Chương 23: Lên Thiếu Lâm (2)

Võ Thần Dạo Chơi Nhị Thứ Nguyên

Chương 23: Lên Thiếu Lâm (2)

Trần Thanh vừa dứt lời, phía sau hắn đi lên 1 người phụ nữ, nàng nhìn về phía Huyền Từ, lập tức quỳ gối xuống:

- Xin lỗi, ta xin lỗi, ta không muốn đứng ra, nhưng... nhưng con của chúng ta... Công Tử hắn biết con của chúng ta ở đâu, ta không thể để mất nó một lần nữa!!! -

Trần Thanh nhẹ giọng: - Ngươi đừng lo, con của ngươi cũng gần ở đây thôi!! -

Trần Thanh nói xong, cả Huyền Từ lẫn Diệp Nhị Nương đều run rẩy lên, đồng loạt hỏi: - Thật không? -

Tất cả mọi người vỡ òa, thì ra Huyền Từ thật có nhi tử?

Trần Thanh vẫn thong dong, chặn trước Huyền Từ: - Huyền Từ phương trượng, ta biết mi vốn định tự sát để giải tội!!! -

Huyền Từ giật mình, Diệp Nhị Nương càng là ôm chặt lấy ông ta.

Trần Thanh nhẹ nhàng nói tiếp: - Nhưng mà, ngươi làm như vậy chỉ giải được tội lỗi trong lòng, những nghiệt duyên do Diệp Nhị Nương gây ra thì sao?

Ngươi vẫn biết, trong phật giáo, có nhân thì sẽ có quả. Ngày trước, ngươi ở Nhạn Môn Quan giết sạch gia đình Tiêu Viễn Sơn, ngươi có nghĩ đến ngày này không? Ngươi lúc ân ái với Diệp Nhị Nương, ngươi có nghĩ đến không? Ngươi lúc Diệp Nhị Nương mang nhi tử đến gặp ngươi, ngươi từ chối vì đức cao vọng trọng của mình... NGƯƠI... CÓ...NGHĨ...ĐẾN?????? -

Huyền Từ mặt mỗi lúc càng xám, trắng, đến khi Trần Thanh gằng giọng một từ cuối cùng, ông ta đã phụt ra một ngụm máu. Trần Thanh quăng vào miệng ông ấy một viên thuốc:

- Thanh Thiên Tục Mệnh Đan, Phương trượng sẽ không chết được đâu, ông còn phải trả hết quả của Diệp Nhị Nương đã gây ra cho biết bao gia đình đấy -

Huyền Từ nhìn sâu sắc Trần Thanh, Diệp Nhị Nương vội vàng quỳ xuống dập đầu:
- Xin công tử, cầu xin công tử, Nhị Nương biết lỗi, Nhị Nương biết lỗi... Không phải lỗi của ông ta, tất cả là do Nhị Nương!!! -

Trần Thanh thở dài, nhìn Diệp Nhị Nương: - Haizzz, người phụ nữ tội nghiệp... Con của mi là một tiểu hòa thượng, tên Hư Trúc, đang ở thiếu lâm, sau lưng có 8 nốt thâm nhang!!! Đi đi, gặp hắn... rồi lên đường sửa lại lỗi lầm của mình đi, cả 2 người!! -

Diệp Nhị Nương góc nhạt nhòa cả nước mắt, lôi kéo Huyền Từ, Trần Thanh nhìn bọn họ... hắn hơi đỏ mắt một chút....: - Tình Mẫu... sao!!! -

Sau đó, hắn quay về đằng sau, hỏi một câu: - Ta sắp xếp như vậy được không? Viễn Sơn huynh? -

Đằng sau mọi người, không biết khi nào lại xuất hiện một người đàn ông trung niên cao lớn, mặc áo đen, đội trùm đầu màu đen. Ông ta khi nghe Trần Thanh nói về mình, gỡ trùm đầu xuống ngay lập tức.

- Cha!!! - Tiêu Phong thất thanh gọi. Người đó quả thật, giống Tiêu Phong vô cùng, chỉ cần liếc mắt là thấy được!!!

- Ta chỉ tiếc nuối không thể giết được kẻ gây họa cho gia đình mình!!! - Tiêu Viễn Sơn thở dài - Nhưng ta bái phục sắp xếp của Trần huynh đệ -

- Không - Trần Thanh lắc đầu - Có cừu tất báo, là thiên kinh địa nghĩa, nhất là họa này Huyền Từ lại đem lên cả thân nhân của huynh... nên huynh việc phải làm là đợi khi Huyền Từ đã hoàn tất nhân quả của mình... huynh sẽ kết thúc nhân quả từ ông ta!!! -

Tiêu Viễn Sơn sững sờ, vội vàng quỳ xuống: - Ơn báo cừu khôn xiết, Tiêu Viễn Sơn không biết lấy gì đền đáp!!! -

- Không cần đâu - Trần Thanh nhẹ giọng - Chỉ là ta thích thôi!!! -

Sau đó, hắn to giọng gọi lên: - Mộ Dung Bác, ra đi, không cần trốn nữa!! -

Nội lực tuyệt đỉnh quán thâu trong giọng nói, bị Trần Thanh tập trung về 1 phía. Ngay lập tức, mái nóc một tòa điện bị hất tung lên. Mọi người sững sờ, bỗng nhìn thấy một bóng đen, phóng vút ra từ trong đống gạch đá đang đổ xuống đó.

- Ngươi vẫn còn muốn lợi dụng thiếu lâm mộng phục quốc sao? - Trần Thanh đạo.

Người tới, tóc trắng xóa, mắt lấp lánh có thần, mặc một bộ đồ màu xám tro. Tiêu Viễn Sơn thất thanh la lên: - Ngươi... là ngươi... là người ẩn trong tàng kinh các!!! -

- Hừ, làm như chỉ một mình ta!!!! - Mộ Dung Bác hừ giọng.

Ngay lập tức, một luồng khí thế kinh khủng từ người Trần Thanh bộc phát, không một hành động dư thừa, Trần Thanh nói ra:

- Im Lặng, ta gọi ngươi ra đây không phải để cãi nhau... Tảo Địa Tăng!!!! Xin hãy xuất hiện đi, nếu không đồ tử ngươi ta sẽ xử lý!!! -

- A Di Đà Phật!!!!!! -
....
...
...
...
Một tiếng vang vọng khắp cả Tung sơn, tất cả mọi người bất ngờ, thì từ hướng Tàng Kinh Các, một vị tăng nhân, tay cầm theo chổi, đầu trọc để chòm râu bạc phơ đi nhẹ nhàng đến.

Vị tăng này đi nhìn thì rất chậm, nhưng lại nhanh không ngờ, Súc Địa Thành Thốn, chỉ trong chốc lát đã đến trước mặt tất cả mọi người.

- A Di Đà Phật!! - Tảo Địa Tăng lên tiếng - Tại sao thí chủ lại bảo bần tăng có đồ tôn? -

- Được rồi được rồi, Mộ Dung Long Thành!!! - Trần Thanh phẩy tay - Ta chán lắm rồi, hôm nay muốn đánh, mấy chuyện khác bỏ qua, khi nào hãy nói!!! -

Mộ Dung Long Thành mắt lóe sáng, không biết nghĩ gì, ông ta lại đứng yên tại chỗ không cử động.

- Đấu Chuyển Tinh Di? - Trần Thanh cười khẩy - Tiếp cước!!! -

Ngay lập tức, hắn hóa thành vô số ảo ảnh, đá về hướng Mộ Dung Long Thành. Mộ Dung Long Thành trụy thân, bên ngoài thân hình xuất hiện một cái chung vàng do chân khí tạo thành,là một môn võ học Kim Chung Tráo của thiếu lâm.

Liên tục đá về chiếc chung, tiếng vang ầm ỹ chấn mọi võ lâm cao thủ ra ngoài. Trần Thanh đá một cước thật mạnh về phía chiếc chung, lợi dụng phản lực, đạp nhẹ phóng lên trời.

Từ phía trên, Trần Thanh hạ xuống một chỉ... Phá Diệt Chỉ!!! Chỉ này được Trần Thanh áp súc lại chân khí đến mức đậm đặc, lợi dụng cách phát lực của Nhất Dương Chỉ (Học ở mạn đà) Trần Thanh xoáy nhanh nó, cấp tốc phóng ra... có thể nói chỉ này giống một mũi khoan máy... đục chuông thì đương nhiên cần khoan rồi.

Đánh vào chiếc chung do chân khí tạo thành, Coong nhẹ một tiếng... Chung vỡ, Mộ Dung Long Thành tay bị một điểm xuyên qua, chảy máu đầm đìa.

- Hậu sinh khả úy!!! - Mộ Dung Long Thành lóe mắt, ngay lập tức là một chưởng về phía Trần Thanh - Thiên Diệp Đại Bi Thủ!! -

Phía trên không,không chỗ mượn lực, Trần Thanh phẩy tay, không lợi dụng khinh công tuyệt thế mà dùng Bài Vân Chưởng, phiêu nhiên theo từng làn gió: - Lưu Thủy Hành Vân -

Chưởng ra nhìn như rất chậm, nhưng thật rất nhanh... tạo nên từng luồng tàn ảnh, vô số chưởng đánh vào cái chưởng khổng lồ đang hướng về bản thân, chỉ trong chốc lát, Đại Bi Thủ của Mộ Dung Long Thanh đã hóa hư vô.

-Bài Sơn Đảo Hải!!! - Liên miên bất tuyệt, Trần Thanh lại hóa thêm một chưởng, toàn bộ ảnh chưởng tụ lại, tạo thành một chưởng khổng lồ trên bầu trời, so với Đại Bi Thủ chỉ có hơn cũng không kém.

- Hạ!!! - Trần Thanh thét lên một tiếng, chưởng khổng lồ hạ xuống, uy thế khủng khiếp!!!

Mộ Dung Long Thành sắc mặt nghiêm túc, vội vàng tụ chân khí, định hướng về trước một chưởng.

Bỗng nhiên một cơn gió thoáng qua, Trần Thanh lướt theo cơn gió, đá về sau lưng của Mộ Dung Long Thành.

Hoảng hồn vì tốc độ của Trần Thanh, Mộ Dung Long Thành không kịp vận công bảo vệ, bị đá liên tục về sau. Hắn liếc mắt nhìn về cự chưởng trên trời... không biết đã tiêu tán từ lúc nào.

- Vân..... vốn dùng để che bạo vũ!!! - Trần Thanh lẩm bẩm cười - Bạo Vũ Cuồng Phong!!! -

Vô cùng vô tận cước ảnh như mưa gió bão tố cuốn đến, đá về khắp mọi nơi trên thân Mộ Dung Long Thành. Bị Trần Thanh chiếm tiên cơ, Mộ Dung Long Thành chỉ có thể thủ.

Thủ lâu tất bại, một lần bị Trần Thanh dùng vô cùng nhanh chóc cước đá vào đầu gối, khuỵa một chân xuống. Lại tiếp tục từng cú từng cú đá chớp giật vào ngực, cằm, ót, đầu, vai... Mộ Dung Long Thanh không còn theo kịp tiết tấu của Trần Thanh nữa....

Hắn.... bại rồi!!!!...
...
....
...
..
.