Chương 25: Việt Võ Minh.

Võ Thần Dạo Chơi Nhị Thứ Nguyên

Chương 25: Việt Võ Minh.

Trần Thanh cùng Thiên Vy ngoái đầu lại nhìn. Một chiếc xe con của cảnh sát đang đỗ nơi kia. Một người mặc đồng phục của đội quản lý trật tự đô thị đang giằng co cùng với một bé gái, ông lão bán mỳ lúc nãy thì đang quỳ xuống van xin.

Vì cả 2 người quá "chú ý" đến nhau, nên không hề hay biết chuyện gì xung quanh. Trần Thanh bèn hỏi một người đứng kế bên vốn lúc nãy đang ăn gần đó.

Thì ra, đội quản lý trật tự đô thị đi "Xã Giao" về, mang theo hơi men, muốn thu lấy chiếc xe bán mỳ gõ của ông lão.

- Van xin các người, van xin các người... đây là thứ để nuôi sống cả gia đình lão... xin các người đừng lấy nó...

Tiếng van lạy thảm thương... khàn đặc cả giọng của ông lão vang vọng khắp con đường....

Cô bé gái nhỏ xíu, chỉ khoảng 8-9 tuổi, ánh mắt đỏ hoe, níu kéo lấy chiếc xe mì gõ như nắm lấy hi vọng cuối cùng của mình.

Thiên Vy ánh mắt đỏ hoe, nỗi tức cành hông, nàng đứng phắt dậy, la lớn:
- Mấy người thật là quá đáng!!!!!!! -

Những tên đó dừng lại, có vẻ hơi thanh tỉnh 1 chút, nhìn về phía Thiên Vy:
- Sao? Muốn cản? Đây là vi phạm luật pháp!! Chúng tôi có quyền lấy nó đi đấy!!! -

Thiên Vy càng tức hơn, khuôn mặt mũm mĩm trẻ con của nàng đỏ bừng:
- Nhưng các người làm vậy là không có nhân quyền!!!! Đây là thứ dùng để nuôi sống cả gia đình bọn họ!!!! -

- Đó không phải là chuyện của bọn tôi!!! -

*Chát*

Đúng lúc đó, một tiếng vang vọng đánh vào trong tâm lý mọi người. Trần Thanh xuất hiện ngay trước mặt bọn họ, nhẹ nhàng chùi tay như không làm một việc đáng kể.

Không ai thấy rõ được Trần Thanh làm như thế nào đến trước bọn họ, kể cả Thiên Vy, nàng giật nảy cả người, ánh mắt khó tin nhìn Trần Thanh.

Trần Thanh vừa lau vừa nói: - Luật pháp... là để giữ kỷ luật cho xã hội.... chứ không phải là thứ... dùng để cướp đi niềm hi vọng của người ta! -

- Mày dám đánh tao?????? - Tên đứng đầu bọn la thất thanh.

Hắn liền rút cây ba trắc ngay bên hông, giơ lên định giáng vào đầu Trần Thanh.

Trần Thanh nhẹ nhàng đưa chân, đá vào gối hắn một cái. Tên đó bị đá ngay huyệt lực, chùng gối xuống, ngay lúc đó, một cái gối của Trần Thanh giơ lên, đánh thẳng vào mũi hắn một cái.

Tên dân phòng lập tức ngả ngửa ra đằng sau, 4 tên còn lại thấy vậy, lập tức rút ba trắc ra, nhào về phía Trần Thanh.

Thong dong, bình tĩnh, Trần Thanh tiếp tục đút tay vô túi quần. Chân không động, người trên xê dịch, thỉnh thoảng đưa ra một cước nhẹ nhàng ngay những điểm yếu của bọn họ. Một tên rất không may, bị Trần Thanh đá rớt ba trắc, ba trắc chưa kịp đến đất, một cú liên hoàn cước, đá ba trắc quay lại đập trúng thái dương hắn... nằm bất tỉnh.

Chỉ trong chốc lát, Trần Thanh xung quanh ngã lăn 4 người, tay ôm vị trí bị thương kêu rên. Tên cầm đầu thì đứng xa xa hô to gọi nhỏ.

Một lúc sau, từ con hẻm đằng sau, đi ra chục người... Trần Thanh mắt lóe ra một luồng sát khí.

Xung quanh nhiệt độ hạ xuống mãnh liệt, những tên côn đồ, xăm trổ đầy mình bỗng nhiên cảm giác như đôi mắt Trần Thanh giống một con dao sắc, đâm đau nhói mắt bọn chúng.

- Hừ, giờ mày.... - Tên đứng đầu, trọc lóc, mặt sẹo, mở miệng đầy răng vàng khè lên tiếng.

Trần Thanh không quan tâm hắn nói gì, trở tay đánh ra một chưởng. Một con thần long từ tay hắn toát ra, đánh về phía bọn côn đồ, rồng ngâm khắp nơi.

Bọn côn đồ gặp chuyện lạ đột nhiên, ngây ra như phỗng... mà không ngây cũng vậy, thần long bay nhanh vô cùng, chỉ va đập bọn chúng như đánh bowling full slot vậy...

Bay lả tả... có đứa thì rớt ra ngoài xa, có đứa bị lực đánh dính vách tường, có đứa bay thẳng lên trời....

Khi thế giới im ắng lại, xung quanh toàn la liệt thân ảnh... cũng may là bọn họ còn thở. Trần Thanh quay đầu, mấy tên khách ăn nhìn thấy hắn quay đầu lại, vội vàng lui ra sau... bỏ chạy.

Trần Thanh lắc đầu, không nói gì, đi đến trước người Thiên Vy.

Hắn xoa đầu cô bé, cười cười tà: - Sao vậy, chấn động lắm à? -

Thiên Vy từ lúc hắn đánh ra một chưởng, đã chấn động ngập tràn, ánh mắt trừng trừng, sững sờ nhìn Trần Thanh không chớp mắt.

- Được rồi!! Lão già, nhìn gì nhìn hoài vậy? Xuống đây muốn nói gì cứ nói!! - Bỗng Trần Thanh xoay người về một phương hướng, mở miệng.

Giọng nói không lớn, nhưng lan truyền mạnh mẽ vô cùng, các tầng lá trên cây trong thành phố phất phơ xào xạc.

Một ông lão từ trên cây hạ xuống, mặc một bộ đồ lão,phiêu nhiên xuất trần.

Trần Thanh nhìn hắn, cảm nhận khí tức... là một gã nhất lưu cao thủ... nhưng cơ thể không có nội công... chỉ có một loại khí... không tinh khiết.... nhưng cơ thể rèn luyện có thể sánh ngang một loại nhị lưu đứng đầu cao thủ.

Trần Thanh nhìn hắn, không nói.

Lão già nhìn hắn, nheo mắt, mở miệng trầm thấp: - Không ngờ là một thiên tài, tu luyện cũng rất khá... nhưng ngươi không nên sử dụng võ công đối phó người thường!! -

Trần Thanh nhíu mày, nhìn hắn gằn giọng: - Thì tính sao? Liên quan tới ngươi? -

Ông lão sửng sốt nhìn hắn, lắc đầu cười: - Thật là một tiểu bối ngông cuồng!! Ta là Việt Võ Minh người!! -

Mặt hắn dạt dào đắc ý, khí thế cơ thể tỏa ra khắp nơi, gió thổi ào ào.

Thiên Vy không chịu nổi... vốn định lui bước, nhưng xung quanh bỗng nhiên yên tĩnh lại. Nàng ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Trần Thanh đứng ngay trước nàng, tấm lưng không cao lớn lắm giờ đây như một ngọn núi hùng vĩ, che chắn hết thiên tai bão táp cho nàng.

Mắt nàng tiếp tục lóe hào quang kinh ngạc.

Trần Thanh đối với khí thế của ông lão, không có bất kỳ ảnh hưởng nào, hắn nhàn nhạt nâng chưởng: - Thì sao? -

Giờ đến lượt ông lão mắt trừng lớn, kinh ngạc nhìn Trần Thanh: - Hừ, tiểu bối!! Thấy Việt Võ Minh người còn không chắp tay đầu hàng? Đợi ta giải mi về cục chịu quản pháp???? -

- Việt Võ Minh....???? - Trần Thanh lắc đầu chẳng đáng, chưởng giơ ra phía trước - Ngươi chịu được một chưởng của ta, ta sẽ tha cho Việt Võ Minh tội mạo phạm!!! -

-Ngươi.....!!!! - Ông lão chưa kịp bức xúc, một chưởng khổng lồ từ phía Trần Thanh đánh về phía hắn, gió áp thổi đến râu tóc ổng bay phất phơ.

Sợ hãi, kinh dị, hắn dùng hết toàn lực thôi thúc, đánh ra một chưởng về phía trước.

.....
....
...
..
.