Chương 10: Xui xẻo Mộ Dung Phục (2)

Võ Thần Dạo Chơi Nhị Thứ Nguyên

Chương 10: Xui xẻo Mộ Dung Phục (2)

Đêm tối, Trần Thanh nhẹ nhàng vượt qua từng nóc nhà. Mỗi một lần điểm chân thì hắn lại như 1 cơn gió nhẹ, bay nhẹ nhàng không một tiếng động đi qua.

Vài lượt phi thân sau, Trần Thanh đáp xuống 1 căn nhà nhỏ, đó là nơi người hầu để Mộ Dung Phục vì hắn bị điểm huyệt không cử động gì được. (Đừng tưởng tượng nhé... nhất là fan girl: TG)

Trần Thanh mở cửa, tiến vào. Mộ Dung Phục thấy có người tiến vào, liền nhảy dựng lên. Hắn nhìn thẳng vào Trần Thanh, con ngươi giận dữ đến nảy lên.

- Tại sao ngươi nói một canh giờ... mà đến bây giờ ta mới cử động được?!!!!! - Hắn gầm lên trầm thấp, hắn biết Trần Thanh võ công cao hơn hắn, nên hắn không dám làm kinh động mọi người vì Trần Thanh dễ dàng giết hắn trong 1 nốt nhạc.

- Ta muốn giúp ngươi khôi phục Yến quốc - Trần Thanh vào thẳng chủ đề, không ai để ý mắt hắn hiện lên 1 màu tím yêu dị thoáng qua.

Mộ Dung Phục nghe xong,tâm thần run lên, hắn nhìn thẳng vào Trần Thanh với đôi mắt nồng cháy (Yeah yeah, hủ nữ đâu: TG)

- Thật chứ, điều ngươi nói là thật chứ? - Mộ Dung Phục nhìn chằm chằm vào Trần Thanh.

Trần Thanh gật đầu nhẹ, tỏa ra nhàn nhạt uy áp, khuôn mặt hững hờ như thế ngoại cao nhân: - Đương nhiên, với sự giúp đỡ của ta, ta dễ dàng giúp ngươi thu phục thế lực, dựng lại Yến quốc -

Mộ Dung Phục nỏng bỏng con mắt nhìn hắn chằm chằm đến mức cơ đít hơi co lại... Trần Thanh hơi sợ: - Được được, hãy giúp ta đi, giá nào ta cũng chịu hết!! -

Trần Thanh rừng mình.... hắn lùi ra 1 bước, nói với Mộ Dung Phục bằng 1 giọng nói hơi mờ ảo: - Ta chỉ cần ngươi nói thật thôi-

-Được được, nói gì cũng được - Mộ Dung Phục mắt không còn trong suốt nữa, hắn mịt mờ nhìn Trần Thanh, giọng nói không còn tỉnh táo.

- Vậy được rồi, bắt đầu đi, kể hết những gì ngươi mưu tính ra - Trần Thanh mắt lóe nhè nhẹ quang mang tím.

- Được, phải bắt đầu từ gia gia ta Mộ Dung Long Thành, luôn luôn muốn khôi phục Yến quốc, sáng tạo ra Đấu Chuyển Tinh Di.......................................-

....
......
.....
Trần Thanh rời khỏi phòng Mộ Dung Phục, lướt nhẹ đi trên những nóc nhà, hắn hướng tới phòng của Vương phu nhân.

Nhẹ nhàng đáp xuống, mở cửa ra, đi vào. Nhẹ nhàng tiến vô, ngồi xuống, nhấm nháp trà vẫn còn nóng đặt trên bàn.

Vương phu nhân nhìn Trần Thanh, gật đầu, không kiêu không vội, tâm vững như bàn thạch, thật là 1 thiếu niên tuấn kiệt.

Trần Thanh hớp xong trà, thở ra 1 hơi cảm giác thật thoải mái. Xong rồi hắn lấy ra 1 chiếc đĩa 7 màu để lên trên bàn.

Vương phu nhân cùng Vương Ngữ Yên nhìn chiếc đĩa, thắc mắc: - Đây là gì? Thật đẹp, ngươi (Huynh) lấy nó ra làm gì? -

Trần Thanh nhìn 2 người, giọng nói hồi ức: - Đây là 1 món pháp bảo!! -

-Pháp bảo? Tiên gia pháp bảo? - Vương Ngữ Yên thất thanh.

Trần Thanh gật đầu: - Đúng vậy, trong 1 lần lạc vào 1 động tiên truyền thừa, trải qua rất nhiều thử thách, đây là 1 trong những đồ vật ta nhận được -.

- Nó có tác dụng gì? - Vương phu nhân hỏi.

- Nó có thể chiếu lại những gì mà ta từng trải qua!! - Trần Thanh nói.

Xong, hắn đưa tay để lên chiếc đĩa, rồi thu tay lại. Chiếc đĩa phát ra 1 đạo hào quang bắn lên không. Hình ảnh hiện ra trong đạo hào quang đó.

- Chỉ vì muốn được những bí kíp trong Lang Hoàn Ngọc Động, cùng với những võ học thất truyền, quan trong hơn là Vương Ngữ Yên lại thuộc hết tất cả những võ học đã có nên ta muốn cưới nàng, để có được võ công cao hơn, khôi phục Yến quốc dễ dàng hơn -

Trong hình ảnh,tiếng của Mộ Dung Phục vang lên rõ ràng, Trần Thanh đứng nhìn hắn lạnh lùng, nghe Mộ Dung Phục gào thét giống như Trần Thanh áp bức hắn phải nói ra những lời từ trong tâm can.

Xem được 1 lúc, Vương phu nhân thở dài, Vương Ngữ Yên thì lệ rơi dào dạt, cảm động nhìn về phía Trần Thanh.

Trần Thanh mỉm cười, đưa tay xoa đầu Vương Ngữ Yên: - Không sao đâu, Yên nhi, tất cả đã qua rồi, có huynh ở đây!!! -

Vương Ngữ Yên nhào vào ôm Trần Thanh, khóc nức nở ở trong ngực hắn.
...
....
...
Thực sự thì chiếc đĩa đó chỉ là 1 sản phẩm công nghệ 3D năm 2036 thôi, với Cửa Hàng thì Trần Thanh mua nó ra chỉ tốn 1 lượng bạc.

Còn về những câu nói của Mộ Dung Phục, chỉ là do hắn lợi dụng Y Thuật (cấp 9) của mình, thôi miên Mộ Dung Phục 1 thoáng, nói ra hết tâm tư, tình cảm của mình mà thôi.

(Trong y học có 1 phần là tâm lý học đấy, có vài bác sĩ thôi miên bệnh nhân để họ có thể dễ dàng nói ra tâm sự, tình cảm của mình giải tỏa tấm lòng)

Trần Thanh nhìn Vương Ngữ Yên nhu hòa, ngẩng đầu nhìn Vương phu nhân, thấy nàng gật đầu, Trần Thanh nắm tay Vương Ngữ Yên đứng lên, đi ra ngoài.

Trần Thanh không thấy Vương phu nhân khóe miệng cong lên 1 tia mỉm cười.

....
.....
....
Đi ra ngoài, Trần Thanh dạo bước cùng Vương Ngữ Yên. Mạn Đà Sơn Trang buổi sáng chim hót hoa nở, cảnh vật xinh đẹp, về buổi tối lại có 1 phong vị khác hẳn.

Ánh trăng nhè nhẹ chiếu xuống, soi từng khóm hoa, từng gốc cây, mặc dù có vẻ âm trầm, nhưng trong trang lại le lói thêm vài ánh lửa vàng, chiếu nhẹ ra ngoài, khiến cho khung cảnh lại trở nên mờ ảo, lãng mạn.

Trần Thanh nắm tay Vương Ngữ Yên đi 1 lúc, chợt quay đầu nhìn thẳng vào Vương Ngữ Yên nói: - Ta sẽ bảo vệ muội suốt đời!! -

Vương Ngữ Yên thấy hắn nhìn mình, đỏ mặt, tim đập thình thịch.

- Nhưng - Bỗng nhiên Trần Thanh lại nói 1 từ, khiến cho Vương Ngữ Yên nhìn thẳng vào hắn - Ta xin lỗi muội..... -

Vương Ngữ Yên nghi hoặc nhìn Trần Thanh, nàng căng thẳng. Trần Thanh trầm ngâm 1 chút: - Ta không chỉ thích 1 mình muội..... -

Vương Ngữ Yên xòa cười, cười đến rất vui vẻ. Đến phiên Trần Thanh nghi hoặc, nàng mới nói: - Tưởng là chuyện gì, nam nhân tài ba tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, chàng không cần phải để ý!! -

- Nàng... nàng không giận sao? - Trần Thanh ngạc nhiên hỏi.

- Đương nhiên là giận chứ, nhưng chỉ 1 chút thôi - Vương Ngữ Yên trợn mắt hắn - Muội biết 1 người tài hoa như huynh thì hấp dẫn nữ nhân vô cùng!! Nhưng mà, nói trước với huynh, phải qua muội chấp nhận thì huynh mới được cưới, nghe chưa? -

Trần Thanh gật đầu lia lịa - Đương nhiên rồi.... à mà huynh có người.... -

- Là ai??? - Vương Ngữ Yên gằn giọng.

Trần Thanh lập tức trả lời: - Chu nhi cùng Bích nhi -

-Vậy thì được - Vương Ngữ Yên.

Trần Thanh trợn trắng mắt, hắn nói: - Huynh tưởng muội sẽ ghen 1 lúc mới đồng ý chứ???? -

Vương Ngữ Yên ngắt bên hông Trần Thanh: - Hừ, tiện nghi cho huynh, cũng là vì muội biết tình cảm của 2 nàng dành cho huynh, với lại cũng là tỉ muội thân thiết, muội không đành lòng.

Hai người cười cười nói nói đi về phòng. Trần Thanh xoa đầu Ngữ Yên trước khi nàng đi ngủ, hôn lên trán 1 cái khiến cho nàng đỏ mặt, đóng sập cửa ngoài lại thật mạnh.

Trần Thanh sờ sờ mũi, gượng cười 1 cái, rồi phi thân, tiến về Lang Hoàn Ngọc Động.

Ánh trăng chiếu xuống mờ ảo, miêu tả chuyện tình lãng mạn đầu tiên của hắn trong lần đến Thiên Long thế giới này....
....
.....
....