Chương 26:Thiên Niên Hồn Kĩ!!

Bạch Dạ Ở Thế Giới Mới

Chương 26:Thiên Niên Hồn Kĩ!!

Tất cả mọi người đều ngây ra trước câu nói đầy bá khí của cô gái này, tất cả những luồng khí tức hung ác, bạo lệ ấy dường như không thể khiến người ta ai thán vẻ đẹp của nàng. Chỉ mới 11-12 tuổi thôi mà đã có hình thức ban đầu của một mỹ nhân tuyệt sắc, đôi mắt Huyết Ngọc diễm lệ, mái tóc màu máu ánh lên sắc vàng dưới ánh trời chiều, khuôn mặt hoàn mĩ không tì vết, làn da tuyết nhìn cũng phải thẹn. Nhưng có một điều khiến nàng không hoàn mĩ, nó nằm ở khí chất của nàng, quá băng lãnh!

Nàng như một khối hàn băng vạn năm, nhất là khi nhìn chăm chú vào một ai đó. Và người đó là Từ Tam Thạch. Chỉ thấy hắn đang căng cứng hết cả người, ngưng trọng nhìn cô gái trước mặt. Hắn đã gọi ra vũ hồn của mình. Trận đánh lúc nãy với Bạch Dạ cũng khiến hắn không thể khinh địch nữa.

Ba hồn hoàn hai vàng một tím dâng lên chứng tỏ thân phận Hồn Tôn của hắn, kèm theo đó là một tấm Quy Giáp Thuẫn chừng một thước màu đen hiện lên tay hắn,nước da chuyển màu xám đen, thân thể hắn phồng lên khiến cho bộ đồng phục hơi căng ra nhưng lại không hề nứt toát ra, dường như nó có tính co dãn phù hợp để tránh bị rách khi Từ Tam Thạch kêu gọi vũ hồn.

Từ Tam Thạch lúc này mới chú ý đến hai hồn hoàn của cô gái, một vàng và một….tím!!

Không thể nào! Mới đại hồn sư mà đã có Thiên niên hồn hoàn!

Phát hiện này càng khiến hắn chăm chú đối đãi đối thủ- kẻ từ nãy giờ vẫn đang dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn hắn.Đột nhiên thân thể hắn cứng lại vì thấy Thiên Xích đã bắt đầu lao tới. Tốc độ không chậm nhưng đối với Từ Tam Thạch thì vẫn là còn có thời cơ để phản ứng.Chỉ thấy hắn giơ tấm thuẫn lên chuẩn bị đỡ đòn. Chỉ với khả năng phòng thủ của Quy Giáp Thuẫn cũng đã có thể chặn gần như hầu hết các đòn tấn công cùng cấp.

Từ Tam Thạch vẫn rất tin tưởng vũ hồn của mình, nhưng đó là trong trường hợp đòn tấn công của đối thủ không thể xuyên qua tấm thuẫn của hắn.

Dị biến phát sinh!

Lưỡi đao màu máu vốn nên va chạm với tấm thuẫn thì lại đột nhiên tan rã, hóa thành từng dòng máu lướt trên mặt thuẫn. Khi đã đi qua mặt bên kia của chiếc giáp thì lại một lần nữa tụ tập thành hình.

Huyết Hóa Hình

Đây là hồn kĩ rơi ra từ một lần Bạch Dạ và Thiên Xích gặp được một con hồn thú có dạng chất lỏng, số năm rơi vào tầm 280-330 năm. Điều đặc biệt ở con hồn thú đó là nó có thể chặn bớt hầu hết các đòn công kích vật lí khiến cho những đòn đánh của Bạch Dạ đều vô dụng. Thân thể của con hồn thú đó không có da, không có thịt, chỉ có máu tạo nên thân thể nó. Ngoài ra thì chỉ có thêm hai viên ngọc màu đỏ đóng vai trò là đôi mắt của nó.

Hôm đó là một ngày mệt nhọc của Bạch Dạ khi mà những đòn tấn công của hắn đều không ăn thua nhưng hắn đã quên vũ hồn của Thiên Xích có tên là Huyết Ngục Ma Đao. Với khả năng hấp thu máu của Huyết Tộc và Huyết Ngục Ma Đao, Thiên Xích có thể dễ dàng "ăn tươi nuốt sống" con hồn thú đó.

Hồn kĩ mà Thiên Xích thu được sau khi hấp thu hồn hoàn cho thanh đao của cô có khả năng hóa thành các loại vũ khí khác hay chỉ đơn giản là hóa thành chất lỏng như ban nãy. Khiến cho kẻ địch bối rối không biết đòn tấn công kế tiếp là gì, nó càng trở nên hiệu quả hơn khi kẻ thù không thể biết được ý nghĩ của cô qua gương mặt "no cảm xúc" của Thiên Xích. Quả thật, hồn kĩ này đúng là sự phối hợp tốt nhất của Thiên Xích.

Quay lại với trận đấu, Từ Tam Thạch kinh hãi, mau chóng vận dụng hồn lực xuống chân, đạp mạnh mượn lực lui ngược ra sau 5m, đầu đầy mồ hôi. Đòn tấn công lúc nãy thật sự quá bất ngờ, hắn gần như không thể phản ứng kịp.

"Hồn kĩ tốt đấy cô…..đệt"Từ Tam Thạch đang nói giữa chừng lại bị kinh hãi mà cắt đứt. Hắn trừng to mắt nhìn hồn hoàn màu tím đang lấp lóe sau lưng Thiên Xích. Cô đang chuẩn bị ulti gank team 20gg với Thiên niên hồn kĩ của cô.

"Những kẻ dám động đến Bạch Dạ phải chết!!"(Yan mode:on) Thiên Xích lạnh lẽo nói ra một câu làm băng giá con tim Từ Tam Thạch.

Một quả cầu máu dần dần tụ lại, lơ lửng giữa không trung. Không khí dường như lại nặng nề thêm nhiều lần. Quả máu to dần to dần, từ một nắm tay cho đến khi đủ lớn để bao phủ cả một đầu người. Quả cầu máu như một trái tim đập theo từng nhịp, mỗi lần "trái tim" ấy nhảy lên thì dường như nó lại lớn thêm một chút.

Thiên Xích chưa bao giờ có cảm giác tức giận, nhưng vừa thấy Bạch Dạ sắp bị người khác đánh(nó đi gây chiến đó mẹ) nàng liền nổi đóa. Huyết Ngục Ma Đao khiến nàng trở nên bạo lệ, hung tàn, băng lãnh.Ngày thường thì không sao vì nàng có Bạch Dạ ở cạnh khiến nàng trở nên bình tĩnh hơn. Nhưng một khi Bạch Dạ bị thương, nàng liền trở thành như vậy, những cảm xúc tiêu cực dâng lên chiếm hết đầu óc của nàng.

Thiên Xích giơ cao Huyết Ngục Ma Đao, dự định làm ra một đòn cuối cùng. Nhưng sau một giây, tất cả mọi cảm xúc tiêu cực trong lòng nàng tan biến. Và nó chỉ có một lí do duy nhất.

"Ta không sao, dừng lại đi. Ta không thích nhìn ngươi như thế này"

Nàng như quả bóng xì hơi, mọi cảm xúc đều quét sạch sành sanh, chỉ để lại sự ngọt ngào dâng lên từ tận đấy lòng.

Có hắn bên cạnh thật tốt.

Đây là những cảm xúc trong lòng nàng trước khi giải trừ vũ hồn và cả hồn kĩ đã gần như đánh ra tới nơi. Tất cả những khí tức đè nặng lên lòng mọi người tan biến. Cảm giác nhẹ nhõm dâng lên trong lòng mỗi người. Đồng thời kinh hãi nhìn về phía cô gái mới một phút trước còn như một vị sát thần thì giờ đây như một cô gái đang yêu e thẹn nằm trong vòng tay một người con trai.

Sự chuyển biến quá lớn khiến cho mọi người ở đây kinh hãi, tất cả đều có một suy nghĩ trong lòng.

Người kia là ai?

Tân sinh đó là ai mà có thể đánh tay đôi với một học trưởng năm tư không phân cao thấp?

Đó là ai mà có thể khiến một sát thần trở thành một cô gái e thẹn?

Quả thật biểu hiện của Bạch Dạ quá kình người. Từ màn xuất hiện "độc-lạ" cho đến trận đánh với Từ Tam Thạch và cả tình huống trước mắt.Tất cả đều quá làm người kinh hãi!

Đặc biệt là cô gái kia, vũ hồn của cô ta là gì? Tại sao chỉ mới Đại Hồn Sư mà đã có Thiên Niên Hồn Hoàn?!

"Là Bối Bối!! Hắn đến rồi!!"Không biết là ai kêu lên nhưng tất cả mọi người đêu quay sang nhìn thân ảnh đang lao đến như một tia chớp. Ngay bên cạnh là Đường Nhã vẻ mặt tức giận nhìn chằm chằm Từ Tam Thạch.

"Từ Tam Thạch, ngươi dám khi dễ người của ta, bà đây liều chết với ngươi!"

Vừa nói xong đã nhấc tay phải lên, một đạo ánh sáng vàng bắn về phía Từ Tam Thạch.

Từ Tam Thạch không thèm dùng thuẫn, chỉ thấy hắn vung tay, một đoàn ánh sáng đen lóe lên như muốn thôn phệ ánh sáng vàng của Đường Nhã. Nhưng ngay sau đó đám ánh sáng vàng như có linh tính nhẹ nhàng len qua đoàn ánh sáng đen dày đặc, mang theo Hồn Lực tiến vào bên trong cơ thể Từ Tam Thạch.

Thân thể Từ Tam Thạch run lên, ánh mắt dại đi, sau đó lửa giận nổi lên, gào thét:

"Đường Nhã, cô đừng tưởng là có Bối Bối bên cạnh ta không dám làm gì cô!!"

Từ Tam Thạch nổi giận đùng đùng, khí thế lên cao. Hoắc Vũ Hạo đứng một bên dò xét, lại kinh hãi phát hiện khí thế của hắn không chút nào thua kém Bối Bôi khi sử dụng Lam Điện Phách Vương Long.

"Đánh thì đánh thôi. Ta sợ ngươi à?"Đường Nhã cười lạnh.

"Đừng quên là ngươi vừa khi dễ tiểu sư đệ của ta, sự việc hôm nay ngươi phải giải thích rõ ràng, nếu không chúng ta đến khu Đấu Hồn phân thắng bại!"Bối Bối đứng một bên nói.

Từ Tam Thạch chỉ tay về phía Bạch Dạ:"Hắn là sư đệ ngươi? Hay là cô gái kia?"

Bối Bối lắc đầu, có chút không hiểu nói:"Không, tại sao ngươi lại hỏi thế?"

"Vậy là tên kia à?" Từ Tam Thạch không trả lời ngay, lại chỉ tay về phía Hoắc Vũ Hạo.Lần này thì Bối Bối gật đầu.

Từ Tam Thạch lại nói:"Thì sao, hắn không chừa mặt mũi cho Giang Nam Nam xem như là khinh thường ta, mà hai con cá nướng đó ta cũng đã trả tiền."

Đường Nhã tức giận:" Đó là Tiểu Hoắc để lại cho ta. Bối Bối không cần nói nhiều với hắn, cứ tự nhiên ra tay, đánh thật mạnh vào, những việc còn lại đã có ta lo liệu!"

Bạch Dạ nghe câu này xém bị săc chết, hắn thấy cơ mặt của Bối Bối đang run rẩy, đúng là một tiểu ma nữ chỉ sợ thiên hạ không loạn.

"Được! Đến Đấu Hồn Khu!"Từ Tam Thạch sảng khoái đáp. Như lại nhớ đến điều gì, hắn quay đầu lại nhìn về phía Bạch Dạ:"Này, ta tên Từ Tam Thạch, còn ngươi? "

"Bạch Dạ" Đơn giản đáp lời, dù sao thì người ta cũng đã tự giới thiệu, không đáp lại thì thành ra thiếu tôn trọng.

"Lần sau đánh tiếp! Tất nhiên là đánh tay không! Ca muốn phục thù!"Từ Tam Thạch cười nói. Bạch Dạ cũng cười khẽ, thầm nghĩ tên này cũng không tệ, ít nhất là thua không thấy nản a.

"Ngươi nhớ phản kháng đấy! Đánh một mình chán lắm" Bạch Dạ cười, không thèm để ý đến ánh mắt tóe lửa của Từ Tam Thạch nhìn hắn. Quay đầu dẫn Thiên Xích quay về kí túc xá. Dù sao thì cả hai cũng cần nghỉ ngơi.

Trên đường về, Thiên Xích vẫn vô tình cố ý liếc mắt nhìn hắn, một mặt muốn nói lại thôi, xoắn quýt vô cùng.Bạch Dạ cười mỉm, dự định xem cô nàng này muốn làm gì. Do dự hồi lâu, Thiên Xích mới khẽ cắn răng, dường như đó là một quyết định rất trọng đại, nàng căng thẳng nói ra:

"Bạch...Bạch Dạ nè, ta có chuyện muốn nói"

Bạch Dạ nín cười, quay đầu đi, nói:"Chuyện gì?"

"Tối...tối mai có...có chợ đêm đó….ta…..ta muốn ngươi đi theo phụ xách đồ với ta. Ngươi biết đó, ta….nghĩ mình sẽ mua rất nhiều đồ...cho nên là….ta muốn…."

Thiên Xích lắp bắp nói, hoàn toàn không thấy vẻ mặt băng lãnh như ngày thường, càng không có vẻ bạo lệ như lúc nãy. Giờ phút này, cô chỉ là cô gái nhỏ e thẹn rủ cậu bạn trai đi chơi mà thôi.

Bạch Dạ ôn hòa nhìn cô gái trước mắt:"Mấy giờ?"

Thiên Xích khẽ giật mình, nàng cúi đầu nhỏ giọng nói:"Bảy giờ….tối mai. Ngươi đi với ta chứ?"

Thiên Xích mong chờ nhìn hắn, đáp lại là một câu nói chắc nịch của Bạch Dạ:"Được!"

"Nhưng ta có thể tới đó trong vai trò là bạn trai mà không phải là culi xách đồ. Được chứ?"Bạch Dạ cười.

"Nếu ngươi muốn thì…..ta sẽ cho phép ngươi làm bạn trai của ta"Thiên Xích không biết rằng dáng vẻ của mình lúc này đáng yêu vô cùng. Càng không tự chủ được bộc lộ ra sự vui vẻ trong giọng nói.

"Vậy nhé! Ta về trước! Nhớ đến đó!"Thiên Xích chạy trước, để lại Bạch Dạ một mắt buồn cười nhìn thân ảnh hấp ta hấp tấp chạy đi.

Cô bé này không yêu không được a! Bạch Dạ nghĩ đến.