Chương 24:Điều hạnh phúc nhất

Bạch Dạ Ở Thế Giới Mới

Chương 24:Điều hạnh phúc nhất

Trên quảng trường Sử Lai Khắc đang diễn ra một màn kì lạ. từng học viên mồ hôi đầm đìa, bước chân nặng trịch, hồn lực đã thấy đáy nhưng vẫn lê bước theo một nam sinh.

Nam sinh ấy dường như còn thảm hơn các học viên kia, đôi mắt đã sớm không nhìn rõ đường đi nữa, dựa vào tinh thần lực trùng kích liên tục và sự kiên trì vượt bậc từng bước tiến tới.

Chu Y giật mình nhìn một màn này,kể từ khi làm lão sư tâm tình nàng rất ít khi vì học viên mà dao động, nhưng lần này nàng thật sự giật mình. Tất cả 90 học viên không thiếu một ai đều kiên trì bước theo sau lưng Bạch Dạ. Đây không phải là một lần rèn luyện thân thể đơn thuần nữa! Đây là một cuộc rèn luyện ý chí!Bà nhìn lại đám nhỏ trên quảng trường, chẳng có ai quá 12 tuổi a!(Tới đây thì ta mới nhớ ra là có thêm sự góp mặt của Bạch Dạ, Thiên Xích và Hoàng Vũ nên nhân số tổng cộng phải là 94, nhưng thôi kệ đi)

Reng…..reng….reng…

Tiếng chuông ngân lên như âm thanh truyền tới từ thiên đường, các học viên vốn đang lê thân trên quảng trường cũng ầm ầm ngã xuống như hiệu ứng domino.Người này nối tiếp người kia, rất nhanh liền không còn ai đủ sức để mà đứng nữa.

Không! Bạch Dạ vẫn đang đứng! Mặc cho thân thể lung lay như cây trước gió, hắn vẫn đứng đó.Đôi mắt hắn dần sáng tỏ, không còn cảm giác mê muội như trước nữa.Há mồm thở ra đầy mệt mỏi, hắn ngước mặt lên nhìn bầu trời.Kinh mạch trong thân thể lại như thông suốt thêm một phần, thân thể lại ít tạp chất đi một ít.Thể lực đã cạn, hồn lưc đã tiêu hao sạch sẽ nhưng Bạch Dạ chỉ khàn khàn lẩm bẩm một câu:

"Ba má ơi, con sống rồi!"(lạy cha)

"Dường như phương pháp này rất có lợi cho thân thể của ngươi thì phải? Ta nghĩ lần xông mạch kế tiếp sẽ dễ chịu hơn, thêm cả là thân thể ngươi dường như đã được tinh lọc lại, mặc dù rất nhỏ nhưng ngươi cứ tích tiểu thành đại dần dần đi"

Bạch Dạ nghe Chu Tước nói mà run hết cả người, đùa à? Chỉ mới một lần đã khiến ta nửa sống nửa chết? Còn bảo ta tiếp tục? Cho em xin đi chị, em không phải S nhá!

Bạch Dạ vốn định đang phản bác lời Chu Tước thì lại cảm thấy một luồng gió mát.Tựa như có một cơn gió thoảng qua,Bạch Dạ thấy từng phiến lá nhẹ nhành rơi xuống, không nhiều không ít vừa đủ chính mươi mốt chiếc, rơi vào người hắn và mươi học viên ban tân sinh.

Mỗi người đều cảm thấy cả người vô cùng thoải mái, cảm giác tươi mát nháy mắt truyền khắp cơ thể, bất luận là cơ thể nhức mỏi hay vết thương bị Thiết Y mài rách, tất cả đều đang khôi phục bằng tốc độ kinh người. Thậm chí cả thể lực của bọn họ cũng dần dần hồi phục. Chỉ có duy nhất hồn lực là vẫn cạn kiệt như cũ, những phiến lá cây kia dường như không hề có tác dụng với chúng.

Đáng tiếc là không thể khôi phục hồn lực! Bằng không thì đây đúng là một vũ hồn phụ trợ cao cấp nhất!

Bạch Dạ nghĩ đến, tiến về phía Thiên Xích kéo cô nàng ngồi dậy, để nàng tựa vào người mình, người kia không chút phản kháng mặc cho Bạch Dạ tùy ý muốn làm gì thì làm.Bản thân Thiên Xích cũng đã quá mệt mỏi, nàng đang hồi phục hồn lực, những phiến lá màu xanh kia khiến nàng đã tỉnh táo hơn nhiều. Bỗng nhiên nàng mừng rỡ quay đầu về phía Bạch Dạ, nói ra:

"Bạch Dạ, hình như ta đột phá rồi! Cấp 25 lên cấp 26 rồi!"

"Cũng đúng, thiên phú của ngươi rất tốt, nếu ngươi chăm chỉ thêm thì bây giờ đã có tu vi Hồn Tôn rồi đó! Ai bảo ngươi lười quá!" Tuy nói như vậy nhưng Bạch Dạ lại không có ý khiển trách chút nào, trái lại còn yêu thương vuốt tóc nàng. Người kia cũng cười hì hì đáp lại, dường như ngày hôm nay Thiên Xích bộc lộ ra cảm xúc nhiều hơn so với thường ngày rất nhiều.

Hai người cứ nhìn nhau như vậy, mãi cho đến khi giọng của Chu Y vang lên:

"Các ngươi thật làm cho ta thấy bất ngờ, cho nên, hôm nay, sẽ không có ai bị khai trừ"

Chu Y vừa nói xong, các học viên vui sướng hét lên. Nhất là những học viên có thành tích thấp, vẻ mặt họ như vừa trút được một gánh nặng rất lớn.

Chu Y nói tiếp:"Về phần ngươi, Bạch Dạ. Ta vốn chuẩn bị sẵn hình phạt cho người nhưng ta cũng không ngờ ngươi lại là người trụ đến cuối cùng. Sự cố gắng của ngươi, ta thấy rõ, nhưng hình phạt vẫn phải tiếp tục" Chu Y lại quay đầu về phía Hoắc Vũ Hạo,"Ta vốn định để cho ngươi làm lớp trưởng Ban 1, nhưng dường như ngươi chỉ biết quan tâm đến cô bạn gái nhỏ của ngươi, một lớp trưởng phải là lãnh tụ tinh thần, còn là người biết quan tâm đến cả lớp, về điểm này, Vương Đông, bước ra!"

Người kia nghe gọi cũng cung kính bước ra, Chu Y lãnh đạm nói tiếp:"Ngươi thân là lớp trưởng nhưng chỉ biết lo cho bản thân mình, không có phát huy chút tác dụng gì. Từ giờ trở đi, vị trí lớp trưởng của ngươi giao cho một người cũng đã cùng Bạch Dạ kiên trì từ đầu đến cuối, Hoắc Vũ Hạo! Vị trí lớp trưởng thuộc về ngươi!"

Dường như nhớ đến điều gì, Chu Y nói tiếp:"Đúng rồi, ta có nói là vị trí này có thể thay đổi, ai không đồng ý thì có thể thay thế miễn người đó có thể đánh bại được lớp trưởng đúng không? Được rồi, Vương Đông! Đây là hình phạt của ngươi!Sau này nếu có ai khiêu chiến Hoắc Vũ Hạo thì ngươi là người phải ứng chiến! Vậy đi! Giải tán!"

"Thưa Chu giáo sư, ngài có thể cho ta mượn đống Thiết Y này được không?" m thanh của Bạch Dạ lúc này truyền đến.Chu Y cũng không đáp lại, nhìn về phía bọn học viên mà nói:"Mỗi ngươi mang Thiết Y của mình về luôn. Ngày mai sẽ có lão sư khác đến dạy các ngươi khóa lý thuyết, các ngươi nên cố gắng hồi phục cho tốt, tận dụng cho tốt lợi ích của buổi luyện tập hôm nay. Sau này, khóa học buổi trưa là giờ của ta. Ta không hi vọng nhìn thấy trong lớp mình tồn tại một tên phế vật"

Chừng mười mấy phút sau tất cả mới giải tán, Bạch Dạ thì lại về phòng tắm rửa, hắn cũng thấy Hoắc Vũ Hạo vừa chạy vừa nói:"Tiểu Nhã lão sư, ta ra ngay đây"

"Khoan đã Vũ Hạo" Bạch Dạ lơn tiếng hô, Hoắc Vũ Hạo nghe cũng quay đầu lại, thần sắc khá vội vàng, hấp tấp nói:"Có chuyện gì sao Bạch Dạ?"

Bạch Dạ từ trong túi áo lấy ra một túi gia vị, đưa cho hắn, nói:"Ngươi định đi bán cá đúng không? Ta có cái này cho ngươi.Đây là hạt mắc khén và hạt dỗi, ngươi lấy một ít thoa lên người con cá, sau đó nướng như bình thường, hiệu quả bất ngờ lắm đấy"

Hoắc Vũ Hạo cũng hơi nghi ngờ, nhưng cũng đang vội, nên hắn chỉ nói một câu cám ơn rồi lại chạy đi mất.Bạch Dạ cười khẽ, quay đầu bước về phía nhà tắm.

AAAAAAAAAAAA

m thanh la hét khiến Bạch Dạ giật nảy người, hắn dừng lại trước cửa phòng của Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông, chỉ thấy Hoắc Vũ Hạo một mặt vội vội vàng vàng thay quần áo, mồm thì không ngừng:"Ta...ban nãy có người gọi ta, ta số ruột nên... Xin lỗi ngươi…"

Nói rồi lại chạy ra khỏi phòng chỉ để lại Vương Đông một mặt hồng hồng đứng đó, Bạch Dạ thở dài, nhìn đi hướng khác, nói với Vương Đông:

"Ngươi thích hắn?"

Người kia bị nói trúng tim đen liền vội vàng phản bác:"Không….không có! Ta không có…."

Nhưng càng nói về sau giọng càng nhỏ, không biết là vì xấu hổ hay là vì điều gì khác.Bạch Dạ cũng không để ý.Hắn nhớ tới lúc trước, lúc Xích Thiên cùng hắn gặp nhau, hắn càng xua đuổi thì nàng lại càng tiến tới, hắn cứ như một pho tượng gỗ không chịu chấp nhận tình cảm của nàng….để rồi phải vĩnh viễn li biệt.

"Ta không biết trong lòng ngươi suy nghĩ gì, ta cũng không biết Hoắc Vũ Hạo nghĩ gì về ngươi. Nhưng ta muốn nói với ngươi, nếu thật sự yêu thích một ai đó. Thì hãy tiến tới ngay đi, để rồi có thể mỉm cười hạnh phúc mà không phải đau khổ khóc hết nước mắt. Đừng để mọi chuyện trở nên quá muộn màng.Đừng để chia li rồi mới hối hận. Vậy thôi, ta đi đây"Nói rồi Bạch Dạ bước đi.

"Thế còn ngươi và Phượng Thiên Xích?" Vương Đông hỏi một câu mà chính hắn cũng không hiểu.

Bạch Dạ cười, đôi mắt khẽ híp lại, trong đầu lại hiện ra từng hình ảnh trong 5 năm qua của hai ngươi, nói:"Ta nghĩ, khi được đưa đến thế giới này, điều hạnh phúc nhất của ta là tìm được nàng giữa hàng tỉ người"Đây cũng chính là điều hạnh phúc nhất của Bạch Dạ ở hai kiếp làm người.

Vương Đông vẫn không hiểu ẩn ý trong lời nói này, hắn định hỏi thêm gì đó nhưng Bạch Dạ đã đi xa, hắn bục tức, trong đầu lại hiện lên hình ảnh của Hoắc Vũ Hạo, trong miệng lẩm bẩm:"Đối với ngươi, ta là gì chứ?"

Bạch Dạ tắm xong, lại thấy Thiên Xích đứng trước kí túc xá cùng Tiêu Tiêu, cả hai trông có vẻ đã quen thuộc với nhau.Nhìn thấy cảnh này, Bạch Dạ cũng thấy vui vui trong lòng.

"Đi mua cá của Hoắc Vũ Hạo đi! Ta nghĩ hắn nướng cũng không tệ đâu! Tiêu Tiêu ngươi cũng nên đi hối lộ lớp trưởng đi"Bạch Dạ cười nói với hai người.

Cả ba đi thành tốp ra khỏi học viện,vừa ra tới cổng Bạch Dạ liền giật mình.Lúc này đệ tử báo danh đã không còn, khắp nơi hai bên đều là tiểu thương, các lều sạp muôn màu muôn vẻ. Trong số đó các tiểu thương buôn bán thức ăn chiếm số lượng lớn nhất, thanh âm rao bán không dứt bên tai, hiển nhiên khách hàng chủ yếu của bọn họ chính là các học viện của học viện Sử Lai Khắc.

Rất nhanh hắn liền tìm được sạp của Hoắc Vũ Hạo, phải nói, vị trí của hắn khá tốt,nơi nướng cá cách cửa viện không xa, lại chiếm ở nơi mặt đường rộng rãi.Lúc này ở quầy hàng của Hoắc Vũ Hạo cũng có vài ngươi đang đứng.Vừa đến nơi liền nghe thấy mùi hai loại gia vị mà hắn đưa cho Hoắc Vũ Hạo.Hương thơm nồng đậm lại cực kì kích thích vị giác.

Bạch Dạ tiến về phía Hoắc Vũ Hạo, nói:"Hiệu quả chứ?"

Hoắc Vũ Hạo cười đáp:"Rất hiệu quả là đằng khác, hương thơm này chính là lời quảng cáo tốt nhất,vị học trưởng kia cũng ăn quên trời quên đất rồi kìa"

Bạch Dạ cũng chú ý tới một thanh niên đồng phục màu vàng đang thưởng thức cá nướng,thần sắc say mê cũng khiến mọi người xung quanh chú ý.Lại để ý đến 3 con còn nằm trên vỉ nướng, Bạch Dạ nói ra:

"Cho ta 3 con, tiền đây"

Bạch Dạ nhận lấy ba con cá từ tay Hoắc Vũ Hạo, 2 con đưa cho 2 cô gái, còn mình thì lại bắt đầu thưởng thức. Da cá rất giòn, nướng chín vàng rụm,thơm nồng, vị cá tươi hòa quyện cùng gia vị và lá tía tô tỏa ra ngào ngạt, từ trên thân cá, từng dòng mỡ cá chảy xuống lớp than hồng lại càng làm mùi hương thêm đậm đà, hấp dẫn. Vừa cắn vào lớp da cá, từng tiếng rộp rộp vang lên, lớp da cá được nướng cẩn thận nên hoàn toàn là một màu vàng ươm không hề có chút cháy khét, dưới lớp da cá là từng mảng thịt thơm bùi, béo ngậy.

Nhưng phần Bạch Dạ mong chờ nhất chính là cái mùi hương thơm đặc biệt của hai loại gia vị mắc khén và hạt dỗi, đầu lưỡi hơi tê tê lại càng kích thích hắn muốn ăn nữa.

Lúc Bạch Dạ ăn hết con cá cũng là lúc mẻ cá đầu tiên hết sạch, Bạch Dạ cười nói ra:"Cá ngon lắm, mua may bán đắc nhé. Thôi ta đi dạo một chút"

Nói rồi hắn cũng không để ý tới Hoắc Vũ Hạo nữa, người kia đang bận nướng cá nên cũng chỉ "ừm" một tiếng.