Chương 5: Ảo tưởng ngôn tình

Vì Em Là Của Anh

Chương 5: Ảo tưởng ngôn tình

" I got a boy... handsome boy..."
Tôi ngáp mội hơi dài rồi mắt nhắm mắt mở lục tìm điện thoại.
" Alo" Tôi giọng còn ngái ngủ.
" Em đến văn phòng tôi, tôi có chuyện cần nói với em."
" Vâng giáo sư. Em sẽ tới ngay."
Một lúc sau tôi đã có mặt trước cổng đại học, hôm nay là ngày nghỉ tưởng rằng được ngủ một mạch đến trưa cho đã đời, ai dè.. Tôi lắc đầu thở dài bước vào trong.
" Bộp " Bàn tay ai đó đập lên vai tôi khiến tim tôi suýt rụng ra ngoài. Tôi tức giận quay lại, chưa kịp nhìn kĩ là ai đã quát lên. " Cái đồ điên này mới sáng sớm đã lên cơn à có...." Tôi nhìn ai gười trước mặt, mặt dần dần đen lại, giọng nói nhỏ dần rồi tắt hẳn. Vương Kình Huy nhe răng nhìn tôi, còn giáo sư Hàn mặt lạnh lùng khỏi nói cũng biết tôi đã làm việc ngu xuẩn thế nào. Nhằm cứu vớt tình thế tôi cười ngu chào hai người đó.
" Chào buổi sáng... good morning... hề hề... "
Giáo sư Hàn lắc đầu rồi lạnh lùng đi thẳng, tôi rụt cổ lại. Thấy tôi cứ đứng đó không chịu đi, Vương Kình Huy nắm lấy áo tôi kéo đi. Ngẩng đầu lên thấy vẻ mặt đáng ghét của anh ta tôi giật tay anh ta ra, bước lên phía trước. Anh ta cũng chạy lên đi ngang tôi, tôi cũng bước nhanh hơn nhưng anh ta chỉ cần mấy bước cũng theo kịp. Tôi quay sang nhìn đôi chân dài miên man của anh ta rồi nhìn xuống đôi chân lợn ngắn cũn của mình trong lòng đầy bực bội. Ông trời thật bất công.
Tôi bước vào văn phòng của giáo sư, anh ta cũng bước vào, tôi ném tia nhìn khó hiểu cho anh, anh ta chỉ cười cười.
" Hạnh San, đây là Vương Kình Huy cậu ta mới chuyển vào học, em là đàn chị có gì chiếu cố cho cậu ta. "
Hóa ra là đàn em thế mà dám vô lễ với chị đây, cậu cứ đợi đấy chị đây sẽ cho cậu biết tay. Tôi cười thầm trong lòng, mặt nghiêm túc nhìn giáo sư nói:" Vâng ạ, đó là nghĩa vụ của đàn chị là em đây." nói xong rồi liếc mắt qua cậu ta cười cười.
Cậu ta nhếch môi lên, đi tới ôm tôi rồi nói " Cảm ơn chị " cậu ta ôm chặt cứng khiên tôi ngạt thơ, tôi vùng vẫy mà cũng không thoát ra được.
"E hèm" Giáo sư Hàn ho khan. Cậu ta biết ý buông tôi ra rồi cười gian. Tôi vừa định báo án với giáo sư thì giáo sư đã bảo hộ cậu ta.
" Kình Huy du học ở Mĩ nên văn hóa ứng xử có phần nào bị ảnh hưởng."
" Du học?" Tôi ngạc nhiên.
" Tôi du học 5 năm " Vương Kình Huy trả lời.
5 năm, tôi khẽ nhẩm ách khả năng hơn tuổi tôi là 50%.
" Đi du học từ năm 17 tuổi. " Vương Kình Huy tiếp lời.
" Thế cậu 22 tuổi. " Vẫn nhỏ tuổi hơn chị haha.
" Già hơn tôi, chị sướng lắm sao. Hóa ra chị theo xu hướng già hóa."
" Cậu..." Tôi to tiếng nhưng khẽ liếc qua thấy cái nhíu mày của Giáo sư Hàn tôi vội im bặt mặc kệ cậu ta.
" Giáo sư chỉ vì chuyện này mà gọi em sao ạ?" Giáo sư có biết đã phá hoại ngày nghỉ cuối tuần đầy tuyệt vời của em không, nếu chỉ vì chuyện này em kiện em kiện. Nhứng lời này tất nhiên tôi chỉ giữ trong lòng, tôi chưa muốn chết T.T.
" À. Không phải, nhà trường mới thông báo xuống rằng em được miễn hoàn toàn học phí của năm học này "
Nghe xong trái tim tôi vui sướng nhảy tưng tưng nhưng tôi vì giữ hình tượng mà cố tỏ ra khó hiểu hỏi lại " Vì sao ạ? Mới tuần trước giáo sư nói là học bổng của em là nủa chi phí mà?"
" Có chút thay đổi, hay là em không thích tôi có thể nói lại cho em"
" Thích ạ... thích ạ... " Tôi gật đầu lia lịa.
Bước ra khỏi văng phòng của giáo sư, mặc dù sung sướng muốn hét lên nhưng bên cạnh còn có Vương Kình Huy khiến tôi phải kiềm chế giữ thể diện của một đàn chị.
Vương Kình Huy nghe điện thoại rồi không nói câu gì mà bỏ đi khiến tôi cảm thây như bị cậu em bỏ rơi T.T Nhưng khi bóng lung cậu ta khuất hẳn cảm xúc đè nén trong tôi được mở van, tuôn trào ồ ạt. Tôi vừa đi vừa cười không quan tâm đến xung quanh, tôi vô cùng giống như giai cấp nô lệ quật khởi được ách thống trị vậy.
" Bộp" Tiếng kêu lần này không phải là do có ai đập vai tôi đâu mà là mặt tôi đập phảo một thứ gì đó, mềm mềm ấm ấm còn tỏa ra hương thơm dịu dịu nữa, thật để chịu. Tôi mỉm cười ngẩng mặt lên, khuôn mặt Dương Tử Lâm hiện ra trước mắt. Tôi giật mình nhìn anh, vậy cái nệm dễ chịu này là, tôi nhìn cánh tay mình đang vuốt ve lưng anh ta rồi nhìn cả khuôn mặt đang tựa vào ngực anh ta. Nhận ra hành động ngu ngốc của mình tôi vội vàng tránh ra nhưng anh ta lại ghì chặt tôi vào lòng, bàn tay vuốt tóc tôi sang bên tai. Hành động này của anh ta đối với một đứa nhiễm ngôn tình từ nhỏ Trịnh Hân như tôi không thể không suy diễn được. Đang chờ mong câu nói " Tôi thích em" đầy lạnh lùng và bá đạo như những soái ca trong ngôn tình từ miệng anh ta, thì đột nhiên anh ta thả tôi ra rồi đưa cho tôi một chiếc gương nhỏ rồi nói.
"‘ Ra khỏi nhà cô không soi gương à, nhìn cho rõ bản mặt dọa người của cô đi "
Tôi hụt hẫng liếc nhìn mình ở trong gương. Ách tôi cũng bị dọa cho sợ huống chi anh ta, mái tóc rối bù xù, à lúc nãy khi ôm tôi Vương Kình Huy có xoa đầu tôi, không ngờ đầu tôi lại bị hắn giày vò thành ra thế này, tôi nén hận. Dương Tử Lâm mặt không biến sắc nhìn tôi, tôi uất ức vì hắn dám phá hỏng mộng đẹp soái ca của tôi mà tôi buột miệng " Tôi còn tưởng anh..." Lời vừa khỏi miệng tôi đã im bặt lại, thật lòng tôi muốn vả một cái vào miệng mình.

Trong khi tôi đang cúi mặt kiểm điểm bản thân, chợt thấy có một luồng hơi nóng phả vào tai mình, khuôn mặt Dương Tử Lâm sát ngay bên tôi.
" Cô muốn thế này à?" Anh ta mờ ám nói sau đó còn thở nhẹ một cái khiến tứ chi tôi run rẩy. Tôi xô người anh ta ra rồi chạy thẳng, trong lòng thầm cầu mong ông trời có cái lỗ cho mình chui xuống.
Câu " ông trời có mắt " quả không sai, ông trời đã nghe được lời thỉnh cầu của tôi. Do không chú ý mà tôi đã rớt xuống cống nước trước cổng trường gãy chan và gần một tháng nhập viên tôi không có đụng bản mặt của anh ta.
------
Đêm cuối cùng nằm viện tôi thấy thoải mái hẳn, rốt cuộc ngày giải thoát khỏi cái giường bệnh quái quỷ này cũng đã đến. Vì vậy tôi quyết định ngủ thật sớm, thật ra nhưng ngày trước tôi chỉ ngủ muộn hơn 30 phút.
Vừa mới chợp mắt được tí xíu, tôi nghe loáng thoáng thấy cửa mở nhưng cũng chỉ nghĩ bác sĩ vào thăm bệnh nên không quan tâm đến nữa. Tiếng bước chân tiến lại gần rồi dừng hẳn, cánh tay tôi bị nâng lên theo phản xạ bảo vệ bản thân tôi mở mắt ra. Trước mặt tôi không phải bác sĩ thường ngày đến thăm bệnh tôi, cũng không phải cô y tá chăm sóc tôi. Người đàn ông này vận đồ màu đen từ trên xuông dưới, tay trái cầm tay tôi tay phải cầm ống tiêm. Nhận rõ tình hình nguy hiểm lúc này tôi mở miệng định kêu cứu nhưng người đàn ông đó lấy khăn tẩm thuốc mê bịt kín mũi tôi. Tôi ngấm thuốc mê sau đó lịm đi. Trước khi lịm đi tôi cảm thấy cánh tay đau nhói, sau đó có tiếng ai đó quát tháo và hình như có xô xác. Tôi rất muốn mở mắt nhưng mắt như có gì đè lên nặng trĩu.