Vì Em Là Của Anh

Chương 7:

" Hạnh San mới có mấy ngày mà tớ nhớ cậu quá " Tôi vừa mới bước vào giảng đường Trịnh Hân đã nhào đến ôm tôi chặt cứng.

" Nhớ tớ mà hôm qua không đến đón tớ ra viện lại nhờ Dương Tử Lâm đáng ghét đó." Tôi lạnh lùng đẩy nó ra, khuôn mặt diễn sâu đến nỗi nó tưởng tôi giận thật bèn trưng bộ mặt cún con độc quyền ra.

" Tớ xin lỗi mà. Cũng tại bố tớ, ổng bắt tớ đi xem mắt. Cậu thủ nói xem, tớ còn chưa có học xong mà có cần gấp gáp vậy không, tớ còn chưa có nhu cầu vợ chồng gì đó." Trịnh Hân níu áo tôi, uất ức kể lể.

" Tớ tạm tha cho cậu. Vậy cậu xử lí việc xem mắt này thế nào rồi?"

" Chắc chắn khiến nó không thuận lợi như ông già tớ muốn rồi."

" Theo kinh nghiệm của tớ, thẳng thắn từ chối anh ta có hơi nhẹ quá, sát thương người ta đến thổ huyết mới là tính cách của cậu."

" Tớ từ đầu đến cuối luôn giữ vẻ nữ tính lịch sự nha." Nó bĩu môi." Anh ta hỏi tớ lần đầu gặp anh ta tớ cảm thấy thế nào, tớ mỉm cười rồi lịch sự hỏi lại " Lúc ra khỏi nhà anh có soi gương không."

"... " Tôi thấy đồng cảm vô cùng đối với anh ta.

" Nghe tớ hỏi anh ta cũng thành thật mà trả lời "Anh không thích soi gương vì vậy nên trong nhà không có gương", tớ nhìn anh ta đầy thương cảm trong lòng suy nghĩ " Nếu anh soi gương hằng ngày thì đã không tự tin ngồi đây.".

"..." Tôi thấy may mắn cho anh ta khi không phải là bạn trai nó, mấy người trước đây đều bị nó giày vò đến nhập viện.

" Anh ta chưa hiểu ra vấn đề cứ tiếp tục hỏi tớ có bạn trai chưa tớ lại một lần nữa mỉm cười lịch sự trả lời chưa có, nghe vậy anh ta đập bàn cái rầm hào hùng tuyên bố " Từ bây giờ anh sẽ theo đuổi em" "

Tôi thầm thán phục anh ta nha, đàn ông là phải như thế đã thích là phải bày tỏ ngay. Dù mặt có hơi kinh dị một chút nhưng đến giây phút quan trọng thì chẳng phải tác phẩm " Tắt Đèn " của Ngô Tất Tố lại lên ngôi sao, sợ gì.

" Hạnh San cậu có nghĩ thân là Giám đốc trẻ tuổi nhất bấy giờ của công ti nhà tớ mà trí thông minh lại thấp như vậy không? Không hiểu sao bố tớ lại tuyển anh ta vào công ti cớ chứ."

" Anh ta mà thông minh thì đã yêu bản thân mình rồi chứ không ngu đến nỗi ngồi đó cho cậu giày vò đến chết " Tất nhiên đây là suy nghĩ của tôi không có nói ra rồi. Tôi chỉ đành thở dài bảo nó kể tiếp đi xem xem rốt cuộc anh ta có sức chịu đựng bị ngược đãi trâu bò đến mức nào.

Trịnh Hân tiếp tục hăng hái kể chiến tích giày vò người ta thứ n lần của nó. " Vì anh ta IQ quá thấp nên tớ phải dùng chiêu đánh nhanh thắng nhanh mới trị được. Tớ hỏi anh ta nghĩ thế nào về giới tính thứ 3, anh ta tự tin trả lời " Tất nhiên ủng hộ và tôn trọng họ rồi, thời đại nào nữa rồi chứ.". Anh ta trả lời xong tớ hỏi luôn " Anh ủng hộ và tôn trọng tôi chứ", anh ta cười cười " Cái đó là đương nhiên.". Tớ thở phào nhẹ nhõm nắm lấy tay anh ta xúc động " Anh là người đầu tiên khiến tôi xúc động thế này. Nhờ anh mà tôi đã có đủ tự tin tuyên bố cho mọi người về giới tính ẩn sau trong con người tôi rồi. Thực sự tôi rất biết ơn anh." Tớ vừa nói vừa cố gắng chớp mắt thật nhiều cho nước mắt nó rơi ra. Ngay lập tức sau đó anh ta hất tay tớ ra và chảy thẳng không dám quay đầu lại mặc cho tớ giả vờ đuổi theo"

Tôi chẳng có gì để nói ngoài hai chữ cạn lời.Tôi chợt nhớ đến Hứa Vỹ Văn, nếu anh ta cũng thẳng thắn nói ra sự thật về giới tính mình cho tôi biết thì tôi sẽ thế nào nhỉ. Có giống như anh chàng coi mắt của Trịnh Hân ngạc nhiên, hoang mang dến nỗi bỏ chạy, trốn tránh sự thật hay sẽ bình tĩnh, đối mắt và chấp nhận sự thật.

" Này sao cậu thất thần vậy, sau này nếu cậu có di xem mắt mà không thích hoặc có người ép đi có thể thoải mái dùng chiêu này của tớ, tớ không đòi tiền bản quyền đâu." Nó huých tay tôi một cái khiến tôi ra khỏi dòng suy nghĩ không có lời giải.

Tôi lấy lại tinh thần và cũng huých lại nó " Tất nhiên rồi, hiệu quá đến thế mà."
Thấy nó cươi vui vẻ thế tôi cũng cố cười theo mà cười không nổi.
-----

Tiết giảng của giáo sư bệnh về thần kinh thật tra tấn người ta mà, cả tiết giảng tôi muốn ngủ nhưng giọng nói oang oang của ổng khiến tôi không thể nào chợp mắt được. Nhưng tôi vẫn phải bái phục Trịnh Hân, thế mà nó vẫn ngủ được ngon lành. Những lúc thấy nỏ ngủ ngon lành thế tôi hận rằng không thể đánh cho nó một phát cho nỏ tỉnh để cùng chịu hoạn nan chung với tôi.

Tôi lết từng bước mệt mỏi xuống canteen của trường, hôm nay tôi ngồi một mình, Trịnh Hân nghe nói bố nó biết được chuyện xem mặt của nó mà máu lên não đang nằm trong viện nên liền về. Vừa mới ngồi vào bàn định ngủ một tí rồi dậy ăn tiếp thì Vương Kình Huy lại phá rố.

"Chị nói đi hôm qua ai đón chị? Là con trai phải không?"

" Cậu lượn ngay cho tôi. Tôi không rảnh chấp con nít." Mặt tôi vẫn úp lên tay chẳng thèm ngẩng lên nhìn cậu ta.

" Ai?" Cậu ta tự dưng quát lên làm tôi giật bắn người. Tôi ngẩng đầu lên, này nhé máu liều nhiều hơn máu não rồi đấy.

" Bốp " tôi đánh một cái vào đầu cậu ta rồi mắng như mắng đứa em vô lễ " Dám lớn tiếng với chị sao? Hừ"

" Ai da đánh đâu cũng dược nhưng không được đánh vào đầu." Cậu ta xoa xoa đầu giận dỗi nhìn tôi.

" bốp " Tôi đứng dậy đá cho cậu ta mộ cú thật đau khiến cậu ta ôm chân vẻ mặt thống khổ.

" Đáng đời cậu. Nhưng cũng nhờ cậu mà tôi tỉnh táo nhiều rồi, vận động đấm đá một chút cũng khiến mình mẩy khỏe hơn. Hôm nay tôi đãi, coi như mừng tôi ra viện. Tôi vào nhà vệ sinh chút, cậu đi lấy thức ăn đi. " Tôi hả hê nói rồi vỗ vỗ vai cậu ta mấy cái rồi đi vào nhà vệ sinh.

" Hừ. Vừa đấm vừa xoa " Cậu ta lẩm bẩm nhưng vẫn ngoan ngoãn đi lấy thức ăn, hóa ra cũng dễ bắt nạt ghê. Từ nay Vương Kình Huy cậu chính thức trở thành bao cát của tôi hắc hắc.

----------

Sau mấy phút giải quyết nỗi buồn tôi định mở của ra thì có ai bước vào nhà vệ sinh, họ đang nói gì đó, tính hóng hớt lại trỗi dậy, tôi quyết định ngồi lại chút xíu (Lạy hồn bà này quá >