Chương 19: Vô đề.

Võ Thần Dạo Chơi Nhị Thứ Nguyên

Chương 19: Vô đề.

Trần Thanh đi về phía trước, cặp mắt nhìn lên bầu trời, bầu trời xanh ngắt, thăm thẳm, trong sáng. Trần Thanh nói:
- Thế tục... thật sự khiến nhân tâm thăng trầm!!! -

Rồi hắn quay qua Tiêu Phong:
- Tiêu huynh, gặp lại, ngày này tháng sau, tại Tung Sơn Thiếu Lâm Tự!! -

Tiêu Phong định nói gì, nhưng hắn nghĩ lại, im lặng.
- Còn về những tên có mối thù với gia đình huynh, sẽ có một người khác xử lý bọn họ.-

- Người khác? - Tiêu Phong nghi hoặc.

-Tiêu Viễn Sơn - Trần Thanh nói nhỏ.

Tiêu Phong kinh ngạc nhìn Trần Thanh: - Cha ta vẫn còn sống? -

Trần Thanh nhìn Tiêu Phong, không trả lời: - Gặp lại sau -

Sau đó, phóng người lên trời, nhanh chóng biến mất trong tầm mắt Tiêu Phong. Hắn ngẩng đầu dõi theo hồi lâu, phất áo, quay đi.

...
....
...
Trần Thanh phóng nhanh trên trời, không biết suy nghĩ gì. Hắn dừng lại tại một tiền trang.

- Trang chủ đâu rồi? - Trần Thanh hỏi người phụ trách.

- Trang chủ ở bên trong, các hạ cần gì không? -

-À mà thôi, vậy cũng được, ngươi gửi dùm ta một lá thư về Vạn Kiếp Cốc, cùng 1 lá về Mạn Đà Sơn Trang -

- Vâng, tổng cộng... -

- Không cần - Trần Thanh quăng cho hắn 1 nén vàng - Càng nhanh càng tốt -

- Tuân lệnh công tử! -

...
....
...
10 ngày sau.

Trần Thanh nhìn lên vách núi, nơi đó là một bàn cờ... ván Trân Lung... Vô Nhai Tử....

Trần Thanh tới nơi này với quyết định gặp gỡ Vô Nhai Tử... tiện thể hốt đi tuyệt đỉnh cao thủ công lực của ổng... Dù sao cũng là ông nội Vương Ngữ Yên, hắn phải tìm cách làm sao để giữ ổng không chết mới được.

Trần Thanh đi tới thì đột nhiên xuất hiện một người đàn ông trung niên đi ra. Hắn ta định nói gì, Trần Thanh liền hỏi:
- Vô Nhai Tử tiền bối còn sống không? -

- Ngươi biết sư phụ ta? - Tô Tinh Hà trợn mắt trả lời.

Trần Thanh lắc đầu, cách không ngự khí, đem một viên cờ khổng lồ đánh lên phía bàn cờ, rồi thong dong đi vào.

Tô Tinh Hà nhìn hành động của hắn, ngạc nhiên, nhìn chằm chặp vào bàn cờ, muốn tìm sai lầm để ngăn cản, nhưng không sao tìm được.

Trần Thanh mặc kệ Tô Tinh Hà, bước sâu vào trong căn nhà đá. Rõ ràng, Vô Nhai Tử cũng vô cùng trác tuệ, trong nhà đá hắn bày kì môn độn giáp vô cùng, nếu không phải Trần Thanh, kẻ tự đi vào đây không biết đến bao giờ mới thoát ra được.

Đương nhiên đến cảnh giới này, cách không ngự khí là bình thường. Nên trận pháp mà Vô Nhai Tử đặt ra, chỉ cần dịch chuyển 1 thứ gì đó là có thể phá.

Trần Thanh đi vào, nhàn nhã dạo bước, chỉ vài khắc sau, trước mắt hắn xuất hiện 1 ông lão, ngồi trên bồ đoàn, tay chân không còn.

Trần Thanh ngạc nhiên, theo lý thì Vô Nhai Tử nếu bị tê liệt thì tay chân vẫn còn chứ???

- Tiểu Tử, đến đây có chuyện gì không? - Vô Nhai Tử mặt hiền lên tiếng, trong mắt lóe ra quang mang trí tuệ.

Trần Thanh nhìn kỹ Vô Nhai Tử, sờ cằm: - Ông là Vô Nhai Tử đi, trông cũng không đẹp trai lắm.... có thật ông là cha của Lý Thanh La phu nhân không vậy??? -

- Ngươi là ai? - Vô Nhai Tử mắt lóe hào quang, một chút sát khí tiết ra.

- Nữ tế - Trần Thanh thản nhiên - Ta là phu quân của Vương Ngữ Yên!! Mà ta cũng tu luyện Bắc Minh Thần Công - Trần Thanh cười cười.

- Ta hiểu!! - Vô Nhai Tử gật đầu - Ta cũng đã chuẩn bị từ lâu rồi!!! -

- Khoan khoan, ta không nói là muốn ngươi chết a - Trần Thanh nhún vai - Đây, ăn vào cái này!! -

Trần Thanh búng tay, một viên đan dược từ tay hắn toát ra. Đây là dưỡng sinh đan, bao gồm 108 loại dược liệu được luyện chế trong 10 ngày 10 đêm liên tục, có tác dụng kéo dài tuổi thọ 20 năm, một trong những loại thuốc Trần Thanh tạo ra trong game.

Vô Nhai Tử kinh ngạc nhìn Trần Thanh, mùi thuốc nồng nặc làm hắn thần thanh khí sảng đủ để hắn biết đây không phải là phàm dược.

Trần Thanh gật đầu, vẻ mặt thong dong bất biến.

Vô Nhai Tử dùng viên thuốc, cảm nhận toàn bộ cơ thể được một luồng sinh cơ từ trong bụng tuôn ra, hóa thành từng dòng nước ấm bao phủ nội tạng cùng toàn thân.

Vô Nhai Tử mở mắt ra, cười cười: - Chắc cũng phải có lý do đi? -

-Ta chỉ là không muốn Vương Ngữ Yên thương tâm mà thôi - Trần Thanh nhún vai - Sau khi ta lấy công lực ngươi xong, ta đi kiếm Thiên Sơn Đồng Lão một chút!! -

- Ngươi... muốn???? - Vô Nhai Tử kinh hãi nhìn Trần Thanh.

- Không phải lo, ta không làm điều gì tai hại với bà ta - Trần Thanh nói - À, cho ta biết tên của bả được không? Tiện thể nói luôn, ta gửi thư cho Yên nhi, khoảng mấy ngày nữa Yên nhi sẽ tới đây đấy -

Vô Nhai Tử sắc mặt hòa hoãn, lại có chút vui mừng, có thể gặp được cháu ngoại của mình rồi.

- Sư tỷ tên... Vu Hành Vân!! - Vô Nhai Tử chầm chậm nói ra 1 cái tên (... sai lầm....)

Trần Thanh gật đầu, bước đến bên người Vô Nhai Tử....
...
....
...
Thiên Sơn, đã 20 ngày, Trần Thanh đi đến Thiên Sơn, khoảng cách về Thiếu Lâm Tự chỉ còn 10 ngày thôi, hắn phải giải quyết xong hết chuyện trước khi về thiếu lâm mới được.

Trần Thanh nhún nhảy nhẹ nhàng lên từng cành cây, phóng vút về phía trước.
...
....
...