Chương 21:3 ngày song tu....

Võ Thần Dạo Chơi Nhị Thứ Nguyên

Chương 21:3 ngày song tu....

Trần Thanh miểu miểu cười nhìn Vu Hành Vân, nàng đỏ chót, tròn xoe cùng đôi mắt uông uông nước, khiến Trần Thanh muốn cắn 1 cái.

Vu Hành Vân mặt đỏ bừng, quay qua tứ kiếm: - Người đâu? -

- Có thuộc hạ thưa Đồng Lão - Tứ Kiếm quỳ gối la lớn.

- Từ bây giờ ta không gọi là thiên sơn đồng lão... gọi ta Vu phu nhân - Vu Hành Vân trừng mắt Trần Thanh - Treo đèn kết hoa,tối nay ta làm lễ.-

Tứ kiếm nhìn nhau, cúi đầu: - Tuân Lệnh -

Đột nhiên, Trần Thanh lên tiếng: - Tối nay bốn người các ngươi vào thị tẩm hộ Vân nhi nhé, ta sợ một mình nàng "đánh" không lại ta, khà khà khà!!! -

Trần Thanh cười dâm đãng, tứ kiếm đỏ bừng mặt, cúi đầu thật sâu vào bộ ngực. Vu Hành Vân bất đắc dĩ, trợn mắt nhìn hắn.

Tứ kiếm rối rít chạy ra ngoài, không dám nhìn Trần Thanh. Lập tức, hắn nhún chân, ôm eo Hành Vân, ngồi lên tọa giá giữa đại điện.

- Buông ta ra, ngươi làm gì vậy????? - Vu Hành Vân thét lên.

Trần Thanh nhẹ nhàng ôm eo nàng, nói nhỏ vào lỗ tai nàng: - Được rồi, đừng căng thẳng quá, mấy năm nay mệt mỏi lắm phải không.... dựa vô đây nghỉ một chút đi!!! -

Nghe Trần Thanh nói, Vu Hành Vân mặt vẫn còn đỏ, nhưng đã ngừng dãy dụa. Cũng đúng, 80 năm trong lốt trẻ con, không một người bên cạnh, chỉ cô độc, lãnh đạm, máu, chiến đấu trong cuộc sống. Vu Hành Vân hầu như không có bất kì một tình cảm nào... ngoài tình yêu dành cho Vô Nhai Tử, nhưng hắn ta không làm gì cho nàng cả.

Nàng dựa vào người Trần Thanh, nhẹ nhàng cảm thụ ấm áp từ trên người hắn. - Thật ấm áp... bình yên!! - Nhỏ giọng, thì thào, càng lúc càng chôn sâu vào trong lòng hắn.

Trần Thanh ôm lấy Vu Hành Vân, bao phủ cả người nàng, giữa im lặng bốn bề đại điện.
...
....
...
..
.
Lược bỏ phần làm lễ...
...
....
...
..
.
Trần Thanh bế thân hình bé nhỏ, mặc một bộ đồ đỏ, đầu đội màn che, đi sau là tứ kiếm, mặc cũng đồ đỏ,giống nhau như đúc, nhưng không đeo màn.

Vào phòng, một căn phòng bự vô cùng, trang hoàng lộng lẫy, ngay giữa là một chiếc giường lớn vô cùng. Trần Thanh bế người con gái đó, đặt ngồi ngay mép giường.

Nhẹ nhàng vạch ra chiếc khăn che, lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh xắn... chưa đủ tuổi vị thành niên..... Trần Thanh huyết mạch sôi sục lên, đỏ bừng, hưng phấn.... (tà ác....: TG bị lolicon)

Nhìn xoáy vào Vu Hành Vân, cặp mắt lửa nóng. Nàng nhìn ánh mắt của hắn, ngượng ngùng, đỏ mặt quay qua một bên....

Trần Thanh nhẹ nhàng hôn lên trán nàng, Thanh Thủy nhắm chặt mắt lại. Hắn tà tà cười, nhẹ nhàng hôn kéo từ trán lên sống mũi, rồi xuống đến môi nàng.

Trần Thanh nhẹ nhàng ngậm lấy vành môi, liếm nhẹ, rồi đưa lưỡi sâu vào, cạy mở hàm răng của Thanh Thủy. Nàng đỏ bừng mặt, nhắm chặt mắt lại không dám nhìn Trần Thanh.

Hắn đè nàng nằm lên giường. Nhẹ nhàng hôn lên môi nàng, lưỡi hắn quấn quít lấy lưỡi nàng khiến nàng mất đi phương hướng.

Đột nhiên, Trần Thanh tách ra, hướng đầu qua bên cạnh, hôn nhẹ lên vành tai Thu Thủy. Bị tập kích bất ngờ, Hành Vân ôm chặt lấy Trần Thanh.

Trần Thanh tiếp tục, dùng lưỡi đánh nhè nhẹ vào vành tai nàng, hôn vào nơi cổ, cứ dùng lưỡi kéo từ tai qua cổ lại lần nữa.

Cơ thể Hành Vân run lên nhè nhẹ. Trần Thanh đưa tay, xoa nhẹ phần núi non chưa lớn lên của nàng. Nàng run rẩy.

Xoa nhẹ nhàng, Trần Thanh lại hôn trở lại cặp môi của nàng, từng hành động của hắn khiến cho nàng không còn biết được gì nữa,chỉ biết hành động theo những gì hắn sắp đặt.

Trần Thanh nhẹ nhàng luồn tay vào trong áo cưới, gẩy lên hột đậu trên đỉnh đồi non, Vu Hành Vân cong người, cắn răng ưm một tiếng thật kiều mị.

Trần Thanh vừa hôn, vừa giải áo của Hành Vân. Giờ đây nàng chỉ còn một cái yến cùng khố nhỏ. Nhìn nàng nhỏ nhắn, mắt ươn ướt, khuôn mặt hồng nhuận, tà hỏa của Trần Thanh lên đến đỉnh cao.

Hắn nhẹ nhàng cúi đầu, đặt ngay tai nàng, thỏ thẻ: - Trong lòng anh mãi mãi có em!! -

Nàng hạnh phúc gật đầu. Trần Thanh cúi xuống, hôn nhẹ lên hột đậu đỏ bừng, dùng lưỡi liếm vòng xung quang nó, tay thì tiếp tục xoa nhẹ đồi non bên kia, thỉnh thoảng lại búng nhẹ lên hột đỏ.

Giữa tiếng rên nhẹ, thở gấp của Hành Vân, hắn lại rê lưỡi, kéo xuống rốn nàng, đánh một vòng xung quanh rồi đưa sâu vào trong luồn lách. Hành Vân đưa 2 tay giữ đầu hắn, nhưng vì cảm giác ngùn ngụt kéo đến, nàng sức mạnh không dùng được bao nhiêu.

Trần Thanh đánh lưỡi một hồi, lại kéo xuống lần nữa, nơi khố nhỏ của Hành Vân, vì sự tiến công của hắn đã như suối nhỏ róc rách.

Hắn chưa cởi nó ra, chỉ dùng lưỡi đẩy nhẹ phần ngoài, Hành Vân rên "a" một tiếng thật to, cong người. Trần Thanh thấy rõ ràng nó đã ướt đẫm.

Nhẹ nhàng ngồi dậy. Hắn hôn lên môi Thanh Thủy, tay hắn ôn nhu kéo ra tiểu khố của nàng. Nụ hôn đó càng ngày càng hăng khi hắn đưa qua tai nàng cắn nhè nhẹ.

Rồi hắn ưỡn người, một phần gậy của hắn đã đi vào trong Hành Vân, rõ ràng hắn cảm nhận một thứ gì đó xé rách. Thanh Thủy a nhẹ một tiếng, mày nhíu lại.

Trần Thanh đánh lưỡi xuống, hôn ngực Hành Vân, tiếp tục làm nàng chảy nước dầm dề, hắn nhẹ nhàng cử động.

Chầm chậm, nhẹ nhàng... rồi lại mau lên một chút... càng lúc càng nhanh, Trần Thanh giờ đây đã liên tục đẩy đưa vào sâu trong Hành Vân kèm theo những tiếng va chạm giờ là tiếng rên của nàng....
...
Đêm trôi....
...
...

Trên giường nằm xụi lơ, Vu Hành Vân đã không còn sức rên nữa, nàng cảm giác nàng cố hết sức rồi, nhưng Trần Thanh vẫn còn cày cấy trên người nàng, làm nàng cảm giác vô cùng bủn rủn tay chân.

Vội vàng, đưa tay đẩy Trần Thanh ra, hét lên: - Tứ kiếm, lên đây.. giúp ta!! -

Giọng nói vô lực, cảm giác như kiệt sức đến nơi. Tứ kiếm nghe lời của nàng, đỏ mặt, bò lên giường,tự thoát quần áo.

Trần Thanh cười tà nhìn Vu Hành Vân, nàng không quan tâm, tranh thủ thời gian ngủ lấy lại sức.

Trần Thanh nhào qua người tứ kiếm, bắt đầu trình diễn nhất long hí ngũ phượng kịch.

Từ lúc đầu, nhìn Trần Thanh cùng Vu Hành Vân kích tình, các nàng đã chảy nước dầm dề rồi...
....
...
..
.
Liên tục 3 ngày, Trần Thanh, Vu Hành Vân cùng Tứ kiếm không ra khỏi phòng. Trần Thanh cũng dạy cho Vu cùng Tứ kiếm song tu pháp quyết, nên hồi sức cũng tuyệt vời.

Nhưng vì là hoa mới khai, nên 5 người không thể nào thỏa mãn Trần Thanh. Rốt cuộc, dưới sự hùng mạnh cùng tà ác của hắn, Mai kiếm hi sinh........ đường sau.

Thế là vì quá hưng phấn.... Trần Thanh chỉ có thể chinh chiến một canh giờ... rồi gác kiếm đầu hàng trong sự thở phào của tam kiếm,Vu Hành Vân... cùng sự đau đớn của Mai Kiếm....
...
...
...