang lên vài chữ.

Cảm nhận đôi mối truyền tới cảm xúc bối rối và xấu hổ,Bạch Dạ càng hôn nồng thắm hơn.Người kia cũng không muốn phá vỡ khoảnh khắc này, cũng rất phối hợp tặng cho người kia một nụ hôn kiểu Pháp mà nàng thấy trên phim khi còn nhỏ.

Bạch Dạ thấy thế liền được nước tiến tới(ai nói tên này chỉ mới yêu có một người vậy?), bàn tay bám vào hai vai Thiên Xích, lại tiến tới một bước hôn tới tấp.Xích Thiên cảm thấy trái tim mình sắp nhảy ra khỏi lồng ngực rồi.

Kiếp trước cả hai chưa kịp nhận ra tình cảm của mình thì đã âm dương cách biệt, nào có được thử những hành động thân mật như thế này? Nhất thời cả Bạch Dạ và Thiên Xích cũng cảm thấy vô cùng mới lại, chìm đắm vào nụ hôn đầu tiên của cả hai kiếp.

Nụ hôn của Bạch Dạ rất thô ráp, Thiên Xích cũng vụng về đón tiếp màn tấn công mãnh liệt của hắn.

Tận một lúc sau, bốn cánh môi mới rời nhau, Thiên Xích thở hổn hển, khẽ oán trách tên khốn kiếp Bạch Dạ:"Đó là nụ hôn đầu của ta, nhẹ nhàng chút không được à?"Nói xong lại không tự chủ xoa xao cánh môi vẫn còn hơi đau, lại nhớ tới sự nồng nhiệt hưởng ứng của bản thân, Thiên Xích chỉ muốn chui xuống đất.

Bạch Dạ vẫn còn lưu luyến rời khỏi đôi mối kia, lại muốn một lần nữa tiến đến liền bị ngăn cản, Thiên Xích nói:"Bạch Ảnh! Hôm nay thế là đủ rồi! Nếu không thì đừng hòng có lần sau!" Kết thúc bằng một tiếng hừ lạnh.Bạch Dạ cũng không dám tiến tới nữa, bỗng nhớ đến điều gì, hắn hỏi Thiên Xích:

"Thế chúng ta xưng hô như thế nào bây giờ? Ta nên gọi ngươi là Thiên Xích hay là Xích Thiên? Ngươi cũng không thể gọi ta là Bạch Ảnh mãi đúng không?"

Thiên Xích cũng để ý tới sự bất tiện trong việc xưng hô này.Thảo luận một hồi cả hai mới đồng ý lúc bình thường thì cứ gọi như cũ, còn lúc ở riêng cứ gọi nhau bằng tên thật.

(Thật sự thì ta vốn không có khiếu viết ngôn tình, viết đến đây mà cảm tưởng như hao hết chất xám, chương sau sẽ lại là một chương như vầy nhưng sẽ có sự xuất hiện của một nhân vật mới, ae thử đoán xem nào)