Chương 9: Xui xẻo Mộ Dung Phục (1)

Võ Thần Dạo Chơi Nhị Thứ Nguyên

Chương 9: Xui xẻo Mộ Dung Phục (1)

Hôm sau, Trần Thanh sáng sớm vẫn ra luyện công. Nhưng rồi luyện lâu rồi mà vẫn không thấy Vương Ngữ Yên đi tới, đáng ra giờ này thì nàng phải đến rồi.

Một lúc sau, A Bích cùng A Chu đi đến, Trần Thanh ngừng luyện công lại, đứng yên hồi khí rồi quay sang 2 nàng.

A Chu cùng A Bích khác hẳn hôm qua, A Chu đôi mắt đầy tình ý không hề giấu diếm hắn, nhưng A Bích lại thẹn thùng vô cùng, núp sau tỷ của mình, đôi mắt thỉnh thoảng ló ra nhìn hắn, thấy hắn nhìn lại lại vội vàng giấu mặt đi như con thỏ nhỏ.

Trần Thanh phốc cười, cười đến hoan hỉ vô cùng.

A Bích thẹn thùng quá mức, con mắt liếc qua, nhìn thấy tỷ tỷ của mình cũng đang cười, quá xấu hổ. Nàng dậm chân, mắt chợt hiện lên hơi nước, bụm mặt lại.

Trần Thanh nhanh mắt, kịp nhìn thấy nước mắt ẩn hiện trên vành mi của A Bích, vội vàng vọt tới.

A Chu chỉ thấy 1 đạo tàn ảnh, liền nhìn thấy Trần Thanh đứng trước mặt A Bích.

Trần Thanh: - Bích muội, Bích muội, đừng khóc mà, huynh chỉ đùa chút thôi mà, nè ngoan ngoan,đừng khóc mà!!! -

Hắn vừa ôm A Bích vừa xoa đầu nàng. Thật ra ngay khi hắn ôm A Bích hết khóc rồi (Thằng đê tiện: TG) chỉ là nàng vẫn còn đang trong trạng thái bất ngờ thôi.

Vỗ về 1 lúc, Trần Thanh thả A Bích ra, quay sang A Chu hỏi:

-Chu nhi, Ngữ Yên muội đâu rồi? -

A Chu nghe Trần Thanh hỏi, hơi nhíu mày, hướng về Trần Thanh nói:
- Mộ Dung Công Tử tới, nên Vương muội đi đón tiếp cùng với Vương Phu nhân rồi!! -

Trần Thanh nghe xong... hắn tức giận, nhưng không nói ra, hướng về A Chu bảo:
-Chu nhi, đưa ta đi gặp Mộ Dung công tử nào!!! -

Giọng nói nhè nhẹ sát khí khiến A Chu lạnh run!!!
...
....
...
- Tiểu muội gặp qua Mộ Dung ca ca - Vương Ngữ Yên chào đón Mộ Dung Phục bằng giọng nói xa lạ.

Mộ Dung Phục mặc dù cảm giác gì đó là lạ, nhưng vốn trước giờ không quan tâm lắm đến Vương Ngữ Yên nên cũng không để ý: -Chào Ngữ Yên muội muội -.

Đúng lúc này, một giọng nói vang lên: - Chà không ngờ lại gặp được "Nam Mộ Dung" ngay tại đây, tại hạ kính danh đã lâu -.

Mộ Dung Phục quay lại, thì thấy 1 thiếu niên oai hùng, cước bộ hiên ngang, mặt tuấn như ngọc đi vào.

Thiếu niên mặc một bộ võ bào màu xanh, đi giày đen, đeo găng tay đen tuyền, nơi cổ tay có 1 vòng ngọc đỏ lập lòe, 1 chữ "Võ" trên đó khiến người người cảm thấy sự dũng mãnh.

- Xin hỏi thiếu hiệp là? - Mộ Dung Phục chắp tay.

Trần Thanh đáp lại: - Tại hạ Trần Thanh, là một kẻ vô danh tiểu tốt -

Mộ Dung Phục nghi hoặc, thoáng nhìn về Vương phu nhân: - Nguyên lai Trần công tử, không biết tại sao công tử lại ở nơi này? -

Trần Thanh nhìn về phía Vương Ngữ Yên, thể hiện ra 1 sự yêu thương sâu sắc đáp lời Mộ Dung Phục: - Tại hạ vừa gặp Vương cô nương, vừa thấy đã yêu nên đã bái phỏng Mạn Đà Sơn Trang xin hỏi cưới và được Vương phu nhân chấp thuận!! -

Vương Ngữ Yên sửng sốt, nhìn về phía Vương phu nhân, thấy mẹ mình gật đầu, mặt hơi ửng đỏ, nhìn thoáng về phía Mộ Dung Phục.

Mộ Dung Phục giả bộ không quan tâm, nhưng nội tâm đã xổ ra đến tận mười tám đời tổ tông Trần Thanh.

Nhưng mà rất tiếc, Trần Thanh vốn là cô nhi, mười sáu năm liền hắn không có tình yêu thương gì từ người khác ngoài Bảo Trân ra, nên dù cho thật sự nghe Mộ Dung Phục chửi hắn hắn cũng sẽ không quan tâm.... chỉ bẻ hết tay chân tên này thôi.... ừ rất nhẹ....
Mộ Dung Phục nhìn sâu vào Trần Thanh: - Nếu được Vương phu nhân đồng ý... tại hạ nghĩ chắc hẳn thiếu hiệp võ công sẽ rất cao cường? -

- Thường thường thôi.... đệ nhất thiên hạ à - Trần Than hểnh mũi lên trời nói.

- Vậy xin đắc tội - Mộ Dung Phục nói xong,đưa tay chưởng tới trước.

Trần Thanh biết chắc chắn Mộ Dung Phục sẽ thử mình, hắn cũng chẳng ngại, nhưng hắn luôn tự nhủ mình khác với tất cả những tên học võ khác, không bao giờ chơi cứng đối cứng.

Trần Thanh lách nhẹ vai, chưởng của Mộ Dung Phục sượt qua vai hắn. Mộ Dung Phục chưa kịp hồi khí, chỉ của Trần Thanh nhanh như chớp điểm vào vai, ngực, éo của Mộ Dung Phục, sau đó vận Tiêu Dao Ngự Phong nhẹ nhàng lướt qua người hắn.

Cả 2 giao thủ rất nhanh, mọi người chưa kịp nhìn thì đã xong rồi. Vương Ngữ Yên nhìn cả 2 đứng bất động, đầu đầy dấu chấm hỏi.

Trần Thanh đứng 1 lúc để trang bức "Cao Thủ", xong hắn xoay về phía Vương Ngữ Yên, đi lại đó xoa đầu nàng.

-Ngây mặt làm gì đấy? - Trần Thanh hỏi.

Vương Ngữ Yên đỏ mặt, nhìn thoáng qua Mộ Dung Phục: - Mộ Dung ca ca bị làm sao vậy? -

Trần Thanh nghe Vương Ngữ Yên nói 2 từ "ca ca" kèm tên Mộ Dung, hắn hơi nhíu mày, sát khí thoáng tiết ra rồi thu về:

- Ta chỉ điểm huyệt hắn bất động 1 canh giờ thôi, không có gì đâu - Hắn liếc về Mộ Dung Phục nói rồi quay qua Vương Ngữ Yên - Yên muội, nghe ta kể chuyện không? -

Vương Ngữ Yên đỏ mặt, nhìn về phía Vương phu nhân. Vương phu nhân hơi suy tư, đi lại gần Vương Ngữ Yên nói:
- Con dẫn Trần Thanh vào Lang Hoàn Ngọc Động trò chuyện đi -

Vương Ngữ Yên nghe xong, gật đầu, từ đó giờ chưa đi ra ngoài nên nàng không biết Võ Học đối với giang hồ có lực hấp dẫn như thế nào.

Mộ Dung Phục nghe đến Lang Hoàn Ngọc Động, trừng mắt muốn lòi ra, nhưng vì bị Trần Thanh điểm huyệt nên không thể làm gì. Trên khuôn mặt tuấn tú của hắn giương ra cặp mắt như mắt ếch nhìn buồn cười vô cùng.

Trần Thanh không quan tâm Mộ Dung Phục, nắm lấy tay của Vương Ngữ Yên, đi thẳng ra ngoài.

Vương Ngữ Yên không nói 1 lời, chỉ đi sau Trần Thanh, khuôn mặt đỏ bừng, chỉ là liếc về Mộ Dung Phục xen lẫn 1 chút tiếc hận.

Trần Thanh biết Vương Ngữ Yên vẫn còn nặng lòng vì Mộ Dung Phục, hắn thở dài, đưa tay xoa lên đầu nàng.

Vương Ngữ Yên thấy hành động của hắn, mắt nàng đỏ bừng, nắm thật chặc tay hắn.
...
....
...
Một lúc sau, Vương Ngữ Yên sau khi dắt Trần Thanh vòng qua quẹo lại khắp Mạn Đà Sơn Trang, Trần Thanh không nhớ và cũng lười nhớ đường đi, hắn quyết định khi nào cần thì kêu Vương Ngữ Yên dẫn đường là được.

Khi đi vào, Trần Thanh nhìn thấy rất nhiều bí tịch, cất trên kệ phân ra thành từng dãy từng dãy.

Tiện tay nhặt một cuốn lên trên đó ghi " Trảm Hổ Đao Pháp".

Mở ra lật từ đầu đến đuôi, Trần Thanh rất vui lòng, vì có thể nói kỹ năng của hắn tăng lên nhà nhờ sự thuần thục. Với đao pháp cơ bản "Xuất Thần Nhập Hóa" thì cơ bản là hầu hết cuốn đao pháp này đều bị hắn học rồi.

Trần Thanh hướng về Vương Ngữ Yên: - Cảm ơn muội, thật tốt quá - Xong hắn ôm chầm lấy nàng.

Vương Ngữ Yên đỏ mặt dãy dụa, Trần Thanh buông nàng ra nói:- Ta biết nàng vẫn còn nhớ về Mộ Dung Phục!! -

Vương Ngữ Yên sửng sốt, đôi mắt to tròn mở lớn: - Vậy sao huynh còn.... -

Trần Thanh ngắt lời Vương Ngữ Yên: - Chỉ là vì ta không muốn nhẫn tâm nhìn người mình yêu thích bị lừa gạt -

- Lừa gạt? Lừa gạt chuyện gì? - Vương Ngữ Yên ngây thơ hỏi, nàng chỉ hỏi do phản ứng, rồi nhận ra ngay Trần Thanh nói thích mình, mặt nàng đỏ bừng.

Trần Thanh nhìn nàng, vẻ mặt nghiêm túc, không có 1 chút đùa giỡn như thường ngày: - Nàng còn quá ngây thơ... nếu có thể, tối nay nàng gặp mẫu thân nàng hỏi chuyện của Mộ Dung Phục đi, có lẽ nàng sẽ hiểu hơn 1 chút về hắn!! -

Trần Thanh trầm ngâm 1 chút, rồi nói tiếp: - Nếu vẫn còn không tin được ta.... ta sẽ mang 1 chút chứng cứ về cho nàng xem... hãy tin ta, đêm nay ta sẽ ghé phòng Vương phu nhân -

Vương Ngữ Yên nhìn sâu vào Trần Thanh, nhè nhẹ gật đầu.

Trần Thanh nhìn nàng 1 chút, cưng chìu xoa đầu nàng, rồi hắn bắt đầu quay qua học tập võ nghệ.

Nhìn Trần Thanh phía trước vừa cầm sách vừa hoa tay múa chân, không hiểu sao trong lòng Vương Ngữ Yên lại hiện lên 1 chút ngọt ngào.

Nàng nhớ lại những ngày qua đi chung với hắn.....
....
.....
....