Chương 11: Cốt Truyện bắt đầu.

Võ Thần Dạo Chơi Nhị Thứ Nguyên

Chương 11: Cốt Truyện bắt đầu.

Từ ngày hôm đó, Trần Thanh ngày nào cũng tiến vào Lang Hoàn Ngọc Động luyện võ. Còn Mộ Dung Phục, Trần Thanh đối xử với hắn nhẹ nhàng thôi, đưa vào đầu hắn 1 chỉ thị rằng " Không Được Đến Gần Vương Ngữ Yên" và rồi từ đó đến cuối đời Mộ Dung Phục không thể đứng bên cạnh Vương Ngữ Yên 1 lần nào nữa.

...
.....
....
Thấm thoắt thời gian như gió cuốn, như mây trôi, chớp mắt qua đi 9 tháng. Trần Thanh biết đã đến lúc cốt truyện xảy ra. Hắn từ biệt Vương Ngữ Yên, tiếp tục lang bạt giang hồ, hẹn nàng trở lại đón cả 3 người A Chu, A Bích cùng Vương Ngữ Yên.

Hắn lên đường đi, triển khai hết tốc lực " Tiêu Dao Ngự Phong Bộ" băng băng tạo nên từng trận từng trận gió cuốn.

...
....
....
Đại Lý, Vô Lượng Sơn.

Vô Lượng kiếm phái đang tổ chức tỷ võ. Trần Thanh đến kịp lúc ngay Đoàn Dự bị 1 tên... gì gì đó hắn không nhớ (TG cũng k nhớ....) đánh cho văng miểng. Trần Thanh nhìn chuyện đó không có gì hay, phi thân 1 phát, đến ngay phía sau 1 thân ảnh nhỏ nhắn xinh xắn ngay trên xà nhà.

- Chung Linh bé nhỏ đây rồi - Trần Thanh nở nụ cười tà.

Đoạn, hắn vỗ vai nàng. Chung Linh nhỏ bé thân thể lập tức giật bắn lên. Trần Thanh nhanh tay, bịt lại miệng nàng, quay mặt nàng lại để ngón trỏ lên miệng ra hiệu im lặng.

Chung Linh gật đầu, Trần Thanh thả tay ra, hắn nói:
- Tiểu muội làm gì trên này thế? -

Chung Linh nhìn hắn 1 chút, cảm thấy Trần Thanh đẹp trai vô cùng, lại hơi gần sát bên nàng, hơi thở của hắn làm nàng đỏ cả mặt. Nàng bảo:
-Xem trò vui, ngươi không thấy vui à? -

Trần Thanh nhìn xuống dưới 1 chút, đưa tay gãi cằm, đoạn hắn lắc đầu:
- Không vui....- Hắn nói rồi ngừng 1 chút - Nhưng nếu có mỹ nhân bồi cạnh... đương nhiên sẽ vui -

Chung Linh nghe hắn nói xong, mặt càng đỏ hơn.

Trần Thanh thả nguời, ngồi xuống ngay bên cạnh Chung Linh, rồi hắn lấy ra 1 túi nilon, đưa cho Chung Linh: - Muội ăn không? -

Chung Linh nhìn thứ lạ mắt này, nàng nghi hoặc nhìn Trần Thanh: - Thứ này là thứ gì? Ăn được à? -

- Đương nhiên ăn được, thứ này ta đi phiêu du qua Phương tay, qua ngàn dặm biển đem về chế biến đấy - Xong rồi hắn bốc 1 miếng, bỏ vô miệng nhai ngon lành.

Chung Linh nhìn hắn, rồi lấy thử 1 miếng đưa vô miệng, lập tức mắt nàng tỏa sáng: - Mềm, béo ngậy, ngọt lại thơm, ngon quá!!! Đây là thứ gì vậy? -

-Bắp rang bơ - Trần Thanh đáp gọn lỏn, chỉ tay xuống dưới - Xem đi kìa, coi hắn ngốc không, đã không có võ công còn đi chọc ghẹo người khác!! -

Chung Linh ngó xuống, đúng là cảm thấy Đoàn Dự ngốc nghếch thật, nàng cười khúc khích, vừa ăn vừa nói chuyện rôm rả với Trần Thanh.

....

Được 1 lúc, ăn hết bịch bắp rang, Trần Thanh vỗ tay: - Được rồi,nên ngăn cản thôi, dù sau hắn cũng có 1 chút liên hệ với Chung Linh muội muội nên hiện tại hắn không được có vấn đề gì -

Chung Linh nghe hắn nói, hết hồn vội vàng hỏi - Sao ngươi biết tên của ta? -

Trần Thanh quay lại, ghé vào tai Chung Linh nói: - Lát huynh kể, muội ngồi yên đi nhé -

Trần Thanh thả người nhảy xuống, ngay lúc tên nhân vật phụ (TG lười kiếm tên hắn) giơ nắm đấm ngay đầu Đoàn Dự, bị Trần Thanh 1 cú đá vào lưng. Hắn văng đi xa thật xa......

Tả Tử Mục lập tức đứng lên, nghi hoặc nhìn người thanh niên trẻ này, chắp tay:-
Bản môn tự Tả Tử Mục, xin hỏi tiểu hữu danh họ, vì sao lại đến phá rối lần tỷ võ này? -

- Đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, ta tên Trần Thanh - Trần Thanh quay đầu lại nhìn, hắn, đứng thẳng tắp nơi đó, uy thế dạt dào khiến người người không dám lại gần.

- Trần Thanh? Không lẽ hắn là Vô Song Công Tử Trần Thanh? Người được cho là trên thông thiên văn dưới biết địa lý? - Có một người thất thanh kêu lên.

Được rồi, chỉ là lúc hắn ở Giang Nam, do học võ buồn chán, hắn đi dạo chơi, thấy đề đáp đề, thấy làm thơ thì làm, thấy ca hát, diễn nghệ cũng tham gia cho vui, đến mức Giang Nam Thành danh tiếng nổi như cồn cùng với những toán cướp xung quanh thành đều bị hắn diệt sạch rồi đề tên máu Trần Thanh khiến cho người đời cho hắn 1 cái danh là Vô Song.

Đặc biệt, người trên giang hồ thường tự hào mình có biệt hiệu, mỗi khi giới thiệu luôn gọi biệt hiệu ra trước tên mình, nhưng Trần Thanh thì không. Theo lời của hắn, danh tự hắn là duy nhất, duy ngã độc tôn,tại sao phải lấy biệt hiệu của người đời? Nên câu chữ " Đi không đổi danh, ngồi không đổi họ" của hắn được lấy ra để cho mọi người phân biệt, kẻ xấu thì tránh xa 1 chút vì Trần Thanh thấy người làm ác là giết ngay.

Tả Tử Mục chắp tay: - Nguyên lai Vô Song Công Tử, không biết các hạ đến đây có việc gì chỉ giáo? -

-Chỉ giáo thì không cần - Trần Thanh khoác tay - Ta chỉ muốn mang hắn đi - Trần Thanh chỉ vào Đoàn Dự.

Tả Tử Mục - Vì sao công tử muốn mang đi, kẻ này ta không thể buông tha, hắn đã sỉ nhục võ công của Vô Lượng Phái chúng ta!! -

- Hắn là Đoàn Dự - Trần Thanh nói thẳng: - Con trai của Trấn Nam Vương Đoàn Chính Thuần, người thừa kế nước Đại Lý.

- Giờ ngươi còn dám bắt hắn? - Trần Thanh hướng về Tả Tử Mục cười nhạo.

Xong hắn không để ý, ngửa mặt lên xà nhà gọi: - Linh nhi, xuống đây -

Tất cả mọi người giật mình, rồi thấy 1 cô gái dung nhan tuyệt mỹ, vóc người nhỏ nhắn, khuôn mặt hiện lên vẻ trẻ con nghịch ngợm hạ xuống - Ca ca, ngươi thật tài giỏi vậy sao? -

Trần Thanh mỉm cười nói với nàng: - Người giang hồ đồn, họ không hiểu rõ ta, muội rồi sẽ biết thôi -

Sau đó Trần Thanh xoay người qua chỉ vào Đoàn Dự - Đây là Biểu Huynh của muội, là con cùng cha khác mẹ, cha muội tên Đoàn Chính Thuần, mẹ muội tên Cam Bảo Bảo, còn mẹ hắn tên Đao Bạch Phượng -

Trần Thanh nói làm Chung Linh cùng Đoàn Dự giật mình, Đoàn Dự hướng về Trần Thanh hỏi: - Tiền bối, làm sao ngài biết? -

Có vẻ như Trần Thanh làm hơi quá, nên Đoàn Dự xem hắn là tiên rồi...

- Ta có thể xem tướng - Trần Thanh nhẹ nhàng.

Chung Linh hơi có suy tư, rồi thở dài 1 tiếng: - Ta hiểu vì sao phụ mẫu ta lại hay gây gổ với nhau rồi... thì ra là việc này!! -

Trần Thanh xoa đầu nàng: - Đừng buồn, mẫu thân nàng cũng là có lời khó nói, cũng chỉ là tại tên chết tiệt Đoàn Chính Thuần mà thôi -

- Sao tiền bối lại nói xấu phụ thân của tại hạ? - Đoàn Dự hùng hổ.

Trần Thanh nhìn hắn, uy thế, sát khí ngập trời tỏa ra, hắn lạnh giọng: - Nếu không phải xem mi có cùng huyết thống với Linh nhi, ta đã giết mi từ lâu rồi, biết không? -

Hắn cảm giác Chung Linh níu tay hắn, hắn thu sát khí lại, quay qua nhìn nàng, cười 1 cái thật tuơi. Xong rồi hướng về Đoàn Dự nói tiếp:

- Một người nam nhi, không có khả năng trao danh phận cho 1 người phụ nữ mang cốt nhục của mình, người đó chỉ là phế vật... Không,tệ hơn cả phế vật, là cầm thú!!!! -

Trần Thanh hùng hổ nói, Chung Linh ánh mắt nhè nhẹ tóat lên vẻ ngưỡng mộ.

Trần Thanh quay về Chung Linh: - Linh nhi, giờ ta dẫn muội đi chơi nhé, muội muốn đi đâu thì đi!!! -

- Thật chứ!! - Chung Linh ánh mắt sáng lên, rồi nàng quay về Đoàn Dự - Vậy... còn huynh? -

Trần Thanh quyết định: - Để hắn đi về - Trần Thanh nhìn về Đoàn Dự: - Nếu không muốn vừa bước ra ngòai là bị đánh, tập kiềm chế miệng lại, hoặc mang theo hộ vệ còn không thì kéo ra 1 đội quân đi bảo vệ ngươi, chứ thật sự Giang Hồ rất nguy hiểm, nhất là cho 1 tên ngu ngơ mà khóai xen vào chuyện người khác như ngươi!!! -

....
.....
....
Ờ thì phải công nhận là TG ghét thằng Đoàn Dự lắm lắm lắm lắm lắm....