Chương 23:Buổi huấn luyện hành xác

Bạch Dạ Ở Thế Giới Mới

Chương 23:Buổi huấn luyện hành xác

Chu Y cũng không để ý tới vẻ mặt ăn mướp đắng của hắn, bà quay về phía cả lũ tân sinh mà nói:"Nhân đây ta muốn nhắc lại một lần nữa, trong lớp của ta, không phải khi nào có sát hạch mới có học viên bị khai trừ, mà mọi lúc đều có thể xảy ra. kể cả lúc học lẫn sát hạch đều không có khác biệt gì.Có thể hôm nay ở đây có chín mươi mốt học viên, cuối buổi sẽ còn chín mươi, các ngươi nên chuẩn bị tinh thần đi là vừa,được rồi, bài học bắt đầu! Chạy đi"

Chu Y nói xong liền lấy một bộ Thiết Y đưa cho Bạch Dạ,miệng vẫn giữ nụ cười nhưng tại sao nó lại giá băng đến vậy cơ chứ? Bạch Dạ đau khổ nghĩ đến, nhưng vẫn mặc thử bộ Thiết Y vào. Hắn mang Thiết Y vào người mới giật mình, hóa ra bộ Thiết Y này nặng đến ba mươi cân a! Cộng thêm bốn cái 10 Kg tức là 70 Kg!! Ôi thôi đời con nát từ đây! Vì sao á? Không nghe Chu Y lúc nãy nói là mỗi ngày đều phải chạy à

Còn vụ người kém nhất sẽ bị đào thải nữa! Ôi dizzz mịa đời tôi!

Bạch Dạ vừa đeo Thiết Y vào tứ chi vừa nghĩ tới. Trước đây không phải là hắn chưa từng thử rèn luyện thể chất như thế này nhưng nó chỉ dừng lại ở mức 10-15 Kg thôi. Dù gì thân thể chưa phát dục hoàn toàn mà luyện cỡ đó sẽ để lại ám thương đấy. Nhưng mà 70 Kg? Quả thật Bạch Dạ có chút nghi ngờ bản thân có lết về nổi phòng sau buổi học hay không. Đó là kết quả tốt nhất rồi, nếu không hoàn thành thì chỉ có thể cuốn gói mà rời khỏi học viện.

Cố lên nào tôi ơi! Cho dù có phải lết đi cũng phải trụ tới hết giờ!

Bạch Dạ đôi mắt tóe lửa, thần sắc kiên định đặt ra một mục tiêu. Nhưng các học viên khác thì không như vậy.Vừa nghe câu người kém nhất sẽ bị đào thải, tất cả các học viên liền nhanh chóng chạy đến nhận Thiết Y, các học viên nam còn đỡ một chút, những học viên nữ mang Thiết Y vào đều có bộ dạng "hoa dung thất sắc". Thiên Xích vẫn giữ vẻ mặt không cảm xúc nhưng đôi mắt khó chịu cùng đôi mày nhíu lại đã nói lên suy nghĩ trong lòng nàng.Bạch Dạ nhìn cũng hơi xót, nhưng mà bản thân hắn còn lo chưa xong nữa a!

Không phải ai cũng có quyết tâm a! Thôi kệ, áp lực cũng là động lực! Lên!

Chu Y lạnh giọng nói:"Ta biết các ngươi đều rất bất mãn ta, cho là chuyện này không công bằng, dù sao thể chất của nam sinh và nữ sinh, thú hồn sư, khí hồn sư và chiến hồn sư đều có sự chênh lệch nhất định, nhưng, trong lớp học của ta, tất cả đều bình đẳng. Các ngươi cho là trên chiến trường, địch nhân sẽ buông tha cho các ngươi vì các ngươi là con gái hay khí hồn sư hay sao? Thôi bắt đầu được rồi. Chạy đi. Bên kia Bạch Dạ đã mặc bộ Thiết Y hơn các ngươi đến 40 Kg nhưng hắn đã bắt đầu chạy rồi kìa. Các ngươi lại chịu thua hắn à? Thế nên! Chạy đi!"

Tất cả học viên vốn đang nguyền rủa Chu Y nhưng khi nhìn đến Bạch Dạ đang từng bước trầm ổn tiến lên với đôi mắt rực lửa thì đã nghĩ lại. Người ta còn phải chịu đựng hơn mình tới tận 40 Kg, tại sao hắn có thể còn ta lại không thể? Ta không muốn thua hắn! Ta không muốn bị đào thải! Cho dù có lết cũng phải trụ đến hết buổi! Chạy!

Giờ phút này trong lòng các học viên đều có cùng mục tiêu với Bạch Dạ, cộng thêm áp lực từ Chu Y, không ai có chút hành động phản kháng nào,tập hợp thành một đội ngũ do Vương Đông dẫn đầu,bước theo chân Bạch Dạ bắt đầu chạy xung quanh quảng trường.

Bạch Dạ không biết từ lúc nào mình đã trở thành mục tiêu mà các học viên hướng tới, lúc này hắn đang chịu áp lực từ 70 Kg trên thân thể mà bước từng bước một, dù chỉ mới bắt đầu tầm 15-20 phút nhưng hắn đã tiêu hao một phần ba thể lực, rất nhanh liền sẽ phải bắt đầu vận dụng tới hồn lực để khôi phục. Nhưng phải biết hồn lực cấp 21 của hắn không nhiều, sự tiêu hao thể lực lại quá nhanh. Hắn không thể tăng tốc mà chầm chậm chay phía sau đội ngũ nhằm giảm được chút sức nào hay chút đó. Bên cạnh hắn là Hoắc Vũ Hạo cũng có cùng ý nghĩ đó. Thiên Xích vốn cũng định chạy trước nhưng lại thấy Bạch Dạ bước theo sau, mặc kệ ánh mắt khinh thường của bọn học viên mà chạy bên cạnh Bạch Dạ.

Bạch Dạ cũng nhìn thấy hành động tranh cao thấp của lũ học viên nam, hắn cười khẽ. Xem ai có thể trụ lại đến cuối buổi! Các ngươi chạy nhanh như thế là sợ thể lực và hồn lực của mình nhiều quá à? Không biết chịu được bao lâu ha?

Cả ba người vừa đến vòng thứ hai liền đứng phía sau đội ngũ, đến vòng thứ tư còn bị Vương Đông vượt một vòng, còn bị hắn nhìn chằm chằm với ánh mắt nghi ngờ nữa.

Nhưng cả ba đều không quá quan tâm, Bạch Dạ vốn dùng hết sức để chạy nên còn đâu hơi sức để chú ý tới hắn, Hoắc Vũ Hạo cũng chỉ cười nhẹ đáp lại, Thiên Xích thì vẫn không biểu tình.

Nhóm của Bạch Dạ đến vòng thứ mười thì Vương Đông đã tới vòng thứ 13, những học viên còn lại đều nhìn họ với ánh mắt khinh miệt. Nhưng không được bao lâu liền đã phải từ từ dừng tốc độ lại,Vương Đông cũng đã lấm tấm mồ hôi trước sự ảnh hưởng của Thiết Y theo thời gian.

Bạch Dạ phía bên kia cũng không khá hơn là mấy, ai nấy trong lớp đều đã đầu đầy mồ hôi còn hắn đã dường như đang ở trong phòng xông hơi vậy, khuôn mặt đỏ như máu, thở hồng hộc, hắn đã bắt đầu sử dụng đến hồn lực để khôi phục thể lực. Nhưng rất nhanh liền đã tiêu hao hết một phần tư, đó là do độ tinh khiết của hồn lực hắn đã khá cao nên thể lực hồi phục cũng khá cao rồi đấy.

Bạch Dạ đã làm theo lời Thanh Long, hấp thu những hồn lực mà bọn học viên kia lãng phí để khôi phục hồn lực, dù ít nhưng có còn hơn không. Dù rất ít nhưng từng tia từng tia hồn lực tinh khiết chảy vào thân thể hắn lại càng khiến đầu óc Bạch Dạ càng minh mẫn.Kiên đinh tiến về phía trước, cho dù mỗi bước đi là xương kêu lách cách liên tục, cho dù mồ hôi làm ướt cả nền đất, đôi mắt Bạch Dạ vẫn sáng sủa, tiến về phía trước.

Bản thân hắn cũng không biết một điều, mỗi khi đầu óc hắn sắp mất thanh tỉnh thì lại có một dòng hồn lực màu đen tiến vào đại não hắn, từ đó kích thích dây thần kinh khiến hắn trở nên tỉnh táo hơn đôi phần.

Thiên Xích bên kia cũng khá hơn so với hắn, Bạch Dạ đã nhiều lần bảo nàng chạy trước đi, nhưng nàng chỉ liếc mắt nhìn hắn, nói một câu tiếp thêm động lực cho hắn:"Tiêu Tiêu đã nói với ta, một gia đình là phải giúp đỡ lẫn nhau. Tuy ta và ngươi không có quan hệ huyết thống, nhưng ngươi đã coi ta như gia đình thì ta làm sao có thể để ngươi một mình?"

Câu nói của Thiên Xích khiến Bạch Dạ ngẩn ngơ. Đúng a! Một gia đình làm sao có thể từ bỏ nhau? Câu nói của Thiên Xích càng làm cho Bạch Dạ kiên đinh tiến về phía trước, từ lâu hắn đã không còn một mình nữa, hắn có bạn bè, hắn có lão sư, hắn có...Thiên Xích a!

Hoắc Vũ Hạo bên kia cũng đã đầy đầu mồ hôi, không kém Bạch Dạ là bao. Nhưng hắn vẫn một lòng tiến theo sau Bạch Dạ.

Hoàng Vũ vốn đang chạy thi với Vương Đông thì cũng giảm tốc độ chạy theo sau Bạch Dạ.

Lại kiên trì thêm được một tiếng đồng hồ, một nữ đệ tử có thể lực yếu kém bụp một tiếng ngã xuống đất, nàng giãy dụa muốn đứng lên nhưng không làm được. Đúng lúc này Vương Đông chạy ngang quá nàng, hắn đưa tay đỡ lấy, ánh mắt nhìn xuống hỏi thăm, nữ đệ tử kia lắc lắc đầu, lại ngồi xuống đất, nói sao cũng không chịu tiếp tục chạy, nàng quá mệt rồi, bây giờ chút hơi sức mở miệng cũng không còn nữa.

Lại thêm một tiếng nữa,đã có ít nhất 1 nửa học viên ngã trên mặt đất. Chu Y vẫn đứng im quan sát, cũng không có ý định giục bọn chúng chạy tiếp.Nàng nhìn thấy Bạch Dã và 3 người kia vẫn đang chạy, Bạch Dạ lúc này đã cúi đầu, chỉ dựa vào ý chí mà kiên trì đến giờ. Điều này khiến cho Chu Y nghĩ lại, chẳng lẽ mình hơi quá tay? Nó vẫn mới có 11 tuổi thôi mà.

Nghĩ như vậy,nhưng bà cũng muốn xem cực hạn của tên nhóc Bạch Dạ này ở đâu.Một phần cũng là vì tsundere, bà mặc dù bên ngoài độc ác nhưng lại rất quan tâm đến học viên của mình, nhưng bà đã lỡ tạo ra một hình tượng bà lão độc ác nên đành đâm lao phải theo lao.

Phí bên kia, Bạch Dạ đã gần như chịu không nổi nữa rồi, xương cốt toàn thân va chạm canh cách mỗi khi hắn bước một bước, nhưng hắn lại phát hiện lúc này "Tứ Linh Vệ Hồn" lại hấp thu hồn lực tinh khiết nhanh hơn. Chẳng lẽ vận động khiến cho những tạp chất trong cơ thể ta bị bài trừ? Khiến cho hồn lực đã qua tinh lọc không phải lãng phí một phần để tinh lọc thân thể ta?

Nghĩ đến khả năng này, Bạch Dạ lại càng kiên định bước về phía trước, mặc cho tầm mắt đã bắt đầu mơ hồ không rõ ràng nữa,mặc cho sự đau đớn và nóng rát mỗi khi bộ Thiết Y ma sát với bộ đồng phục, Bạch Dạ mặc kệ những thứ đó, tiếp tục tiến lên.

Một bước...hai bước...ba bước...mạnh mẽ thêm một chút!

Một bước...hai bước...ba bước...kiên định thêm một chút!

Một bước...hai bước...ba bước... không được phép bỏ cuộc!

Bạch Dạ cứ thôi miên mình như thế, thân thể đã đau đớn và mỏi mệt đến không còn tri giác nữa. Nhưng Bạch Dạ vẫn cắn răng tiếp tục tiến lên.

Bỗng nhiên một luồng tinh thần lực tiến vào đầu hắn trước khi dòng hồn lực màu đen xuất hiện,khiến cho đôi mắt mơ hồ đã hơi tỉnh táo đôi chút.

"Cảm ơn ngươi, Bạch Hổ"

"Tiếp tục chạy đi"Mặc dù giọng Bạch Hổ vẫn như cũ không để ý tới hắn, nhưng Bạch Dạ biết Bạch Hổ đang quan tâm tới hắn.

Lại có chút sức mạnh, Bạch Dạ lại càng không có lí do bỏ cuộc, lại bước thêm một bước nặng nề về phía trước.

Bước thêm một bước tương lai tươi sáng thêm một phần!

Bạch Dạ đã tạo ra cho mình một niềm tin, hắn hoàn toàn không để ý đến tất cả học viên đang bước theo phía sau hắn, tất cả không có ai muốn bước qua người Bạch Dạ,đều bước theo dấu chân của Bạch Dạ.Trong vô tình, Bạch Dạ đã trở thành lãnh tụ tinh thần của tất cả học viên Ban 1!!