Chương 16: Vô Đề.

Võ Thần Dạo Chơi Nhị Thứ Nguyên

Chương 16: Vô Đề.

Trần Thanh thoát ly Vạn Kiếp Cốc, dạo chơi giang hồ, nguyên bản mặc bộ đồ võ màu đen, giờ hắn đổi thành một bộ màu xanh dương, thoạt nhìn khiến cho hắn mất đi 1 chút âm trầm, tăng thêm 1 chút thanh thoát.

Vẫn là sử dụng khinh công thay cho kị mã, Trần Thanh chạy băng băng đi khắp nơi... gây ra vô số chuyện dở khóc dở cười.

Nhất là có một lần, hắn xông vào hoàng cung xem thử coi trong đó rượu uống ngon không, đồ ăn giống như hiện đại không... uống đến nỗi say sưa không để ý, bị các cao thủ trong hoàng cung vây công.

Hắn thản nhiên đá thổ huyết 18 vị cao thủ trong hoàng cung, tản bộ ra ngoài. Ngay tại bên ngoài triệu tập 3000 quân cấm vệ hướng hắn xông tới. Vì còn say say nên Trần Thanh cũng chơi luôn, bộc lộ toàn bộ võ công ra đánh với Cấm Vệ Quân.

Tổng cộng chết hơn ngàn người, còn lại trọng thương cũng gãy tay chân nhiều không đếm hết.Sau đó Trần Thanh thong dong rời đi.

Vốn là Trần Thanh cũng không muốn giết người, nhưng vì say không kiềm chế được lực đạo. Cơ mà giết nhiều quá rồi cũng không để ý, trong lòng hắn, ngoại trừ những người bên cạnh ra, còn lại hắn cũng coi như sâu kiến.... có tình nghĩa sâu kiến vậy...

Về việc nổi danh hay không... thật sự hắn cũng chả quan tâm đâu....

Bây giờ, Trần Thanh đang ngồi kế bên lan can của một tửu điếm, vừa rung đùi gắp thịt bò đưa vào miệng,rồi cầm 1 chai Cocacola hắn vừa mua trong Cửa Hàng ra thưởng thức.

Trần Thanh nhìn ngoài đường, suy nghĩ mông lung, hắn đang hưởng thụ 1 chút bình yên sau những lúc đánh nhau này.

Bỗng, một luồng khí cơ từ đằng sau tiến đến, khiến Trần Thanh hơi cau mày. Hắn quay đầu lại nhìn.

Đang bước chậm trên cầu thang là một vị hán tử, thân cao lớn vô cùng, khí huyết dầy đặc, nội công thâm hậu. Dựa theo cảm giác của Trần Thanh cũng là nhất lưu cao thủ tới gần Tuyệt đỉnh tầm đó.

Hán tử mặc trường bào, trên có vài miếng vá, tuổi độ tầm 25-30 tuổi.

Trần Thanh xem trang phục, ngay lập tức đoán ra là ai. Hán tử đi lên lầu, liếc nhìn Trần Thanh một chút, cảm giác có điều suy nghĩ, rồi lại đến một bàn khác ngồi.

- Tiểu nhị!! - Trần Thanh nói lớn - Bàn của hắn ta tính tiền!! - Xong móc 1 thỏi bạc ra ném cho tên tiểu nhị.

Nén bạc đi một đường thẳng băng tới hướng tên tiểu nhị, ngay lúc mọi người tưởng nó sắp va vào mặt hắn, thì nén bạc lại rớt xuống, ngay vào trong áo tên tiểu nhị.

Hán tử mắt sáng lên,nhìn qua Trần Thanh.

Trần Thanh mỉm cười: - Tuổi còn trẻ, đã đạt được võ công cao cường, lại là cái bang. Tại hạ gặp qua Tiêu huynh!! - Hắn chắp tay chào.

- Tuổi trẻ.....!!! - Tiêu Phong nhìn Trần Thanh, cảm giác vô lực... nếu hắn nói mình tuổi trẻ vậy hắn là gì??? Hài đồng chắc????

- Tiêu Phong hạnh ngộ!!! Vị công tử này là??? - Tiêu Phong đồng dạng chắp tay, nhìn lên khuôn mặt non nớt chỉ khoảng 15-16 tuổi của Trần Thanh mà cảm giác một trận vô lực.

Trần Thanh gãi đầu:- Ha ha, chính ta đã quên ta cũng mới 15 tuổi, xin lỗi, đi không đổi danh ngồi không đổi họ, tại hạ Trần Thanh -

- Ồ, nguyên lai Vô Địch Công Tử - Tiêu Phong hết hồn, vội vã đứng lên chắp tay - Hạnh ngộ!! -

Ờ thì... sau vụ Trần Thanh đại náo hoàng cung, trên giang hồ đã cho hắn tên Vô Địch đấy, vụ này khiến Trần Thanh đau lòng suốt... chỉ vì say rượu một lúc mà hủy đi cả đời anh danh....

- Ha ha, chỉ là thế gian đồn đãi, ta cũng chả quan tâm lắm - Trần Thanh phẩy phẩy tay - Nghe nói Tiêu huynh tửu lượng cừ lắm?? -

Nói đến đây Trần Thanh sáng mắt. Tiêu Phong đồng dạng cũng lóe lên hào quang.

- Nếu thứ gì có thể khiến cho tại hạ tự hào nhất, đó là tửu lượng của bản thân!! - Tiêu Phong tự hào nói.

- Tiểu nhị!!!! - Trần Thanh la lớn, tiếp tục là 1 nén vàng đập ra - Đem hết rượu trong điếm đến đây!! -

- Có ngay! Có ngay!! - Tiểu nhị mừng rơn, chạy đi vác từng bình từng bình lên.

- Đến, hôm nay ta đọ tửu một phen - Trần Thanh hào khí cười to - Xem thử Bắc Kiều Phong thực lực như thế nào!!! -

- Bản mỗ tiếp thu khiêu chiến - Tiêu Phong bị Trần Thanh kích thích, cũng hào khí dâng trào.

Hai người liên tục cụng ly, tiêu phong uống được bát nào đập vỡ bát đó. Trần Thanh lập tức khuyên: - Tiêu huynh, đừng đập nữa, để dành lát nữa không còn bát để đập bây giờ!!! -

- Không việc gì!! - Tiêu Phong cũng đùa theo hắn - Không còn bát ta bưng cả bình rượu uống chứ!! -

- Được, ý kiến hay - Vừa nghe Tiêu Phong, Trần Thanh quẳng liền cái bát ra ngoài, khiến cho tửu điếm trưởng lại một lần đau lòng - Ta đây lên trước!! -

Xong một tay nhấc lên bình rượu 30 cân,tu ừng ực. Tiêu Phong cũng không cam, cũng làm theo hắn.

Thật lâu sau, Tiêu Phong đã có một chút cảm giác ngất ngư, mà Trần Thanh một chút đỏ mặt cũng không có.

Vốn còn định chịu đựng 1 chút, không ngờ Trần Thanh nói:- Sảng khoái, đã lâu không có người bồi ta uống như vậy!!! -

- Tiểu nhị, đem tất cả rượu xuống, để bên dưới, ai muốn uống thì uống, hôm nay coi như ta đãi khách!!! - Trần Thanh vung tay, một nén bạc nữa phóng ra.

Tên tiểu nhị hôm nay mừng rơn, nhìn Trần Thanh với ánh mắt say đắm. Trần Thanh giật mình, vội vàng quay qua Tiêu Phong:

-Tiêu huynh, uống xong rồi, giờ ta đọ sức một phen nhé??? -

Tiêu Phong hơi say say, nhưng vẫn bảo trì được sự thanh tỉnh, nhất khoát gật đầu, sau đó nói:
- Như vậy, trước nhất ta thi khinh công đi, ai đến miếu thờ cách một dặm đường trước nhất thì thắng!! -

-Được, một lời đã định - Trần Thanh mắt lóe âm hiểm.

Xong hắn phóng vút ra ngoài, Tiêu Phong hơi bất ngờ, nhưng cũng là nhất lưu cao thủ, lập tức vỗ bàn, phi thân theo sát.

Trần Thanh chân đạp Tiêu Dao Ngự Phong, nhàn nhã đạp bộ, thỉnh thoảng quay đầu lại trêu:
- Tiêu huynh, nếu như thế này thật muốn thua đấy!! -

Tiêu Phong không nói gì, đầu hơi có cảm giác muốn ói.

Chạy đến miếu thờ, Trần Thanh nhàn nhà ngồi xuống đất, đợi chờ Tiêu Phong đến. Tiêu Phong một lúc sau chạy tới, nhìn ngồi dưới đất Trần Thanh, mở miệng:
- Trần huynh thật là.... -

-Vô độc bất trượng phu - Trần Thanh nhoẻn miệng cười: - Ta tự hào khi ta độc thì không ai bằng -

Tiêu Phong nở nụ cười, chắp hai tay: - Mời!! -

Trần Thanh đứng lên, chắp hai tay: - Mời!! -

Xong hai người đứng ngưng trọng nhìn nhau... à nhầm... ngưng trọng thì chỉ có Tiêu Phong, còn Trần Thanh nhàn nhã đứng đó thong dong.

Quyết chiến sắp diễn ra.

Tiêu Phong ngưng trọng nhìn Trần Thanh, bước lên phía trước, Thái Tổ Trường Quyền đánh ra. Kình phong ào ạt đánh về phía Trần Thanh.
Trần Thanh nhẹ nhàng đưa tay lên,khóa về phía cổ tay của Tiêu Phong, thái cực thôi thủ đẩy nhẹ.

Tiêu Phong lập tức biến chiêu, trở tay một trảo Cầm Long Công, khóa ngược lại Trần Thanh. Không nhanh không vội, Trần Thanh dùng ngón út, tụ nội lực, điểm nhẹ lên cẳng tay Tiêu Phong. Tay run lên, lập tức thoát khỏi Tiêu Phong trảo, lại là một bộ Bài Vân Chưởng chưởng ra.

Cũng quên nói, bộ này Trần Thanh nhận được sau khi náo loạn hoàng cung đấy, hắn cũng không ngờ mình quậy một trận cũng được một bộ võ học nên lúc đó cũng ngơ ngơ lắm. Rồi sau đó cũng ngơ ngơ ngác ngác luyện Bài Vân Kình lên max cấp... thật cũng chả hiểu.... chắc do Phong Thần Công đi.

Bài Vân Chưởng là một bộ chưởng pháp thâm ảo, trong nhu có cương trong cương có nhu, thiên biến vạn hóa, một chưởng ra như trong mây mù không tìm được phương hướng, phiêu bạt khắp nơi.

Nhìn bao phủ tứ phía chưởng ảnh, Tiêu Phong hít sâu một hơi, hai tay tụ chưởng, đánh ra. *Gàoo* một tiếng trầm thấp từ đôi tay của Tiêu Phong, ẩn ẩn có bóng rồng hiện lên đánh về phía đầy trời chưởng ảnh.

Mây mù tiêu tán, chưởng ảnh như khói tan ra, Tiêu Phong ngạc nhiên vô cùng, đột nhiên, nguy cơ cảm giác trong lòng hiện lên. Chưởng của Trần Thanh, vô cùng nhu hòa dắt nội kình của Tiêu Phong qua một phương khác, lợi dụng phản lực, xoay tay, lại một chưởng tiến vào trung lộ Tiêu Phong.

Lực cũ đã hết, lực mới chưa sinh, Tiêu Phong dùng toàn lực chống đỡ đầy trời chưởng ảnh, không ngờ đó chỉ là hư ảo, bị Trần Thanh dùng xảo lực đẩy ra ngoài, bỏ không Trung Lộ, Trần Thanh tùy cơ mà vào.

Một chưởng nhẹ nhàng khắc giữa ngực Tiêu Phong. Nhu hòa lực lượng khiến hắn lui ra sau ba bước, Tiêu Phong ngạc nhiên nhìn Trần Thanh.

Rõ ràng, từ nãy đến giờ Trần Thanh không lui một bước, nhất là hắn cũng chỉ mới dùng một tay thôi.

Tiêu Phong cau mày, Trần Thanh biết hắn muốn gì, nói trước: - Tiêu huynh cứ việc dùng toàn lực, đệ ứng phó được! -

Tiêu Phong nhìn hắn nói, hơi trầm ngâm, rồi gật đầu. Đoạn, từ đôi tay, một luồng khí thế kinh người thoát ra. Tiêu Phong hai tay đánh tới, miệng la lớn:
- Kháng Long Hữu Hối!!!.

Một đầu rồng to lớn phóng về phía Trần Thanh, tinh quang trong mắt hắn hiện lên, thêm một tí tán thưởng: - Thật mạnh chưởng lực -

Xoay tay, đồng dạng đưa ra một chưởng: - Bài Sơn Đảo Hải -

Hai cỗ chưởng lực kinh người đụng vào nhau, sóng xung kích mãnh liệt, khuếch tán ra xung quanh.

Trần Thanh liếc nhìn về phía sau ngôi miếu, lại một chưởng đánh ra.
- Trùng Vân Thâm Tỏa -

Toàn bộ kình phong cuốn tới, bị chưởng của Trần Thanh đánh vào, như bong bóng xà phóng biến mất trong thiên địa.

Tiêu Phong bị kình phong đánh dạt ra ngoài, phải 7-8 bước mới đứng vững, nhìn Trần Thanh khí định thần nhàn nơi đó, cùng ngôi miếu không chút sức mẻ phía sau hắn, lòng bội phục.
- Tại hạ xin thua - Tiêu Phong chắp tay - Vô Địch Công Tử thật danh bất hư truyền!! -
....
......
....