Chương 18: Vô Pháp Vô Thiên (2)

Võ Thần Dạo Chơi Nhị Thứ Nguyên

Chương 18: Vô Pháp Vô Thiên (2)

Trần Thanh lời nói khiến mọi người khô lời nhìn về phía hắn. Hắn bị nhìn cũng đến mức đỏ mặt lên, vội hỏi:

-Nhìn gì? Ta biết ta đẹp trai rồi, nhưng đừng nhìn như thế, trong đây toàn bộ đều là nam đấy... ta không muốn các mỹ nhân hiểu lầm ta giới tính!!! -

Trần Thanh nói xong, nghiêng đầu qua một bên tự hỏi hình như mình còn thiếu cái gì đó.... búng tay một cái:

- Đúng rồi, ngoại trừ ngươi ra - Trần Thanh chỉ vào Đàm Bà - Ta không phải là loại biến thái... à ừ hình như là biến thái... nhưng ta cũng không phải loại thích lão nhân... ngươi đi đâu thì đi!!!

Mặc dù mọi người không hiểu các "Thuật ngữ" của Trần Thanh, nhưng sơ sơ đại ý thì cũng hiểu... quần chúng nhìn về phía Đàm Bà ánh mắt cực kỳ cổ quái.

Đàm Công rống lên: - Ngươi đừng có ở đó mà sỉ nhục Lan muội -

Trần Thanh nghe Đàm Công, run rẩy cả người: - Ngươi làm ơn... tuổi đã có một bó rồi... còn muội với chả huynh!! -

Đàm Công, Đàm Bà đỏ mặt, nhăn như đít khỉ đít đỏ.

Trần Thanh ngồi xuống, nói: - Được rồi, vấn đề đi hơi xa quá, giờ trở lại vấn đề chính đi để ta còn kiếm chỗ ngủ -

Mọi người: -.....-

...

Theo cốt truyện diễn biến.....
....
Mọi người vừa nhìn trong sân xuất hiện trong sân xuất hiện Trí Quang Đại Sư cùng Đơn Chính, họ đang bắt đầu đổ lỗi, Tiêu Phong trên người cũng xuất hiện 3 cây đao, Toàn Quán Thanh thì quỳ gối.... Chỉ có một điều khác biệt là Trần Thanh... hắn đang nằm ngủ ngon lành dưới đất... ngay kế chân Tiêu Phong khiến cho khung cảnh nghiêm túc có một cái gì đó..... sai sai

Trần Thanh ngồi dậy vươn vai... ngáp: - Ngủ ngon thật!!! Oaaaaa!!! -

Đơn Chính đang nói chuyện, đột nhiên có người chặng ngang... hắn mặt đỏ tía tai, cứ như một con kỳ nhông biết đổi màu. Hắn nhìn qua Trần Thanh, ánh mắt sắc lẻm.

- Nhìn gì? - Trần Thanh tự vấn - Ta đẹp trai lắm hả??? -

Sau đó, Trần Thanh đứng dậy, đến trước người của Trí Quang đại sư. Hắn hỏi:
- Ngày xưa Nhạn Môn Quan chi chiến, các ngươi có hối lỗi không?? -

Trí Quang đại sư bất bờ, ánh mắt hiện ra vẻ kinh hãi: - Thí chủ nói gì, lão nạp thật không biết!! -

- Ngươi là người xuất gia? -

- Lão nạp chính là -

- Người xuất gia có 5 cấm: cấm sắc, cấm nói dối, cấm sát, cấm trộm, cấm rượu thịt, ngươi tự hỏi với lòng, với phật tổ của ngươi... Ngươi có nói dối không??? -

Trần Thanh nhìn thẳng vào Trí Quang, uy thế trên người dâng lên ngùn ngụt kèm theo sát khí. Tất cả mọi người bỏ quên mất chuyện hạch hỏi Tiêu Phong,chú ý qua nơi này.

Trí Quang im lặng, cúi đầu xuống. Trần Thanh nói tiếp:
- Ngày xưa Huyền Từ xuất lĩnh 30 võ lâm cao thủ đến sát hại toàn bộ một gia đình Đại Liêu tướng quân Tiêu Viễn Sơn, bọn chúng có bao giờ hối hận không?? -

Trí Quang run lên, mồ hôi đổ như mưa, sắc mặt trắng bệch, thất thanh la lên:
- Làm sao... làm sao ngươi biết tên đại ca dẫn đầu??? -

- Bản tôn tự Trần Thanh!!! Đi không đổi danh ngồi không đổi họ - Trần Thanh xưng tên.

- Không hổ Vô Địch công tử, không những văn võ song toàn còn tinh thông thiên văn địa lý, những việc này là người bấm tay tính ra? - Trí Quang run giọng.

- Việc này ngươi không cần biết, trả lời đi!! - Trần Thanh lạnh mặt.

Trí Quang mặt trắng bệch, không nói lời nào. Trần Thanh tiếp tục:
- Bọn ngươi, đã giết cả gia đình người ta, đã như vậy còn mang cốt nhục của người ta về, dùng chính nhi tử của họ để chống lại đất nước của họ... bọn mi là anh hùng???? -

Không đợi Trí Quang trả lời, Trần Thanh tiếp tục:
- Nuôi, mà không dưỡng, dạy võ, cũng không chu toàn, nhưng với tự bản lĩnh của mình, trở thành cái bang bang chủ. Chỉ nhờ ba môn Hàng Long, Thái Tổ Trường Quyền, Cầm Long Thủ mà đánh khắp thiên hạ không đối thủ, đến lúc cuối lại nghi kị Tiêu huynh, các ngươi là Quân Tử hay tiểu nhân? -

Mọi người xôn xao ồ lên, mọi cặp mắt đổ dồn về phía Tiêu Phong. Trần Thanh lại nói tiếp:
- Tống cũng là người, Liêu cũng là người, vì sao phân biệt Tống Liêu?? -

- Vì người Liêu tàn bạo, giết người cướp của, không những thế còn làm tan nát bao gia đình!! - Có một người la lên.

- Vậy ngươi đảm bảo trong Quân Tống cũng không có người như vậy??? - Trần Thanh nhìn về người đó.

Người đó đổ mồ hôi hột, im lặng không nói. Trần Thanh tiếp tục.
- Mỗi đất nước, đều có anh hùng. Tương tự, mỗi đất nước đều có cầm thú, các ngươi nhìn người Liêu đến đất nước này giết người cướp của. Vậy các ngươi có bao giờ nghĩ đến đất nước này đã bắt, giết, cướp, đốt hiếp bao nhiêu thôn làng của người Liêu? Đã buôn bao nhiêu người nô lệ trở thành thị nữ, quân hầu????-

Tất cả im lặng, Trần Thanh chỉ vào Trí Quang: - Người xuất gia, đối xử không phân biệt thân phận, vậy ngươi thì sao? Kì thị người Liêu? Ngươi có biết Phật Giáo bắt nguồn từ nơi nào? -

- Tây Tạng, một nơi rất xa nơi này, vậy ngươi đối xử mình là người ngoại tộc hay cùng tộc?? - Trần Thanh lớn giọng.

Trí Quang mặt mày xám ngắt, lung lay thân hình, hộc ra một búng máu té xuống đất. Trần Thanh chỉ vào Đơn Chính:
- Ngươi, mắt thì mờ, chỉ giỏi nghi ngờ, sống không trọn vẹn cuộc đời, chỉ biết đổ lỗi cho người khác, ngươi là quân tử? -

Đơn Chính câm lặng!!!

Mọi người câm lặng.

Trần Thanh quay qua Tiêu Phong: - Tiêu huynh, từ bỏ đi,không cần làm bang chủ đám tiểu nhân này, đi theo đệ!!! -

Sau đó, hắn lớn giọng, nói với tất cả mọi người: - Giờ ta nói thẳng, thù của Tiêu huynh là thù của ta, ta sẽ giúp hắn sát tất cả những người ngày xưa đã làm hắn cửa nát nhà tan, người nào can dự.... - Trần Thanh nghiêm mặt, sát khí tỏa ra - Ta diệt cả nhà hắn!!!!! -

Uy thế khủng bố, lan tràn khắp rừng mơ, Trần Thanh đứng đó, như một chiến thần, không ai dám nói một lời. Có người ý chí không cứng rắn, trực tiếp quỳ xuống.

Trần Thanh quay người lại, chỉ vào Khang Mẫn: - Thông dâm, không sao, ngoại tình, cũng không sao. Chỉ là ngươi lại thông đồng với người khác, giết chết chồng của chính mình, người đó là người ta ghét nhất, niệm tình vào nhan sắc, ta cho ngươi chết toàn thây -

Vừa nói xong, mọi người chưa kịp phản ứng, Trần Thanh cong ngón tay, búng một cái. Một cục bạc vụn từ tay Trần Thanh phóng ra, xuyên thủng đầu Khang Mẫn.

- Mẫn Nhi!!!!!! - Bạch Thế Kính thét lên - Ngươi giết Mẫn Nhi!!!!!!! -

Trần Thanh quay về phía hắn: - Thông dâm vợ người khác, giết hại phó bang chủ của chính mình, không biết hối cải, lại càng lún sâu vào!!! -

Một chưởng, đánh vào giữa ngực Bạch Thế Kính, hộc máu bỏ mình.

Mọi người nhìn Trần Thanh không chớp mắt giết hai người, tất cả không dám nói gì, im lặng. Trần Thanh quét mắt qua toàn bộ, hướng về Tiêu Phong:

- Tiêu huynh, đi!!! -

Mang theo sát khí, Trần Thanh hướng về rừng trúc ra ngoài, Tiêu Phong do dự một chút, nhìn theo bóng lưng hắn, cảm giác thật là cao lớn... cao đến mức không ai có thể với tới nổi.

Tiêu Phong... đi theo!!!.

Một tiếng nói vọng lại: - Ngày này, tháng sau, ta lên Thiếu Lâm Tự, đòi lại một sự công bằng cho Tiêu Gia!!! -
...
....
...