Chương 25:Kẻ lạ mặt và trận đánh trước cổng trường

Bạch Dạ Ở Thế Giới Mới

Chương 25:Kẻ lạ mặt và trận đánh trước cổng trường

Tiêu Tiêu lúc này đã trở về kí túc xá, để lại không gian riêng cho hai người Bạch Dạ và Thiên Xích.Hai người lại bắt đầu đi thưởng thức các món ăn được bày bán ở trước cổng học viện.Bạch Dạ lại mua thêm một xâu thịt dê nướng còn Thiên Xích dường như lại rất thích các món hấp,nàng đang cầm một chiếc bánh bao từng miếng từng miếng ăn.Cả hai đều không nói một lời,không khí ấm áp vô cùng.

"Không biết rằng, đứa con của Bạch Thiên Thanh có thể hóa giải được lời nguyền trên lưỡi đao hay không, hay lại một lần nữa giống như cha ngươi, lại một lần nữa….."theo đó là một giọng cười trầm thấp.

Bạch Dạ dừng lại, tìm kiếm nơi âm thanh phát ra, hắn rất nhanh liền tìm thấy một người đàn ông đang ngồi trong góc. Tất cả mọi người đều không chú ý đến sự tồn tại của ông ta. Người đàn ông mặc chiếc áo xám cũ kĩ, trên tay là một vò rượu đã cũ, ông ta cúi đầu nhìn không rõ khuôn mặt, đầu tóc không biết đã bao lâu rồi chưa chải chuốt.

Lão ta đang nở một nụ cười trầm thấp, nhưng thật kì lạ là chẳng ai chú ý đến lão. Bạch Dạ nhíu mày nhìn người đàn ông này, thầm nghĩ lão già này có gì đó rất kì lạ. Làm sao hắn biết ta là con của Bạch Thiên Thanh? Còn lời nguyền trên lưỡi đao là có ý gì?

Nhưng Bạch Dạ đã sơ bộ xác định được rằng lão này biết được một chút về cái chết của cha mẹ hắn.

"Ý của ngươi là gì?"Bạch Dạ mở miệng, cảnh giác nói ra. Hắn không biết người đàn ông kia là ai, nhưng biết đến cái chết của cha mẹ hắn chắc chắn là một người không đơn giản, huống chi hắn còn biết tới sự tồn tại của Bạch Dạ- con trai của Bạch Thiên Thanh.

"Bạch Dạ, ngươi đang nói chuyện với ai? Ở đó làm gì có ai?"Lúc này, âm thanh nhu hòa của Thiên Xích truyền đến cắt đứt suy nghĩ của hắn, trong giọng nói mang theo một ít lo lắng.

"Ngươi không thấy…."Bạch Dạ nghi ngờ, bên tai lại truyền tới giọng nói trầm thấp của người đàn ông lúc nãy:

"Ngươi không biết và cũng không nên biết ta là ai, nhưng ta lại hiểu rất rõ về ngươi, về cha mẹ của ngươi….và cả thanh đao của ngươi nữa.Chúng ta sẽ gặp lại, sớm thôi…."Lúc Bạch Dạ tìm thân ảnh của người đàn ông đấy thì hắn đã biến mất, hắn nhìn xung quanh. Dường như chẳng có ai chú ý đến hắn.

Thiên Xích vẫn đang lo lắng nhìn hắn, Bạch Dạ trả lại cái nhìn trấn an. Người kia vẫn không an lòng, nhón chân lên áp trán mình vào trán Bạch Dạ, trong miệng lẩm bẩm:" Trán không có nóng a, kì lạ"

Bạch Dạ buồn cười nhìn cô nàng, nhưng trong lòng vẫn đang suy nghĩ về người đàn ông lúc nãy. Hắn là ai? Tại sao hắn biết mình? Lời nguyền trên lưỡi đao tức là sao? Hắn còn nói ta và hắn sẽ gặp lại sớm thôi, như vậy là ý gì?

Bạch Dạ nghĩ không ra, cũng không muốn suy nghĩ nữa, quăng những thứ về người đàn ông đó ra sau đầu.

"Về thôi" Bạch Dạ nói với Thiên Xích, hắn cũng không muốn nàng lo lắng cho hắn, huống chi đây là việc riêng của hắn.Người kia nhìn thấy hắn như vậy vẫn không yên lòng, nhưng cũng nhu nhuận để hắn dắt tay.

Hai người có đi ngang qua quầy cá nướng của Hoắc Vũ Hạo, lúc này đang có một người đang nắm cổ chủ nhân của quầy nướng mà nhấc lên khỏi mặt đất.

Bạch Dạ đơ ra một lúc,ta mới đi có 10 phút mà đã xảy ra chuyện gì thế Hoắc Vũ Hạo?!

Chùn người xuống, hồn lực hướng về phía mũi chân, toàn thân lao thẳng về phía người kia.Người kia cũng không đề phòng tới Bạch Dạ, cộng thêm động tác của Bạch Dạ quá nhanh dẫn đến cả hai va vào nhau.

Người kia buông tay ra, lùi lại hai ba bước, thần sắc giận dữ.

Bạch Dạ bên này lại phủi bụi như không có gì, dường như người lúc nãy vừa lao về phía tên kia không phải là hắn vậy.Tỉnh bơ quay đầu về phía Hoắc Vũ Hạo vẫn đang ngơ ngác trước màn xuất hiện đặc biệt vô cùng phong cách "làm trước nghĩ sau" của của Bạch Dạ, bên tai lại truyền tới giọng của người kia:

"Có chuyện gì xảy ra? Hoắc Vũ Hạo?"

"Ngươi vừa mới đánh học trưởng đó! Bạch Dạ!"Hoắc Vũ Hạo vội vàng nói.

"Nhưng hắn cũng mới vừa động tay chân với ngươi!"Bạch Dạ lạnh lẽo nói. Đôi mắt chăm chú nhìn người vừa mới bị hất bay đi.

Tất cả mọi người xung quanh vẫn đang trong trạng thái ngẩn ngơ, tốc độ của ngươi thanh niên kia đã nhanh rồi nhưng động tác của Bạch Dạ còn nhanh hơn. Phải biết từ lúc thanh niên kia động thủ tới lúc Bạch Dạ va vào hắn chỉ mới có 2-3 giây a!!

Người bị hất tung là một người thanh niên mặc đồng phục màu đen, tuổi tác có vẻ lớn hơn Bạch Dạ 3-4 tuổi, mày rậm, mặt vuông, khá là anh tuấn.

Học viên năm ba?

Bạch Dạ có chút bất ngờ, hắn quay đầu hướng về Hoắc Vũ Hạo hỏi:"Hắn đã làm gì?"

"Ta đã bán hết cá của ngày hôm nay, số còn lại là để cho Đường Nhã lão sư nên ta không thể bán cho vị học tỷ kia được, và vị học trưởng kia lao ra, phần còn lại thì ngươi đã thấy rồi đó"Hoắc Vũ Hạo giải thích, trong giọng lại có chút vui vui.Bạch Dạ cho hắn cảm giác như một người anh trai vậy, và với một đứa bé từ nhỏ đã mồ côi cha sống nương tựa mẹ thì những cảm giác khi được bảo vệ thì rất đáng quý.

Bạch Dạ lập tức biết vị học tỷ mà Hoắc Vũ Hạo nhắc tới là ai, bởi vì người đó thật sự quá thu hút sự chú ý.Vị học tỷ này đang đứng gần đó,cô chỉ khoảng mười bốn mười lăm tuổi, dáng người thon dài, xinh xắn, mái tóc dài màu vàng kim bồng bềnh xõa xuống sau lưng, da trắng như tuyết, đôi mắt long lanh, khí chất mười phần thanh nhã. Dung nhan thanh tú, trong sáng, nhu hòa như vầng trăng rằm, một vẻ đẹp không thể tả thành lời, vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành kia vừa xuất hiện liền khiến những nhan sắc khác dường như lu mờ đi vài phần.

Thiếu nữ xinh đẹp ấy đang dùng ánh mắt tức giận nhìn người thanh niên kia. Bạch Dạ cũng không để ý đến lời xin lỗi chuẩn bị nói ra miệng của thiếu nữ ấy, bởi vì người học trưởng vừa nãy đã chuẩn bị lao lên.

Bạch Dạ vốn đã khóa chặt hắn, thấy hắn lao lên liền làm ra phản ứng.Tay trái nắm lại,một nấm đấm hướng về phía bụng.Quả đấm rất nhanh nhưng phản ứng của người kia không tệ. Một trảo liền bắt lại quả đấm của Bạch Dạ.

Bạch Dạ xoay người lại bồi thêm một cú đá tầm trung vào eo khiến bàn tay của người thanh niên đang nắm tay của Bạch Dạ cũng lỏng ra.Bạch Dạ giật mạnh tay trái hòng thoát khỏi sự khống chế của người thanh niên.Tay phải chống xuống đất, mượn lực kiến tạo một cú đá về phía cằm của người thanh niên kia.

Không theo kịp tốc độ ra đòn của Bạch Dạ, người học trưởng kia không phòng bị liền bị một cước đá vào ngực khiến hắn hơi choáng, lùi lại nửa bước. Bạch Dạ phía bên kia cũng mượn cơ hội này một lần nữa tiến công về phía đối thủ.Người kia dự định phản công nhưng hắn lại không thể nào tìm được bất cứ kẻ hở nào trong các đòn tấn công của Bạch Dạ.

Từ Tam Thạch kinh hãi, hắn không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ mặc cho Bạch Dạ tiến công. Hắn không thể tìm ra được sơ hở của đối phương để mà phản đòn. Những đòn đánh của Bạch Dạ dường như chặn hết đường lui của hắn.Từ Tam Thạch lúc này chỉ biết đứng mặc cho Bạch Dạ đánh,những đòn của Bạch Dạ không mạnh nhưng hắn lại không thể tìm cách phản đòn.

Từ Tam Thạch lúc này chỉ cảm thấy dường như đứa trẻ trước mắt hắn là…..một con thú! Một con thú đang săn mồi! Không chừa bất cứ đường lui nào cho hắn! Hắn chỉ có thể mặc cho con thú ấy cào xé bản thân!

Ta là con mồi! Hắn là kẻ săn mồi! Ta không thể chống lại hắn!

Đôi mắt Từ Tam Thạch thoáng hiện lên vẻ mê mang, Bạch Dạ vừa nhìn thấy liền hài lòng với kĩ năng mới thử lần đầu tiên này.

Trên thực tế, chỉ cần Từ Tam Thạch không khinh địch mà triệu hồi vũ hồn ngay từ đầu thì cũng không lâm vào tính trạng này. Sức mạnh của hai bên cách nhau quá xa, nếu Từ Tam Thạch gọi ra vũ hồn ngay từ đầu thì hắn đã có thể thoải mái chống trả, nhưng hắn đã không! Từ lúc nắm lại bàn tay của Bạch Dạ thì bản thân hắn liền tiến vào nhịp độ trận đấu của Bạch Dạ, để mặc cho hắn khống chế tiết tấu của trận đánh.

Từ bên ngoài nhìn vào thì có vẻ như Từ Tam Thạch đang nhường Bạch Dạ,nhưng những kẻ tinh ý liền có thể nhận ra, cả hai đang khiêu vũ! Và người múa chính là Bạch Dạ! Từ Tam Thạch chỉ là một người phụ họa cho những bước nhảy của Bạch Dạ!

Khống chế từ đầu đến đuôi!

Bạch Dạ lúc này cũng đang thầm than hiệu quả của những phương pháp đánh mà Bạch Hổ dạy hắn. Từ những chuyển động nhỏ nhất của cơ thể mà làm ra dự đoán đòn đánh tiếp theo của đối thủ. Đồng thời nhờ vào kĩ năng khống chế cơ bắp của Huyền Vũ giao cho mà làm ra những thay đổi nhỏ nhất, khiến cho đối thủ không tự chủ "tưởng tượng" ra các đòn đánh kế tiếp của bản thân mà làm ra phản ứng. Có thể nói, từ một trình độ nào đó, Bạch Dạ đã khống chế thân thể đối thủ dựa trên việc khống chế bản thân.

Khống chế bản thân! Khống chế đối thủ!

Đây chính xác là những điều Bạch Dạ đang làm, hắn đang múa! Và người "phải" cùng hắn múa chính là đối thủ!

Bạch Hổ Loạn Vũ!!

Đây là cái tên mà Bạch Dạ lấy cho cách chiến đấu này!

Lúc này, trận chiến đã dần tiến vào hồi kết. Thể lực của Bạch Dạ đã dần tiêu hết. Buổi huấn luyện ban nãy khiến thể lực của hắn đã tiêu gần hết, từ lúc được nghỉ đến giờ hắn chỉ mới khôi phục được bảy phần mười, cộng với việc đánh với một đối thủ hơn cấp quá nhiều khiến thân thể hắn đã dần dần đến cực hạn.

Những đòn đánh của Bạch Dạ lúc này đã chậm dần, Từ Tam Thạch phía bên kia dường như thấy được hi vọng phản công.Từ nãy đến giờ hắn vẫn đang bị chén ép liên tục. Điều này khiến hắn cảm thấy xấu hổ không thôi. Nên nhớ là tất cả mọi người kể cả cô thiếu nữ xinh đẹp kia vẫn đang nhìn hắn a! Quá mất mặt!

Nhưng giờ hắn lại phát hiện thế tấn công của tên nhóc kia dường như hơi chậm lại, thế là hắn nắm tay thành đấm tấn công về phía Bạch Dạ. Tất nhiên là trong đấy không có chứa chút hồn lực nào, dù gì thì hắn cũng là học trưởng, còn đối thủ thì là đàn em của hắn, dạy dỗ chút là được, không cần đánh thật làm gì.(Không biết từ nãy tới giờ ai vẫn luôn bị áp chế không ngóc đầy dậy được nhỉ?)

Bạch Dạ thấy hắn giơ tay đánh về phía mình, căng thẳng đưa tay lên đỡ, nhưng giữa chùng thì đôi mắt hắn co rụt lại, thầm hô không ổn.

Chỉ thấy một lưỡi đao toàn thân màu máu, thân đao có một đường vân màu đen kéo dọc theo thân đao, những viên ngọc màu đỏ thẫm như được tô lên bởi ánh trời chiều càng trở nên diễm lệ. Đao rất đẹp, nhưng kèm theo đó là khí tức bạo ngược, khát máu, hung tàn khiến cho bất cứ ai nhìn vào nó liền sẽ đổ mồ hôi lạnh hết cả người.

Từ Tam Thạch có cảm giác rõ ràng nhất vì chính thanh đao ấy đang quét về phía hắn, lạnh hết cả người, hắn từ bỏ tiến công, cũng không phòng thủ mà lựa chọn né tránh.

Đùa! Chỉ khí tức thôi mà đã kinh khủng đến thế thì chém vô người sao sống? Chẳng lẽ lấy tay lên đỡ? Chỉ có điên mới đi làm điều đó!

m thanh lạnh lùng của Thiên Xích truyền tới tai mỗi người, giọng nói băng giá kèm theo khía tức bạo lệ của thanh đao khiến cho tất cả người vây xem lạnh hết cả người.

"Ai cũng không được động vào Bạch Dạ!!!"(Tức là chỉ có chị động vào thôi đúng không?)