Chương 17: Vô Pháp Vô Thiên

Võ Thần Dạo Chơi Nhị Thứ Nguyên

Chương 17: Vô Pháp Vô Thiên

Trần Thanh cười ha hả, nói với Tiêu Phong:
- Ha ha, Tiêu huynh cũng rất mạnh, một chưởng cuối cùng có thể nói là ngang hàng với tuyệt đỉnh cao thủ cơ đấy!! -

Tiêu Phong im lặng nhìn Trần Thanh... cái khuôn mặt trẻ con mà giọng nói như tiền bối.....

Trần Thanh lên tiếng: - Này, ta cảm thấy huynh rất hợp khẩu vị ta, ta làm huynh đệ kết nghĩa thế nào?? -

Tiêu Phong ngạc nhiên, mắt lóe lên 1 vẻ khác thường:- Thụ sủng nhược kinh, công tử tài cao, tại hạ nào dám -

- Phí lời - Trần Thanh phất tay - Tiêu Đại Hiệp đâu mất tiêu rồi? Ta không quan tâm mấy chuyện đó, giờ có làm hay không? -

-Tại hạ vinh hạnh - Tiêu Phong mừng rỡ đạo.

- Cơ mà khỏi cần dập đầu hay quỳ xuống, chỉ cần đứng đây thề là được rồi - Trần Thanh nói - Ta trước giờ chưa bao giờ quỳ ai cả!! -

Tiêu Phong ngẩn ngơ, hỏi: - Vậy phụ mẫu của Trần huynh.... -

-Chả biết, ta là cô nhi - Trần Thanh hơi cô đơn - Vậy đi, vậy chúng ta là huynh đệ rồi!! Đúng rồi, lúc nãy ta thấy chưởng pháp của huynh rất tốt, nhưng nội công thì lại hơi hơi không kịp, có lẽ đây chính là lý do huynh bị vây ở Nhất Lưu -

Trần Thanh ngừng một chút: - Ta cũng bội phục huynh đấy, dùng một môn nội công bình thường mà đánh khắp thiên hạ vô địch thủ, rất tài!! -

- Nếu là tài thì Trần Đệ mới là người tài - Tiêu Phong cười khổ, đã dần quen với tính cách của Trần Thanh.

- Cũng chả quan tâm lắm, đủ mạnh để tiêu dao là được - Trần Thanh nhún vai - Trở lại vấn đề, huynh cầm cái này học đi!! -
Trần Thanh ném qua cho Tiêu Phong một bản bí tịch trên đó viết: Cực Dương Chân Kinh.

Cái tên là hắn chế, thực ra môn võ này do hắn sáng tạo, đi đường thuần dương, gần giống với Quỳ Hoa Bảo Điển, nhưng lại từ cực dương đó mà phản lại thành âm, Dương thịnh âm suy khiến cho người nào thích đại khai đại hợp chiêu thức phù hợp vô cùng.

Tiêu Phong trợn tròn mắt....

...
...
Một lúc sau, cả 2 vừa trò chuyện vừa đi về lại tửu lầu lúc nãy. Đột nhiên, có một người mặc trang phục cái bang, chạy đến trước mặt 2 người.
-Tham kiến bang chủ - Người nọ nói lớn, xong lại liếc nhìn Trần Thanh, vẻ mặt xoắn xuýt.

-Không cần! - Trần Thanh phẩy phẩy tay - Ta biết rồi, là đám trưởng lão cái bang tổ chức hội nghị gì gì đó trong rừng mơ cần Tiêu huynh đến gấp chứ gì!!! -

Người nọ giật mình, nhìn Trần Thanh. Tiêu Phong cũng nghi hoặc.

- Ha ha, ngoại trừ tinh thông cầm kỳ thi họa, y lý dược lý, thiên văn địa lý ra ta còn biết cả bói toán cơ!! - Trần Thanh cười cười.

Tiêu Phong sững sờ nhìn hắn, thầm nghĩ Trần đệ thật là thần nhân vậy.

Xong rồi cũng không nói 2 lời, kêu tên cái bang đệ tử đó dẫn đường.
...
.....
....
Rừng mơ. Tiêu Phong Trần Thanh 2 người đi tới đây thì lại thấy một tràng tỉ võ.

Bao Bất Đồng, thủ hạ của Mộ Dung Phục đang đánh nhau với... với... ai đây nhỉ, hình như là một trong 8 túi trưởng lão.... Trần Thanh quay qua Tiêu Phong:

-Ổng là ai vậy? -

Tiêu Phong nhìn Trần Thanh: - Là Hà Trưởng Lão, Chấp Pháp truyền công trưởng lão của Cái Bang -

- À..... không hề nghe qua!! - Trần Thanh thẳng thừng.

Tiêu Phong hơi vấp, trừng mắt nhìn Trần Thanh, lại tiếp tục nhìn bên trong tràng.

Hà trưởng lão đối đầu với Bao Bất Đồng, tên họ Bao này nói liên tục, nói đến Trần Thanh còn phải nhức đầu không thôi.

Chỉ thấy Hà trưởng lão trong tay bao bố quơ liên tục, khiến cho Bao Bất Đồng phải tránh né ra xa một chút. Đột nhiên, trong tay Hà trưởng lão cái bao vải xám hất lên, năm loại độc rắn, bò cạp, cóc, nhện, sâu bay ra, đánh lên người Bao Bất Đồng.

Bất ngờ không kịp phản ứng, Bao Bất Đồng lãnh trọn bộ. Trần thanh mắt sáng lên vỗ tay lốp bốp.

Bao Bất Đồng mặt mày tím ngắt, thân thể bủn rủn, co quắp trên mặt đất. Nếu không phải do nội công chống đỡ, có lẽ hắn đã thăng thiên rồi.

- Tốt tốt, cuối cùng cũng khóa cái miệng của hắn lại được - Trần Thanh cười cười.

Bỗng nhiên, trong rừng phi thân ra một người, người đó la lớn: - Bao huynh đệ, đừng lo, Phong huynh tới đây!! -

Hắn đáp xuống trước người Bao Bất Đồng, đưa tay một chưởng vào ngực tên họ Bao, nội lực truyền vào giúp Bao Bất Đồng giữ lại mạng.

- Xin nhờ trưởng lão giao thuốc giải độc, Bao huynh miệng chỉ hơi độc, không có ý mạo phạm Cái Bang!! -

Hà trưởng lão liếc nhìn Tiêu Phong. Tiêu Phong gật đầu, Hà trưởng lão móc trong người ra một viên thuốc ném cho Phong Ba Ác.

Trần Thanh nhớ ra, hình như đoạn này có Vương Ngữ Yên cùng A Chu, A Bích... nhưng vì mình nên 3 nàng đó lại ở lại Mạn Đà rồi....

Hắn nhìn qua Hà trưởng lão hơi ác khí, chính tên này lừa 3 vị phu nhân của mình.

Hà trưởng lão bỗng nhiên đổ mồ hôi, nhìn lại thì thấy một thiếu niên tuấn tú đứng cạnh Kiều Phong đang nhìn mình chằm chằm. Hắn không hiểu mình đắc tội người này lúc nào.

Phong Ba Ác cho Bao Bất Đồng ăn thuốc, lại ngồi điều tức 1 lúc, giờ khuôn mặt đã không còn muôn màu muôn vẻ như khi trúng độc.

Họ Bao vẫn tính cách cũ, vừa đứng lên là mở miệng nói một thôi một hồi, Trần Thanh nghe vô cùng nhức đầu. Tiêu Phong đang định đáp lễ với Bao Bất Đồng thì hắn giành mở miệng trước:
- Giờ mà ngươi mở miệng ra một lần nữa, ta sẽ bắt ngươi vĩnh viễn im lặng.-

Trần Thanh nói ra mà không có một chút sát khí nào cả. Với tuổi của hắn cùng vẻ mặt, không có ai ở đây để lời nói của hắn trong lòng, trừ Tiêu Phong. Bao Bất Đồng liền mở miệng:
- Oắt con miệng hôi sữa, ở đây không đến lượt ngươi lên tiếng!!! -

Tiêu Phong cảm giác không ổn, vừa định mở miệng: - Trần đệ....-

Trần Thanh thân hình nhoáng lên, tốc độ vượt qua tất cả mọi người dự đoán, đi đến trước người Bao Bất Đồng, giơ tay một chưởng.

Chưởng đánh từ trên đầu Bao Bất Đồng xuống, Bao Bất Đồng nhìn bàn tay trắng trẻo đang hạ xuống từ trên, mắt mở to, cảm giác tử vong tới gần.

* Oành *....

Đầu họ Bao vỡ nát, như dưa hấu vỡ ra, máu me, vật thể màu trắng trắng dinh dính văng khắp nơi, thi thể không đầu còn đứng vững ngay đó.

- Hừ, ta đã nói là sẽ cho mi im mãi mà không chịu nghe - Một tiếng lầm bầm phá vỡ tĩnh lặng của mọi người.

Không biết khi nào Trần Thanh đã trở về kế bên Tiêu Phong đứng, khí định thần nhàn, như là mình chỉ mới vừa làm xong một việc nhỏ bé.

Tiêu Phong bất đắc dĩ nhìn qua Trần Thanh, lắc đầu không nói, hắn đã sơ bộ nắm giữ tính cách của người huynh đệ này... chỉ có 4 chữ thôi " Vô Pháp Vô Thiên"

Đó cũng là mọi người hiện lên trong đầu....

Phong Ba Ác cũng im lặng... rất sợ mình bị tán vỡ mồm... à vỡ đầu....
....
Theo kịch bản tiến trình...
....
Trần Thanh ngồi kế bên Tiêu Phong đứng... Hắn há miệng ngáp một cái tỏ vẻ rất chán.....

Hình ảnh vô cùng mắc cười... khi mọi người liếc liếc chỉ một người ngồi nơi đó, còn người khác thì đứng nghiêm túc nghe Đàm Công Đàm Bà cùng Triệu Tiền Tôn nói chuyện.

Hắn đứng phắt dậy.... hành động của hắn lập tức khiến toàn trường chú ý.

- Đợi một chút - Trần Thanh giơ tay - Ta đi vệ sinh cái!!! -

Toàn bộ người ở đây im lặng không lên tiếng, đổ mồ hôi nhìn Trần Thanh. Đến Tiêu Phong kế bên khóe miệng còn giật giật...

Đàm Công giận dữ nói: - Tiểu Oa nhi, nơi đây không phải là để ngươi đùa!! -

Triệu Tiền Tôn: - Tiểu tử, cẩn thận hành vi của mình!! -

Trần Thanh nghẹo đầu nhíu mày: - Đây là.... 2 người uy hiếp ta??? -

Vì 3 người bọn họ đến trễ, nên không biết Trần Thanh kinh khủng như thế nào, Triệu Tiền Tôn lập tức giận dữ:
- Hừ, uy hiếp? Mi cũng xứng.

Trần Thanh nở nụ cười: - Câu này là phải để ta nói!!! -

Tất cả mọi người đều cảm giác có gì đó sai sai....

Trần Thanh lại thoáng hiện... tất cả mọi người ở đây trừ Đàm Công Đàm Bà đều nghĩ: - Lại nữa rồi!!! -

Xuất hiện trước mặt Triệu Tiền Tôn, lần này không phải chưởng... là đá... Trần Thanh đá một cước thẳng lên trời.

Triệu Tiền Tôn đầu bị một cước của Trần Thanh đá bay lên trời, thân thể vẫn đứng vững kèm theo máu tươi văng tứ tung.

Trần Thanh lại lập lòe, về lại chỗ cũ của mình. Đầu Triệu Tiền Tôn rơi xuống ngay chỗ hắn, hắn dùng chân hứng, đùa đùa đá qua đá lại vài cái... rồi đá văng đi thật xa... về chỗ nào hắn cũng không biết.

- Lần đầu bưng đầu người xuống làm cầu đá... - Trần Thanh lẩm bẩm - Cảm giác cũng thú vị!!! -

....

Tất cả mọi người im lặng, nhìn Trần Thanh bằng ánh mắt sợ hãi. Đàm Công Đàm Bà chỉ vào Trần Thanh:
- Ngươi.... ngươi.....

- Nói trước... ta rất ghét ai chỉ thẳng mặt mình!!! - Trần Thanh nhẹ nhàng thở dài....cảm giác như trách đất thương dân....

Lập tức, Đàm Công Đàm Bà rụt tay lại ngay, vẻ mặt hoảng sợ, không dám nói một lời gì nữa....

Trần Thanh: - Tốt tốt, vậy mới ngoan chứ!! -

Tiêu Phong: -......-

Cái Bang chúng: -...... -

Tất cả mọi người đổ mồ hôi nhìn Trần Thanh.