Chương 30:Đêm khó ngủ

Bạch Dạ Ở Thế Giới Mới

Chương 30:Đêm khó ngủ

Tinh thần lực đã hồi phục được một phần ba, cảm giác đầu óc trống rỗng đã bj quét sạch sành sanh.Giờ phút này Bạch Dạ đang hưng phấn nhìn thanh Byakuya của mình.

Thanh đao vẫn vậy. hầu như không có gì thay đổi cả, nhưng nếu chịu để ý kĩ thì sẽ phát hiện trên thân đao có một chữ "Hỏa" rất nhạt, gần như không thể thấy.

Đây là thanh Byakuya của Bạch Dạ sau khi dung hợp thành công Chu Tước Hỏa Diễm!

"Dung hợp bước đầu đã thành công!"Đúng, đây chỉ mới là bước đầu tiên của quá trình dung hợp Chu Tước Hỏa Diễm.

"Chỉ còn một bước nữa là chúng ta có thể dung hợp hoàn toàn Chu Tước Hỏa Diễm lên linh hồn của ngươi.Chúng ta mới chỉ cho Chu Tước Hỏa Diễm một vật chủ để có thể thực thể hóa sức mạnh linh hồn của ngươi, ngươi thấy chữ "Hỏa" trên thân đao chứ? Đó sẽ là thứ giúp Byakuya có khả năng công kích bằng lửa.Thử điều động một chút tinh thần lực đi, ta cũng tò mò muốn xem thử vũ hồn biến dị Chu Tước Hỏa Đao của ngươi sẽ ra sao"Chu Tước nói.

Bạch Dạ cười khẽ,nói:"Đừng tự tiện đổi tên vũ hồn của ta chứ" Nhưng hắn cũng thử điều động chút ít tinh thần lực lên thân đao, hay chính xác là kí tự "Hỏa" trên thao đao.

Nhất thời, một ngọn lửa từ kí tự "Hỏa" trên thân đao bốc lên, nhanh chóng làm cho lưỡi đao sắc bén bọc thêm một ngọn lửa màu đỏ thẫm. Chỉ với nhiệt độ của nó thôi, Bạch Dạ tin tưởng có thể khiến cho bất cứ kẻ từ tù dù cứng rắn đến mấy cũng sẽ gào thét thê thảm, kì lạ là ngọn lửa này dường như không gây cháy, bỏng như những ngọn lửa bình thường.

Chỉ có nhiệt độ! Thuần túy là nhiệt độ cao chết người! Chỉ thấy những cái cây gần đó như bị đốt mà đỏ hết cả lên. Nhưng lại kì lạ là không có một vết cháy nào cả, tất cả cây cối trong 50m lấy hắn lầm trung tâm đều có chung trạng thái đỏ bừng, xiêu xiêu vẹo vẹo mà đứng.

"Chuyện gì xảy ra vậy Chu Tước?"Bạch Dạ nhìn cảnh tượng quỷ dị xung quanh, vội vàng thu lại Chu Tước Hỏa Diễm về kí tự "Hỏa" trên thân đao, tuy rằng lúc nãy hắn cũng không bị lửa đốt làm cho cháy người nhưng hắn nghĩ đó là do có Chu Tước bảo vệ hắn.

"Bởi vì nó chưa hoàn toàn dung hợp với ngươi a.Ngươi đã cho nó một vật chủ để liên kết với thế giới thực, nhưng về bản chất, nó vẫn phải có một mối liên kết với linh hồn ngươi, nếu không thì tinh thần lực của ngươi….à có kết quả rồi kìa"

Bạch Dạ ôm đầu, cảm giác đầu óc trống rỗng một lần nữa quay trở lại,vội vàng thu lại Chu Tước Hỏa Diễm.Một cơn mê man truyền đến, cảm giác mê muội bao phủ lấy đầu óc của hắn. Bạch Dạ cắn răng,cố gắng để bản thân không bị hôn mê, gắng gượng chống đỡ thân thể ngồi xếp bằng trên đất bắt đầu một lần nữa khôi phục tinh thần lực.

Ba phần mười tinh thần lực mới đó đã thấy đáy, Chu Tước Hỏa Diễm tiêu hao tinh thần lực quá lớn! Mới chỉ được gần một phút mà Bạch Dạ đã cảm thấy tinh thần lực của mình đã gần như không đủ một phần mười.

"Ngày mai ta sẽ giúp dung hợp hoàn toàn Chu Tước Hỏa Diễm vào linh hồn ngươi, hôm nay thế này là đã quá đủ rồi, khôi phục một ít tinh thần lực rồi về ngủ đi"Chu Tước chỉ nói một câu rồi để lại một mình Bạch Dạ giữa khu rừng.Bạch Dạ thấy nàng im lặng, cũng không nói thêm gì, chỉ lặng yên thêm vào danh sách ngày mai thêm một việc phải làm nữa.

Được một lúc, Thanh Long vốn đang im lặng thì mở miệng trầm giọng nói:"Bạch Dạ, có người tới, đi nhanh!!"

Tinh thần lực chỉ mới khôi phục được hai phần mười, tuy rằng vẫn còn rất khó chịu nhưng cảm giác trống rỗng đã đỡ hơn nhiều. Bạch Dạ hơi xác định lại phương hướng kí túc xá, sau đó vận chuyển hồn lực xuống dưới mũi chân lao đi. Ban nãy tuy rằng tinh thần lực tiêu hao sạch sẽ nhưng hồn lực lại không tiêu hao bao nhiêu, vẫn còn đầy đủ 100% hồn lực.

Bạch Dạ mới rời đi không lâu liền có người đến.Người đó là một cô gái tầm 18-19 tuổi, đang ở độ tuổi đẹp nhất của thanh xuân.Tiếc là không thể thấy được khuôn mặt của nàng bởi vì chiếc mặt nạ, nhưng chỉ thông qua vóc người ngạo nghễ cũng không khó đoán được cô gái này là một mĩ nhân.Vận trên người một bộ quần áo màu đỏ,không chỉ quần áo đỏ, tóc cũng đỏ như máu, người thon dài nhưng lại phát ra khí thế khủng khiếp, lạnh băng như một hồn thú.

Sáu cái hồn hoàn hai vàng hai tím hai đen trôi nổi trên không trung, thật khó có thể tin được là một cô gái trẻ tuổi như thế lại là một Hồn Đế! Thực lực như vậy và bộ đồng phục màu đỏ chót kia, nàng chắc chắc là một học viên của nội viện!

Khi nàng đến,không khí xung quanh nàng như vặn vẹo, dưới chân nàng vốn vẫn còn một ít nước nhưng lập tức bị hơi nóng làm cho bốc hơi. Những cái cây xung quanh cũng không chịu nổi nữa liền khô héo.

Lúc này, cô thiếu nữ ấy đang tức giận nhìn xung quanh, như là đang tìm kiến ai đó, nàng tức giận khẽ lẩm bẩm:

"Để hắn chạy mất, đáng giận! Cơ hội áp chế tà hỏa chỉ trong tầm tay thế mà lại để vuột mất"Nàng lẩm bẩm, đôi mắt vẫn không ngừng quét xung quanh, dường như còn chưa từ bỏ hi vọng. Nhưng nó lại bị vô tình dập tắt khi mà chả có dấu hiệu nào cho thấy có người đang ở đây.

"Lần sau chắc chắn không để ngươi chạy thoát dễ dàng như vậy đâu! Chờ đó! Kẻ lạ mặt!"

Cô gái tóc đỏ vẫn chưa từ bỏ ý định, đôi mắt mang lên vẻ tiếc hận.

"Nhưng thật không thể tin được là tà hỏa đang dằn vặt ta bấy lâu nay lại như con thỏ nhỏ thấy được lão hổ, vừa ngửi được mùi ngọn lửa đỏ thẫm ấy liền như con rùa rụt cổ mà rút lui ngay,dường tà hỏa bị ngọn lửa đó áp chế mạnh mẽ thì phải? Không biết ngọn lửa đó là gì? Còn chủ nhân của ngọn lửa đó là ai nhỉ? Chẳng lẽ là người trong học viện? Không đúng! Người trong học viện vốn không có kẻ nào có vũ hồn hệ hỏa mạnh mẽ như thế được, nếu có thì chắc chắn sẽ bị phát hiện ra. Chỉ còn một cách giải thích là hắn giấu diếm, nhưng tại sao hắn lại làm như vậy? Không đúng! Vẫn còn một khả năng đó là người nhà của học viên!" Cô gái xinh đẹp vẫn đang suy đoán về thân phận của chủ nhân ngọn lửa ban nãy. Rất nhiều giả thiết được đưa ra nhưng có chết nàng cũng không thể ngờ được người mà nàng nghĩ là một cường giả không dưới cấp nàng lại là một đứa trẻ, còn là một tân sinh năm nhất nữa!

"Nhưng dù sao thì lần kế tiếp gặp lại, ngươi đừng hòng trốn khỏi tay ta!! Giờ thì đi tu luyện chút đã, khó có được một lần tà hỏa không làm phiền ta." Kết thúc cùng một tiêng hừ nhẹ, cô gái xinh đẹp quay đầu rời đi, tiêu sái hoàn toàn không quan tâm đến một mảnh rừng bị đốt không còn hình dạng ban đầu nữa.Chắc chắn người làm vườn ngày mai mà thấy cảnh này sẽ rất bối rối mà khóc không ra nước mắt mất.

Bạch Dạ rời đi, cô gái cũng rời đi, chỉ để lại một mảnh rừng bị cháy. Cả hai không biết rằng, có một đôi mắt đã quan sát cả hai từ nãy tới giờ, kể cả quá trình Bạch Dạ dung hợp Chu Tước Hỏa Diễm, đôi mắt ấy không bỏ qua bất cứ thứ gì, vẫn luôn chăm chú nhìn lấy họ.

Để rồi một nơi sâu xa trong Hải Thần Các, một lão già khẽ đóng lại đôi mắt, một vòng nét cười như có như không hiện lên trên môi,sâu xa lẩm bẩm nói:

"Thật không ngờ tới đứa con của Bạch Thiên Thanh tuy thừa kế vũ hồn của cha nhưng lại có một chút biến dị.Không phải, không phải là vũ hồn biến dị, mà là đứa nhỏ đó ép cho vũ hồn của nó biến dị.Đứa nhỏ này không tầm thường a! Thiên Thanh, con của ngươi rất không tồi, Huyền nhi lần này nhặt được bảo bối rồi"

Giọng nói sâu xa, không nghe rõ được cảm xúc trong đó, nhưng từ đôi môi khẽ nhếch lên của lão có thể biết được hắn có vẻ rất hài lòng.Nói xong lão lại im lặng, cả không gian chìm bào yên tĩnh, trả lại sự bình yên vốn có của buổi đêm.

Những thứ này Bạch Dạ đều không biết, lúc này hắn đã gần về tới kí túc xá, giọng nói của Thanh Long vang lên bên tai hắn:

"Lúc nãy có một cường giả đã nhìn hết cả quá trình dung hợp của ngươi, nhưng dường như hắn không có ý làm hại ngươi nên ta cũng bỏ qua luôn. Hôm nay như thế là đủ rồi, giờ thì về ngủ một giấc đi"

"Cảm ơn ngươi, Thanh Long"Bạch Dạ khẽ nói.Hắn vẫn nhớ trong lúc nguy cấp nhất chính Thanh Long đã đánh thức hắn, trong lúc hắn hoảng nhất cũng chính Thanh Long là người khiến hắn bình tĩnh trở lại, cũng chính là người âm thầm bảo vệ hắn.Cho nên câu cảm ơn này Bạch Dạ nhất định phải nói.

"Chuyện nên làm mà thôi" Thanh Long bình thản đáp lại.

"Lạnh lùng quá đấy" Bạch Dạ cười khẽ, người kia cũng không để ý đến hắn nữa,Bạch Dạ cũng đã đến kí túc xá. Hắn mở cửa, lại thấy Hoàng Vũ đã ngồi đó sẵn, dường như đang chờ hắn.

"Mới đi đâu về?"Hoàng Vũ nghiêm túc hỏi.

"Đi dạo"Bạch Dạ tỉnh bơ, mặc cho khóe môi người kia đã bắt đầu co giật, hắn ngồi xuống bên giường định ngủ.Dù sao thì đêm nay đã quá mệt rồi.

"Khoan đi ngủ đã, ta muốn nói chuyện một chút với ngươi. Chuyện hai phương pháp cải thiện sức mạnh của ta ấy, ngươi còn nhớ rằng ngươi đã từng nói vũ hồn của ta là một gánh nặng rồi mà.Phương pháp thứ nhất thì ta hiểu, rèn luyện thể chất thì ta đã làm rồi. Nhưng cách ta muốn nghe phương án còn lại của ngươi"

Hoàng Vũ trinh trọng nói, hoàn toàn mất đi vẻ vui đùa thường ngày. Bạch Dạ thấy bầu không khí bắt đầu trở nên nghiêm nghị, cũng không định ngủ nữa, hắn xoay người ngồi dạy, uể oải nghĩ đến.

Một giấc ngủ ngon thôi mà sao khó khăn vậy trời!

Nhưng hắn vẫn không nhanh không chậm nói với Hoàng Vũ, khuôn mặt trở nên nghiêm nghị:

"Ngươi cảm tưởng như thế nào về Viễn Trình Hồn Đạo Khí? Hay nói cách khác là Đinh Trang Hồn Đạo Pháo"

Hoàng Vũ hơi bất ngờ trước câu hỏi của Bạch Dạ, hắn nói:

"Có liên quan tới chuyện của ta không?"

"Có! Nhiều là đằng khác!"Nghe thấy Bạch Dạ nói thế, Hoàng Vũ hơi suy nghĩ một chút rồi trả lời:

"Mạnh mẽ!"Bạch Dạ cười khi nghe câu trả lời của Hoàng Vũ, hắn lắc đấu nói:

"Mạnh mẽ? Đúng! Nhưng nó thật sự quá cồng kềnh! Không thích hợp với những trận đánh tầm trung. Chỉ cần một Chiến Hồn Sư hệ Mẫn Công đủ khiến ngươi chưa kịp sử dụng mà đã lên bảng đếm số"

Hoàng Vũ vốn đang mơ hồ trước nụ cười của Bạch Dạ, nghe lời nói của Bạch Dạ, kết hợp với các dữ kiện mà trước đây Bạch Dạ nhắc tới, Hoàng Vũ thử thăm dò hỏi:

"Ý ngươi là tạo ra một món Viễn Trình Hồn Đạo Khí có lắp đạn như Định Trang Hồn Đạo Pháo nhưng nhỏ gọn, dễ sử dụng hơn?"Hoàng Vũ có vẻ rất hứng thú với ý nghĩ điên rồ mà táo bạo này, nhất là khi nhận được cái gật đầu xác nhận của Bạch Dạ nữa.

"Vậy ngươi gọi nó là gi?"Hoàng Vũ hỏi,nghe vậy Bạch Dạ nói ngay:

"Súng!!"