Chương 20: Hốt luôn Thiên Sơn Đồng Lão.

Võ Thần Dạo Chơi Nhị Thứ Nguyên

Chương 20: Hốt luôn Thiên Sơn Đồng Lão.

Trần Thanh hướng về Thiên Sơn mà phóng đi thật nhanh, như một trận gió lốc, nhưng vẻ mặt thong dong của hắn trái ngược lại tốc độ, khiến cho người ta cảm thấy chỉ như là hắn đang tản bộ mà thôi.

Mây trắng bay cao, rừng rậm xanh thẳm, núi cao vời vợi cùng từng nhánh sông nhỏ... Trần Thanh cảm thấy thật dễ chịu ni.

Lại một cái nhún, Trần Thanh đã có thể thấy được trên núi từng tòa từng tòa cung điện rồi. Hắn tụ khí, hét lên thật to:
- Vu Hành Vân... có đây không? Cố nhân gặp mặt!!!!!! -

Bỗng nhiên từ phía đỉnh núi, xuất hiện một luồng khí thế khủng bố, hướng về phía Trần Thanh đè ép lại.

Cũng là đương nhiên, Hư Trúc về sau không biết bao lâu nữa mới gặp được Thiên Sơn Đồng Lão đây, bị tên Trần Thanh này phá vỡ cốt truyện, đè ép bao nhiêu là diễn biến mà....

Trần Thanh đối mặt khí thế, vẫn thong dong thản nhiên, tiếp tục hướng về phía trước chạy như bay.

Được 2/3 đoạn đường, phía trước bỗng xuất hiện 1 đội nhân mã, nữ nhân chiếm hết 1/2, đang hướng xuống từ phía đỉnh núi.

Một chiếc kiệu trang hoàng lộng lẫy, được 8 người võ giả nhị lưu khiêng cử, cất bước băng băng trên sườn núi hiểm hóc. Trần Thanh tai tinh mắt sắc, ngay lập tức thấy được một hình ảnh nằm trên kiệu.

Thân thể nhỏ nhắn... trước sau như một... khuôn mặt tinh xảo, má hồng hồng, mũi cao hếch lên ngang ngược, mắt như làn thu thủy, đầu cột 2 búi tóc tròn xoe dễ thương vô cùng.

Trần Thanh rung động... hắn là một lolicon chính hiệu... hầu hết nữ nhân hắn thích đều có nét trẻ con trong đó... nhưng mà trước mặt hắn chân chân chính chính là một tuổi cao loli.. bảo sao hắn không rung động được.

Một âm thanh già nua, khàn khàn cất lên: - Ngươi là ai? -

Trần Thanh rùng mình... trong lòng đã có chủ ý: - Người là Vu Hành Vân đi? Sư đệ của người, Vô Nhai Tử đã từ trần rồi, hiện tại kế nhiệm hắn, ta là chưởng môn Tiêu Dao phái, Trần Thanh!! -

Hắn nói ra một thôi một hồi, kết luận được Vô Nhai Tử tèo, còn hắn làm Tiêu Dao Phái chưởng môn. Vu Hành Vân tâm thần run lên:
- Cái gì??? Vô Nhai hắn đã chết??? Làm sao có thể????

- Hắn bị Đinh Xuân Thu hãm hại hạ độc - Trần Thanh nhún vai - Nhảy núi, bị liệt tứ chi, sống tới khi ta đến... -

- Đinh Xuân Thu!!!!!! - Vu Hành Vân đứng trên kiệu gầm thét - Ta phải giết ngươi!!!!!!! -

Trần Thanh gãi mũi...: - Thật xin lỗi...Tinh Túc phái... à là phái Đinh Xuân Thu sáng lập ấy... ta diệt môn nó rồi -

Vu Hành Vân ngạc nhiên nhìn Trần Thanh, giờ nàng mới nhận ra, nàng không nhận rõ được cảnh giới của Trần Thanh. Sâu sắc liếc mắt hắn 1 cái, nàng bảo:
- Đi theo ta -

Sau đó ra lệnh nâng kiêu hồi cung. Trần Thanh nhún vai, thản nhiên đi theo.

Đến đại điện, Vu Hành Vân phất tay, trừ bốn người thị nữ giống nhau như đúc, còn lại toàn bộ đều rút lui khỏi đại điện. Trần Thanh sâu sắc nhìn tứ nữ, thầm nghĩ:

- Đây chắc là Mai, Lan, Cúc, Trúc tứ kiếm... thật không ngờ xinh đẹp vậy, chỉ kém Vương Ngữ Yên 1 đường, còn đứng chung với nhau thì....!!! -

Hắn chảy dãi rồi....

Vu Hành Vân chăm chú nhìn Trần Thanh, càng nhìn càng thấy hắn giống Vô Nhai Tử....... nhưng phải công nhận.... hắn đẹp trai hơn Vô Nhai Tử nhiều. Giống là cái khí chất xuất trần phiêu nhiên, tiêu dao thiên hạ của hắn.

Mắt nàng ướt át, đột nhiên, nàng thấy Trần Thanh chăm chú nhìn về phía nàng, đôi mắt chạm nhau, không biết vì sao, tim nàng lại đập nhanh hơn một chút, nhìn khuôn mặt tuấn lãng, dụ hồn đó... nàng đỏ mặt, quay đầu sang một bên.

Trần Thanh vi vi nở nụ cười, lên tiếng: - Vân nhi à, sao lại đỏ mặt lên thế??? -

Vu Hành Vân càng đỏ mặt hơn, đứng lên, gầm thét: - Nhi? Gọi tiền bối, ta ăn muối còn nhiều hơn ngươi ăn cơm đấy!!!!!! Ực!! -

Trần Thanh ngay lúc Vu Hành Vân thét gào, hắn búng 1 phát, một viên dược từ tay hắn phóng ngay vào miệng của nàng.

Mai, Lan, Cúc, Trúc tứ kiếm thấy vậy, dồn dập rút kiếm, thét lên: - Ngươi làm gì?-

Vu Hành Vân bị nghẹn, cố gắng nuốt, bỗng nhiên viên thuốc ngay cổ nàng lại hòa tan, bao phủ xung quanh cổ, làm cho nàng cảm thấy vô cùng dễ chịu. Nàng mở mắt:

- Ngươi cho ta uống gì? -

Tiếng nói thanh thúy, dễ nghe như hoàng anh hót vang, vang vọng cả đại điện. Tứ kiếm mắt ngạc nhiên nhìn Vu Hành Vân. Chính nàng thì bịt miệng, mắt trợn tròn ngạc nhiên bất khả tư nghị.

Trần Thanh mắt nhìn Vu Hành Vân, nghe được nàng âm thanh xong, nhẹ nhàng cười rồi nói:

- Hồi Âm Đan, có thể phục hồi cùng giữ lại âm thanh một người lúc trẻ tuổi...- Hắn dừng một chút, gãi đầu: - Vô ý chế ra lúc luyện đan sai lầm, hi hi!! -

Vu Hành Vân nhìn hắn sâu sắc, cảm giác trong lòng có một chút gì đó rạn nứt, nàng nhu hòa nhìn về phía hắn đạo:
- Cảm ơn -

Trần Thanh nhìn Mộng Thanh Thủy, bảo: - Hành Vân, ta nghĩ ngươi nên bỏ danh Thiên Sơn Đồng Lão đi... khó nghe chết được, nhất là ngươi mỹ lệ như thế!! -

- Gọi tiền bối - Vu Hành Vân đỏ mặt sẳng giọng.

-Ta có cách làm cho ngươi trong khoảng thời gian kia không mất võ công... ngược lại tinh tiến!!! - Trần Thanh nói nhỏ giọng, cười tà tà.

- Cái gì????? - Vu Hành Vân hét to!!! Hôm nay là ngày nàng ngạc nhiên quá nhiều rồi.

- Sao? Hấp dẫn không? - Trần Thanh tà cực kì cười cười.

Vu Hành Vân nhìn khuôn mặt tà dị của hắn, mặt hơi đỏ lên, hỏi: - Ngươi muốn gì? -

Trần Thanh im lặng 1 chút, lại tiếp tục tà tà cười nàng, đến lúc nàng chịu không nổi nữa, mới nói:

- Ngươi làm phu nhân của ta!!! -

Trần Thanh nói ra một câu phích lịch kình thiên, Vu Hành Vân đỏ bừng mặt, phi thân 1 chưởng về phía hắn:

- Tên khốn nạn, ngươi đùa giỡn ta???? -

Trần Thanh nhẹ nhàng đưa tay, hóa chưởng của nàng ra một phía khác, tiện tay ôm lấy eo của nàng.

- Không, không hề - Trần Thanh nói - Thực ra, cách của ta là một môn song tu võ công, tên là Âm Dương Hợp Thế Quyết, võ công... giường chiếu do ta sáng tạo.

Nghe Trần Thanh nói, Vu Hành Vân đỏ mặt, một chưởng hướng về ngực hắn vỗ. Trần Thanh thân hình lóe lên, cách ra vài bước, đưa tay ném về phía Mộng Thanh Thủy một quyển sách.

Trên, ghi Âm Dương Hợp Thế Quyết.

Vu Hành Vân kinh ngạc nhìn hắn - Thật sự là võ công? - Đoạn nàng mở quyển sách ra.

Hiện ra trong sách là kinh mạch, khẩu quyết cùng hình ảnh các động tác.... Vu Hành Vân đỏ bừng mặt, mặc dầu đã sống rất lâu, nhưng chưa bao giờ trải qua chuyện chung thân đại sự, nên nàng với việc này cũng cái hiểu cái không.

Xác định võ công này có thể điều âm ích dương, giải tỏa khốn khổ những ngày làm người bình thường. Vu Hành Vân sâu sắc liếc nhìn Trần Thanh. Nàng im lặng.

Trần Thanh bảo: - Môn võ này do ta sáng tạo ra, đương nhiên ta cũng là người hiểu hết về nó, sao? Đồng ý không? -

Thực ra... đây không phải là do Trần Thanh sáng tạo... tên vô sỉ này rút thưởng sau khi lấy được nội công của Vô Nhai Tử, được một môn tu pháp trong truyện Hợp Thế Song Tu... thế là hắn sửa tên lại... rồi tự biên là mình chế....

...
....
...