Chương 14: Dạo chơi.

Võ Thần Dạo Chơi Nhị Thứ Nguyên

Chương 14: Dạo chơi.

Trần Thanh cõng Chung Linh chạy dạo chơi khắp núi rừng... chơi chán chê nữa rồi hắn mới bắt đầu hỏi Chung Linh hướng đi về Vạn Kiếp Cốc.

Nói thật thì... Trần Thanh cũng chả muốn về đâu... nhưng đã lỡ bắt cóc con gái người ta thì cũng nên cho người ta 1 công đạo.

Thế là Trần Thanh hăm hở cõng Chung Linh chạy băng băng trên đường dài. Cũng là vì mặc dù 1 phần Chung Linh mới 16t... nhưng bộ ngực cũng có thể coi là kha khá, nên hắn đi không thèm xài khinh công, chỉ xài lực lượng cơ thể để chạy, và hắn nói với Chung Linh hắn đang tập khinh công (cút ra... để ta vào T.T:TG FA)

Trần Thanh chạy hết 1 ngày đường, rốt cuộc cũng đã đến Vạn Kiếp Cốc... Trần Thanh thở dài: - Hên là đã đến rồi... chứ nếu không lúc nào cũng Trụ Kình Thiên thế này thì mệt quá.. - Trần Thanh than thở trong lòng.

- Thanh ca ca, huynh có mệt không? - Chung Linh dịu dàng nói, trong mắt toát ra vô tận nhu tình.

Trần Thanh lắc đầu nguầy nguậy: - Đương nhiên là không, cõng muội là niềm hạnh phúc của huynh mà!! -

Chung Linh đỏ mặt, dùng tay đánh lên lưng Trần Thanh: - Hừ, đáng ghét, miệng nói ngon ngọt!!! -

Trần Thanh rối rít xin lỗi. Xong hắn chỉ về phía trước: - Linh nhi, Vạn Kiếp Cốc tới rồi kìa!! -

Chung Linh nhìn về phía trước, nhìn thấy 1 tảng đá đề 3 chữ Vạn Kiếp Cốc cùng 1 dòng lằng ngoằng....

Mắt nàng ửng đỏ, lộ vẻ hoài niệm.

Trần Thanh nhìn thấy, vội vàng mở hết tốc lực, như 1 làn cuồng phong bay vào.

- Cam phu nhân có đây không? Trần Thanh tới chơi!!!! - Trần Thanh mở miệng.

Giọng của hắn dưới sự thúc đẩy của nội lực vang khắp cả Vạn Kiếp Cốc, nhưng không khiến người ta cảm thấy khó chịu, ngược lại lại khiến cho mọi người thấy như chuông đồng, đánh vào trong nội tâm mọi người.

Trần Thanh đặt Chung Linh xuống đất, đứng ngay trước cửa cốc, lẳng lặng chờ đợi

Một lúc sau, nơi cửa cốc lục tục đi ra 1 đội nhân mã, đi đầu là 1 thiếu phụ phong vận, khuôn mặt khá là giống Chung Linh, Trần Thanh cảm giác hắn có đôi chút ghen tị với Đoàn Chính Thuần.

Cam phu nhân nhìn về phía Trần Thanh, rồi thấy ngay Chung Linh đứng kế bên hắn, nắm tay thập phần thân thiết. Cam phu nhân hơi cau mày lại. Nàng đi tới gần 2 người:
- Linh nhi, cuối cùng con cũng đã về rồi... vị công tử này là?????-

- Tại hạ tên Trần Thanh - Trần Thanh chắp tay hồi đáp.

- Trong thiên hạ này, vừa trẻ tuổi, vừa có võ công thượng thừa, lại tên Trần Thanh - Cam phu nhân chân mày giãn ra - Nguyên lai Vô Song công tử!! -

Trần Thanh gãi đầu, cười nói: - Ha ha thật ra tại hạ cũng chả là gì, chỉ là danh tiếng do thiên hạ đồn đãi thôi - Hắn nhún vai, rất phong đạm vân khinh.

- Cam phu nhân, tại hạ đến đây để đưa Linh nhi về - Trần Thanh hơi ngừng - Cùng với hỏi cưới nàng làm vợ!! -

Cam phu nhân nhìn thẳng vào hắn, nhỏ giọng - Thiên hạ này nói rằng Vô Song công tử tính tình thẳng thắn, không câu nệ tiểu tiết, xem ra hoàn toàn là đúng!! -

- Nói tại hạ tùy tiện thì có lẽ tại hạ sẽ rất tự hào!! - Trần Thanh nhoẻn miệng cười.

- Xin mời công tử vào cốc - Cam phu nhân đưa tay mời - Mời!!! -

Trần Thanh gật đầu, đi theo Chung Linh cùng Cam phu nhân đi vào.

...
.....
....
Cam phu nhân mời Trần Thanh ra đình viện nói chuyện, Trần Thanh khiến cho Cam phu nhân rất hài lòng. Đột nhiên:
- Linh nhi, đi chỗ khác 1 chút cho mẫu thân nói chuyện với Trần công tử.-

Trần Thanh nghi hoặc nhìn nàng, nhưng cũng không có lên tiếng ngăn cản.

- Công tử... - Cam phu nhân mở lời.

Trần Thanh vội ngắt lời nàng - Phu nhân, cứ gọi ta Tiểu Trần, hoặc Tiểu Thanh đều được, nếu Linh nhi biết ta cứ bắt phu nhân gọi công tử hoài, nàng cắn ta rách da mất - Trần Thanh nói xong hơi đỏ mặt.

Cam phu nhân nhìn hắn, mắt lóe lên thâm ý, chuyển giọng: - Được, vậy Tiểu Trần, ta biết người là 1 con người đa tài đa nghệ, ta cũng biết ngươi võ công giỏi... nhưng ngươi hoa tâm quá... ta không cách nào an tâm đưa Linh nhi cho ngươi!! -

Trần Thanh nói: - Cam phu nhân, ta có thể cam đoan, dù có bao nhiêu nữ nhân đi chăng nữa, ta cũng sẽ không thay đổi với Linh nhi, ta mặc dù rất hoa tâm - Trần Thanh ngừng 1 chút - Có thể nói là bác ái... đi.... nhưng ta không bao giờ thay đổi bản thân cả!!! -

Trần Thanh im lặng 1 lúc, bảo - Ta cũng biết chuyện của phu nhân với Đoàn Chính Thuần!!! Nếu không phải coi trên mặt bọn họ là nhà nội của Linh nhi... ta có lẽ giờ đã giết vào Đại Lý hoàng cung rồi!!! -

Giọng nói Trần Thanh đầy sát khí. Không ai dám coi thường sát ý của Vô Song công tử, được xây nên từ cả trăm nhóm mã tặc, mỗi nhóm đều bị Trần Thanh giết đến người cuối cùng.

Sát khí cuồn cuộn khắp nơi, không gian giống như bị đóng băng lại. Ngay lập tức, Trần Thanh phát hiện, mình đã ảnh hưởng đến Cam phu nhân, hắn thu lại sát khí tức thì.

Cam bảo bảo mặt hơi trắng, nhưng nàng nhìn Trần Thanh, nàng đã biết Trần Thanh thật lòng với Chung Linh, nàng cúi người: - Vậy hi vọng Tiểu Trần chăm sóc tốt cho Linh nhi, nàng còn rất trẻ con!!! -

- Không sao cả, cứ để nàng chơi - Trần Thanh phẩy tay - Có chọc thủng trời, cũng có ta vá lại -

Cam Bảo Bảo nhìn Trần Thanh, thầm nghĩ nếu như Đoàn Chính Thuần đối xử với cô tốt như vậy. Nước mắt nàng rơm rớm.

...
....
...

- Khốn nạn!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Mi làm gì vợ taaaaaaaaaaaaaaaaa?????????? - Một tiếng rống vang to giữa cả cốc.

Trần Thanh giật mình,Cam phu nhân cũng giật mình.

Một luồng gió phóng đến trước mặt của Trần Thanh.
...
....
...