Chương 1: Quá khứ khốn nạn. Bị đá!!!

Vì Em Là Của Anh

Chương 1: Quá khứ khốn nạn. Bị đá!!!

" Trên thế giới này không có gì là tuyệt đối, kể cả tình yêu cũng vậy... Mối quan hệ dù có tốt đẹp đến mấy rốt cuộc rồi cũng nhạt phai... "
----------
" Trần Hạnh San trưa nay rảnh không? Tớ vừa mới phát hiện một quán khá ngon
đấy nhé " Trịnh Hân vui vẻ nói, ánh mắt nó chỉ troàn hình ảnh đồ ăn.
" Trịnh Hân có một ngày cậu sẽ bị đồ ăn đè chết " Tôi chọc ngoáy nó
" Tớ thà làm con ma no chứ không ngu gì làm con ma đói đâu"
" Trưa nay tớ đi cùng với Vỹ Văn, hôm nay là ngày kỉ niệm một năm chúng tớ yêu nhau" Tôi vân vê cái bút trên tay vừa cười nói với nó vừa để ý ánh mắt giết người
của giáo sư Hàn.
" Oa ghen tị với cậu quá. Tớ cũng muốn có người yêu rồi. "
" Anh chàng hôm qua mà cậu ăn trưa cùng đâu rồi?"
" Chia tay ngay sau đó rồi" Trịnh Hân trả lời bâng quơ.
" Why???"
" Tớ cảm thấy tớ yêu đồ ăn hơn anh ta vì thế mỗi lúc đi ăn cùng anh ta tớ cảm thấy rất có lỗi với đồ ăn của mình " Nó thở dài mà nói.
"..."
" Hạnh San cậu không cần trợn mắt nhìn tớ như vậy"Nó lay lay vai tôi
" Tớ đang nghĩ có khi nào cậu cũng sẽ thấy tớ không bằng đồ ăn mà bỏ tớ không"
" Cậu yên tâm. Cậu tất nhiên không bằng nhưng tớ sẽ cố gắng giữ cậu bên mình " Nó không hè nể tình mà nói.
"..."
-----
Ngồi trong nhà hàng quen thuộc tôi giơ đồng hồ lên xem, mới có 11h tôi đến sớm 30’. Chức do mong đợi đến ngày hôm nay mà tôi vô cùng hồi hộp. Vý Văn vẫn chưa đến, tôi đang nghĩ liệu anh có cảm thấy giống như tôi bây giờ không. Tôi bất giác nở nụ cười, mắt khẽ hướng ra ngoài của sổ.
Khi thật lòng yêu ai đó, chỉ vì muốn thấy hình bóng của họ mà chờ đợi đôi khi cũng cảm thấy hạnh phúc.
" Cô cần gì thưa quý khách" Người phục vụ đứng bên cạnh nói.
" Tôi đi cùng bạn trai, anh ấy còn chưa đến. Lát tôi gọi sau"
Tôi lật lật cuống menu trên bàn, mỉm cười nhìn món ăn mà Vỹ Văn thích nhất. Đang xem thì tôi thoáng thấy anh ở trước nhà hàng. Anh bước vào quày lưng về phía tôi, tôi vui vẻ đứng dậy gọi tên anh.

" Vỹ Văn" Đây không phải giọng nói của tôi, lời nói của tôi bị câu nay mà nghẹn ở cổ họng chưa có nói ra.
" Vỹ Anh à e cứ yên tâm đi, anh nhất định sẽ nói tất cả với cô ta" Hứa Vý Văn ôm lấy Hứa Vỹ Anh mà nói.
" Thật chứ, lâu nay diễn trò gia đình làm em phát ngán lên rồi" Hứa Vỹ Anh nhõng nhẹo.
" Anh cũng vậy, anh cũng ngán Trần Hạnh San đến tận cổ rồi. "
Thân thể tôi xụi lơ ngội phịch xuống đất, tai như ù đi. Họ đang nói gì vậy??? Tôi đột nhiên ngồi xuống ít nhiều cũng gây ra tiếng động, họ đột nhiên quay lại tôi vội vàng lấy cuốn menu che mặt lại.
" Trần Hạnh San chưa có đến, nể tình lần cuối cta ngồi đây đợi cô ta" Hứa Vỹ Văn nhếch môi, kéo tay Hứa Vỹ Anh ngồi xuống.
Tim tôi đau nhói, nhắc đến tên tôi anh cảm thấy đáng ghét đến thế sao. Tôi cắn chặt răng kiềm chế sự tức giận, tôi cần biết chuyện gì đang diễn ra.
" Trần Hạnh San cô ta đúng là bám dai nhưi đỉa, nhiều lần anh đã tỏ thái độ với cô ta rồi mà vẫn không chịu buông. Cô ta làm anh mệt mỏi vô cùng, đã thế không yêu mà giả vờ yêu lại càng là một cực hình." Hứa Vỹ văn tuyệt tình nói, ánh mắt anh ta lộ rõ vẻ chán ghét. Ánh mắt đó như xoáy sâu vào trái tim môi từng chút một khiến tim tôi không ngừng rỉ máu.
" Em thấy cô ta thật ngu ngốc, ngây thơ tin rằng thực sự cta là anh em họ. Có anh em họ nào lại thân thiết như người yêu không? " Hứa Vỹ Anh cười nhàn nhạt.
Đoàng... Những lời nói của họ từng chữ từng chữ một đều hóa thành những cong con dao sắc nhọn vô tình cứa nát tim tôi. Hứa Vỹ Anh nói gì vậy? cô ta với Hứa Vỹ Văn không phải anh em họ...
Sống mũi tôi cay cay, cảm thấy có cái gì nghèn nghẹn ở cổ họng muốn nói nhưng cũng không thành lời. Hô hấp vô cùng khó khăn, tôi run run cầm lấy ly nước nhưng lại rớt xuống đất vỡ tan tành...
Tôi hốt hoảng cúi xuống nhưng gặp ngay ánh mắt của anh, lạnh lùng và đầy chán ghét. Anh ghét em đến vậy sao...?
Ba người chúng tôi cuối cùng ngồi với nhau chung một bàn, lúc này thật sự khiến tôi vô cùng khó chịu, muốn biến mất thật nhanh ra khỏi đây.
" Trần Hạnh San tất cả đều là sự thật" Hứa Vỹ Văn nhìn tôi nói.
" Vậy thì sao?>" Tôi cố nặn ra nụ cười tạo ra khuôn mặt tự nhiên nhất có thể.
" Cô bình tĩnh hơn tôi nghĩ đấy, chị yêu" Hứa Vỹ Anh mỉa mai xen vào.
" Cô tin anh ta sao" Tôi nhếch môi " Cô nói tôi ngấy thơ ngu ngốc thì giờ cô cũng đâu khác gì tôi. Điều ngu ngốc nhất tôi từng làm là tin tưởng anh ta. Anh ta cũng là đồ cô cướp từ tôi, đã cướp được rồi thì nhớ giữ cho kĩ không thì lại có đứa khác cướp mất đấy. Đồ đi cướp không có hạn sử dụng đâu"
Nghe tôi nói vậy mặt cô ta khẽ biến sắc, tái nhợt cơ hồ tức giận nhưng lại nhất thời im lặng không nói gì. Hứa Vỹ Văn thấy vậy liền cầm tay cô ta nhẹ giọng an ủi " Em yên tâm anh sẽ không như vậy. Em khác cô ta"
Tất nhiên cô ta khác tôi rồi, tôi không bao giờ đi cướp người yêu của kẻ khác.
" Trần Hạnh San cô dừng mạnh miệng cũng đừng có tỏ ra mạnh mẽ. Cô thế nào tôi hiểu rất rõ." Anh ta tàn tần từng câu một đả thương tôi.
Tôi thấy thật nực cười cho cái câu "tôi hiểu cô" của anh ta, nếu đã hiểu tôi chắc cũng biết tôi không mạnh mẽ như vẻ bề ngoài. Ấy vậy mà anh ta lại chọn ngày hôm nay mà chia tay tôi thử hỏi anh ta hiểu tôi ở điểm nào... Hiện tại là tôi cũng cố tỏ ra mạnh mẽ, tôi không thể chịu nổi được nữa nhưng tỏ ra mềm yếu thì được gì? Chỉ là sự khinh thường của anh cùng cô ta. Xin lỗi, dù có mệt mỏi đến chết tôi cũng phải diễn, dù có bị đá tôi cũng phải ngẩng cao đầu mà bỏ đi.
" Tôi cũng thừa sức hiểu anh, hiểu rõ con người anh là như thế nào" Tôi cố ý nói to lên"Con người anh buổi sáng thì mặc vest buổi tối thì mặc đồ Hello Kitty"
"Haha..." Đâu đó trong nhà hàng vang lên tiếng cười
" Trần Hạnh San cô..." Hứa Vỹ Văn tức giận tím mặt nói không nên lời.
" Mọi chuyện tôi cũng đã biết, tôi với anh chia tay đi. Tôi cuối cùng cũng là người nói chia tay trước, giờ là tôi đá anh. Vậy nên không cần dây dưa với anh nữa, anh cùng cô ta cút cho khuất mắt tôi." Tôi đắc ý nhìn anh ta, mặc dù có chút đau lòng nhưng tôi vẫn là người đá anh ta trước.
" Cô không cần đuổi tôi cũng đi. Trước khi đi tôi khuyên cô nâng cao IQ lên chút đừng có để cho người ta lừa dễ dàng như vậy. " Nói xong hai người bọn họ quay lung bỏ đi.
Nhìn theo bóng lưng họ tôi nở nụ cười chua xót. Rốt cuộc tình yêu một năm nay của tôi cũng đã chấm dứt rồi. Ngày hôm nay nếu không có chuyện này chắc chắn sẽ là một ngày vô cùng hạnh phúc... nhưng nó lại đổ vở tan tành như ly nước vừa nãy.
Bạn hỏi vì sao tôi không níu giứ ư? Với tôi cái gì nên giữ thì hãy giữ còn cái gì nên vứt bỏ thì đừng tiếc nuối. Hứa Vỹ Văn anh ta là cái đồ bỏ đi.
Hai người họ nói tôi ngây thơ ngu ngốc, chính xác như vậy. Điều ngu ngốc nhất chính là yêu và tin anh ta còn sai lầm lớn nhất là để anh ta biết tôi yêu anh ta quá nhiều để rồi anh ta xem tôi như một trò chơi. Chơi chán thì vứt đi tìm thú vui khác.
Tôi lê từng bước chân nặng nề ra khỏi nhà hàng, hòa vào dòng người tấp nập trên đường, thấy gương mặt ai cũng vui vẻ, tôi cảm thấy thật đơn độc và vô cùng ngột ngạt.
Tôi cố gắng dùng hết sức lực còn lại mới leo lên được xe buýt. Ngồi yên vị trên xe buýt bỗng chốc cơn buồn ngủ ập đến, mọi dây thần kinh dần bị tê liệt, những chuyện lúc nãy cũng theo đó mà mờ nhạt đi...
" Hạnh San đây là Vỹ Anh em họ của anh, nó mới từ Mỹ về, từ giờ nó sẽ sống cùng anh."
" Chào chị Hạnh San em là Hứa Vỹ Anh, em họ anh Vỹ Văn rất vui được gặp chị. Em nghe anh Vỹ Văn kể rất nhiều về chị"
" Hôm nay đi chơi vui quá chị Hạnh San nhỉ, chúng ta thân thiết thật gióng một gia đình nha"
Tôi giật mình thức dậy trán lấm tấm mồ hôi, tôi nhếch môi tự giễu. Hai kẻ khốn nạn kia đến trong mơ cũng đày đọa tôi. Họ căn bản một chút cũng không để tôi yên.
Tôi chợt nhớ ra vừa nãy rõ ràng cảm thấy ai đó ngồi bên cạnh vỗ về tôi, cho tôi mượn vai tựa vào. Nhưng chiếc ghế bên cạnh không có một ai. Tôi chạm tay lên chỗ ngồi đó rõ ràng là có hơi ấm. Rốt cuốc là thực hay mơ???