Chương 8: Loạn luân sao có thể???

Vì Em Là Của Anh

Chương 8: Loạn luân sao có thể???

Vương Kình Huy sức ăn quả thực trâu bò, tất cả thức ăn trên bàn đều bị câu ta ăn sạch. Tôi hết há hốc mồm rồi lại ngậm lại nuốt nước bot xuống, trong lòng khóc ròng không thôi. Tôi chưa có ăn được gì hết, từ đầu đến cuối chỉ có cậu ta tay lìa lịa gắp thức ăn, mồm không ngưng nhai rồi lại nuốt. Phần cơm của tôi cũng bị cậu ta hào phóng ăn sạch. T.T
Mặc dù tôi có thấy không ngon miệng nhưng vì tiếc tiền định bất chấp mà nuốt vào nhưng đến khi động đữa đã thấy thức ăn trên bàn đã bị ăn sạch. Đến bây giờ tôi mới hiểu được cái cảm giác bất lực khi bị cướp chuỗi thức ăn nó đau khổ thế nào rồi.

Trường tôi không có nộp tiền ăn tại căng tin theo tháng vì vậy mà ăn gì trả tiền nấy. Phải đến quầy thanh toán tôi mới nhớ ra điều này, lòng đau như cắt lấy ví ra, nếu biết sớm tôi đã chẳng để cậu ta đi lấy thức ăn. Nén đau thương lấy tiền ra, Vương Kình Huy đã nắm lấy ta tôi kéo ra sau.

" Để tôi trả."

Ồ bây giờ tôi thấy cậu ta đẹp trai dữ, hào quang tỏa ra ngời ngời. Mọi đau thương tan biến, mặc dù trong lòng đang vui như điên lên được tôi vẫn kiềm chế, nắm lấy áo cậu ta mà nói " Hôm nay chị đây mời ai cho cậu trả."

Cậu ta không nói gì mà chỉ lấy vỉ ra mở xem. Mặc kệ tôi và cậu cứ trả đi, tôi cười thầm trong lòng. Đột nhiên cậu ta quay lại nhìn tôi,tôi mỉm cười, nghĩ chắc cậu ta sẽ nói " Đàn ông con trai ai lại để phụ nữ con gái trả tiền." Nhưng mà... à mà thôi không thèm nhắc đến.

" Vậy thì chị trả đi, tôi không có tiền mặt chỉ có thẻ thôi."

Nụ cười trên môi tôi tắt rúm. Vương Kình Huy cậu đang chơi tôi sao? Cậu hãy gia nhập hội Ác nhân của Trịnh Hân đi, cậu thật biết giày vò người khác, khiến tôi từ trên cao rớt xuống đất rồi lại từ mặt đất mà bay thẳng lên cung trăng sau đó không thương tiếc mà đá tôi một phát sang Sao Hỏa. Mông tôi bầm cmn dập hết rồi đây, trái tim tôi đang than khóc đây.

Ra khỏi canteen tôi im lặng không nói với cậu ta câu nào, tay khẽ sờ sờ ví mà tim đau thắt. Gần nửa tháng lương của tôi hix hix.

" Chị bệnh à?" Vương Kình Huy đi bên cạnh giơ tay sờ trán tôi.

" Bệnh viêm màng túi giai đoạn cuối không phải là do cậu sao." Tôi rủa trong lòng quắc mắt lườm cậu ta.

" Ồ thì ra mắt chị có vấn đề. Đi đi, chúng ta đi bệnh viện, bác tôi là bác sĩ khoa mắt rất giỏi đấy." Cậu ta nắm lấy tay tôi kéo đi trong khi tôi đang muốn đạp cho cậu ta một cái bay sang châu Phi.

" Bệnh viện cái đầu cậu." Tức giận quát lên rồi tôi hất tay cậu ta ra,bỏ đi mặc xác cậu ta đứng đó nhìn tôi khó hiểu.
" Rầm" Tôi ngoảnh đầu lại đã thấy Vương Kình Huy ngã dưới đất, tôi hốt hoảng vội chạy ngay lại xem cậu ta thế nào.
-----

" Anh ta say thật sao?" Tôi tò mò hỏi Dương Tử Lâm đang dìu Vương Kình Huy đi bên cạnh.
" Không phải hai người ăn trưa cùng nhau sao?" Dương Tử Lâm nhíu mày hỏi.
"Anh ta có rượu bia gì đâu. Chỉ ăn cơm vói mấy đồ linh tinh thôi." Tôi nói nhưng trong lòng chợt lóe lên ý nghĩ khủng khiếp, đừng có nói là cậu ta ngộ độc thức ăn đó nha, tôi là người mời cậu ta có mệnh hệ gì chẳng phải là do tôi sao. Huhu đúng là tiền mất tật mang TT-TT
Dương Tử Lâm dìu cậu ta vào phòng y tế vừa mới đặt cậu ta xuống giường đã... " ọe... ọe " Bao nhiêu thức ăn mà Vương Kình Huy nuốt vào lúc này đã nằm yên vị đẹp mắt trên cái áo trắng tinh của Dương Tử Lâm. Dương Tử Lâm mặt đỏ lên lông mày nhíu lại, mặt tối sầm, anh ta thật sự nổi giận rồi. Tôi nhìn qua kẻ gây án, cậu ta không biết mình đã gây ra họa gì ngang nhiên nằm thoải mái trên dường.

Dương Tâm trái với suy nghicx của tôi rằng sẽ cho Vương Kình Huy một trận ra trò, anh ta chỉ nói với tôi canh trừng cậu ta còn mình đi thay quần áo. Tôi nghe vậy cũng lại gần xem xét cậu ta, lấy khăn giấy lau đống thức ăn vương ra khi nôn trên áo cậu ta. Cậu ta mà làm sao tất nhiên người chịu trách nhiệm là tôi nên tôi không thể bỏ mặc được.
" A...a" Sau khi Dương Tử Lâm vừa rời đi đột nhiên Vương Kình Huy nhăn nhó rên lên, khuôn mặt cậu ta lộ rõ vẻ đau đớn, trán lấm tấm mồ hôi tay ôm chặt lấy bụng. Tôi lấy khăn giấy lau cho cậu ta xong liền lấy tay sờ bụng cậu ta trên dạ dày mà khé ấn ấn vài cái, người anh ta đau đến nỗi co lại. Tôi bị dọa cho ngây người, anh ta...anh ta ruốt cuộc bị sao vậy? Không phải chỉ là bị say sao?

Trần Hạnh San mày phải bình tĩnh, triệu chứng này chắc chắn đã xem ở đâu đó rồi. Nhớ kĩ nào lúc trưa cậu ta chỉ ăn cơm, snack khoai tây, ngô,... đều là đồ tinh bột, sau đó anh ta có triệu chứng bị say tiếp đến là co thắt dạ dày. Rõ ràng rất quen mà đột nhiên không nhớ ra, tôi vắt óc nhớ lại những căn bệnh trước đây trong sách mà mình đã đọc qua.
Đột nhiên tên một căn bệnh vụt qua đầu tôi, đúng rồi chắc chắn là nó, tôi mừng rỡ hét lên: " Hội chứng lên men tự động"
" Hội chứng lên men tự động là một căn bệnh lạ khiến cho dạ dày sản sinh ra quá nhiều men tiêu hóa. Do đó bất cứ chất tinh bột nào hấp thụ vào cơ thể cũng bị lên men thành rượu. Vì vậy mà người mắc hội chứng này có biểu hiện như bị say rượu cũng như nôn mửa đau dạ dày và đau đầu chóng mặt. Nồng độ cồn rất cao 120 miligam trên 100ml máu." Dương Tử Lâm vừa nói vừa bước vào, lời anh ta nói rất chính xác quả không hổ danh top 10 đại học Havard.
" Để tôi gọi cấp cứu." Tôi lấy điện thoại từ trong túi ra.
" Tôi đã gọi rồi, đâu có chậm chạp như cô." Anh ta mỉa mai tôi.
Tôi không nhịn được hừ một cái rồi không thèm nói chuyện với anh ta nữa quay qua lau mồ hôi cho Vương Kình Huy. Nhìn Vương Kình Huy tôi thầm cảm thản " Cậu đúng là có vận khí trời ban mới mắc căn bệnh lạ này, hehe từ hôm nay cậu không chỉ là bao cát xả giận mà còn là chuột bạch của tôi."
" Hắt xì..." Đột nhiên cậu ta hắt xì một cái.
" Xe cấp cứu đến rồi, để tôi dìu cậu ta ra xe. " Dương Tử Lâm nói rồi không hề dịu dàng mà hất văng tôi sang một bên. Tôi bĩu môi đúng dậy thầm, lẽo đẽo theo sau anh ta.
------
Ở bệnh viện đến khi Vương Kình Huy ổn định lại tôi mới bắt đầu trở về, khi đi ra cửa bệnh viện Vương Hải mặt mày tái nhợt đi nhanh ngang qua tôi, tôi vừa định cúi đầu chào, ông ta đã đi mất rồi. Nhìn như vậy cũng đủ thấy ông ta quan tâm Vương Kình Huy thế nào, sao cậu ta lại ghét bố mình vậy chứ.
" Lên xe tôi đưa cô về." Giọng nói trầm ấm của Dương Tử Lâm từ sau vọng lên, tôi quay đầu lại gật gật.
Tôi vừa vào xe, Dương Tử Lâm đã mở cửa xe xuống, tôi ngạc nhiên nhìn anh ta. Chưa kịp định thần lại anh ta đã rướn người sang, theo phản xạ tôi rụt người lại lấy
tay che thân, ánh mắt nhìn anh ta đề phòng. Anh ta liếc mắt nhìn tôi một cái, đôi lông mày nhếch lên. Cái này... anh ta đang đắc cmn ý. Tay anh ta vòng ra sau người tôi, tôi khẽ run người, giọng nói yếu ớt hỏi anh ta: " Anh... anh định làm gì."
" Thắt dây an toàn cho cô, chứ trong đầu cô rốt cuộc nghĩ thứ gì không trong sáng vậy hả?" Anh ta nói rồi thắt dây an toàn cho tôi.
" Khụ... " Tôi ho khan, nhanh chóng quay đầu ra ngoài cửa sổ lảng tránh câu nói của anh ta.
" I got a boy... handsome boy..." Đúng là nhũng lúc tôi muốn chui xuống cống chiếc điện thoại thân yêu này lại cứu tôi ^^
" Alo"
" Mẹ bị ốm. Mày xem xem về mà chăm mẹ." Giọng nói ồm ồm của Trần Khải vang lên bên tai tôi khiến tôi bất giác run lên, sinh ra một cỗ sợ sệt. Anh ta là anh trai tôi, anh ta về nước từ khi nào vậy..
" Vậng... vâng... Em về ngay." Giọng nói tôi run lên, yếu ớt, cố gắng nói thật nhanh để cúp máy.
" Bộp" Chiếc máy trên tay rơi xuống đất, tôi thất thần, bàn tay đan chặt vào nhau kiềm chế cơn sợ hãi.
" Cô có chuyện gì à?" Giọng nói ấm áp của Dương Tử Lâm phần nào khiến cỗ sợ hãi trong lòng tôi hạ xuống.
" Tôi nhìn anh ta đầy lo sợ, môi khẽ mấp máy:" Anh dừng xe lại đi."
" Cô thế kia sao tôi để mặc cô một mình được. Người nói chuyện với cô vừa nãy là ai? Nói gì mà cô sợ hãi như vậy." Dương Tử Lâm dừng xe lại sau đó quay qua túm chặt vai tôi, hơi tức giận mà hỏi.
Tôi ngước mắt nhìn khôn mặt lo lắng đến đỏ đi của Dương Tử Lâm trong lòng khẽ ấm áp kì lạ. Giờ tôi phải nói thế nào chẳng lẽ nói rằng tôi sợ anh trai mình đến run lên. Sự tình đằng sau nó người khác không có hiểu được chắc chắn sẽ cười tôi. Có em gái nào lại sợ anh trai đến thế. Tôi lấy lại bình tĩnh rồi nói với anh ta:" Mẹ tôi bị ốm, tôi phải về xem thế nào. Tôi xuống đay bắt xe anh đi đi. Ngày mai có thể xin cho tôi nghỉ được không?"
" Để tôi đưa cô đi.Còn mai cô cứ ở nhà, mốt hẵng đi học" Giọng anh ta cực kì kiên quyết, tôi chỉ có thể gật đầu.
---------
Về đến nhà tôi không dám mở cửa bước vào nhưng sau một hồi trấn tĩnh cuối cùng cũng mở cửa ra. Trong nhà trời tối đen như mực, bầu không khí xung quanh có phần nào hơi u ám. Tôi bật điện lên rồi từ từ đi vào phòng mẹ. Mở cửa ra không có ai ở trong đó hết, tôi ngạc nhiên, chẳng phải mẹ bị ốm sao. Choặt bước chân vang khẽ sau lưng tôi khiến tim tôi run lên, hô hấp theo sự sợ hãi mà tăng mạnh. Tôi chầm chậm quay đầu ra sau...
" Anh...trai anh về rồi sao?. Mẹ đâu, không phải anh nói mẹ bị ốm sao?" Tôi run rẩy nhìn khuôn mặt đáng sợ của anh trai mình, anh ta nhìn tôi rồi nở nụ cười gian ác.
Trần Khải chỉ cười vậy không đáp, anh ta dần dần tiến lại kéo theo một cỗ âm khí khiến tôi bất giác lùi ra sau.Chúng tôi cứ vậy kẻ tiến người lùi. " Cộp" Tôi đụng trúng giường người theo đó mà ngã xuống đất, anh trai tôi vẫn dần dần tiến đến.
" Anh...anh định làm gì?" Giọng tôi run rẩy, thân thể vì sợ hãi mà xịu lơ.
" Em gái, anh thì làm gì được chứ sao em lại sỡ hãi vậy?" Anh ta nói ý cười trên môi càng hiện rõ, nụ cười này đã ám ảnh tôi suốt bao nhiêu năm nay rồi.
" Anh đừng đến đây..." Những kí ức đen tối mà tôi phong bế bao lâu nay đột nhiên thoát ra khiến tim tôi như bị bóp nghẹt.
Mặc tôi khuơ tay vùng vẫy anh ta vẫn tiến lại, bàn tay bẩn thỉu giữ chặt hai tay của tôi lại. Thấy sự tuyệt vọng trong mắt tôi nụ cười trên môi anh ta càng đậm.
" Anh là anh trai em mà, chúng ta là anh em...?" Tôi dùng chút sức lực còn lại để hỏi câu hỏi mà bấy lâu nay tôi tự hỏi mình hàng trăm lần rồi. Trần Khải và tôi là anh em ruột nhưng từ khi tôi 15 tuổi đã thấy anh ta nhìn tôi bằng một con mắt rất lạ. Những lúc đang tắm tôi luôn cảm thấy có ai đó nhìn trộm mình nhưng nghĩ lại cũng chỉ có Trần Khải nhưng chúng tôi là anh em sao có thể chứ. Mọi chuyện cứ vậy cho đến khi tôi 18 tuổi, đêm hôm ấy tôi với anh ta ở nhà một mình cũng như bây giờ, anh ta cũng giứ chặt tay tôi như bây giờ, tôi cũng đã hỏi câu này nhưng anh ta không thèm quan tâm bàn tay bẩn thỉu sờ soạng khắp người tôi như hiện tại anh ta đang làm...
" Em gái, 5 năm rồi, em lớn thật đấy." Anh ta dùng bàn tay bẩn thỉu đặt trên ngực tôi, giọng nói dâm ta phát ra khiến tôi tuyệt vọng, cố gắng vùng vẫy nhưng rốt cuộc vẫn bị anh ta làm trò bẩn thỉu. 5 năm trước tôi đã trốn thoát bởi anh ta có men rượu liệu hôm nay anh ta tỉnh táo vậy tôi có trốn thoát được lần nữa... tôi ngước mắt lên trần nhà, nước mắt mặn chát lặng lẽ rơi xuống...
Không... không thể như vậy được, làm sao có chuyện anh em tôi loạn luân, tôi không thể để điều ô nhục đó xảy ra được. Trong người tôi sinh ra một sức mạnh phản kháng mạnh mẽ lạ thường, tôi dùng hết tất cả sức mạnh xô anh ta ngã ra, đầu anh ta chấn vào chân ghế bên cạnh nhất thời chịu tổn thương lớn mà không thể đứng dậy được. Chớp lấy cơ hội tôi đúng lên cố gắng chạy ra khỏi căn phòng khủng khiếp này, chạy ra khỏi căn nhà đáng sợ đó. Nhưng thật sự mọi thứ đều trở nên vô vọng, vừa mới chạm tay vào cửa chính tôi đã bị anh ta kéo lại, hoảng sợ tôi gồng mình phản kháng.
" Có ai không cứu tôi với... cứu tôi" Tôi dùng hết sức hét lên thật to trong khi cả người tôi bị anh ta kéo lê trên sàn nhà, quay trở lại căn phòng đó...
" Rốt cuộc tại sao anh lại làm như vậy, anh là anh trai em mà... " Tôi nói như hét lên, anh ta dùng chân lại, quay đầu nhìn tôi:" Mày không phải em tao." nói rồi anh ta tiếp tục kéo tôi.
" Dương Tử Lâm cứu tôi..." giờ phút vô vọng này hình ảnh Dương Tử Lâm chợt vụt qua, theo vô thức mà tôi gọi anh ta. Nhưng tôi biết hiện tại tất cả đã vô vọng rồi bởi sẽ không có ai đến cứu tôi.
" Anh trai, anh hãy thả em ra đi." Tôi tự tạo cho mình một tia hy vọng cuối cùng, thử cầu xin anh ta đôi khi...
" Tao đã nói rồi, mày không phải là em tao." Trần Khải tức giận quát rồi sau đó thộ bạo ném tôi lên giường khiến cả người tôi đau nhói.
Trần Khải bây giờ như điên lên, bàn tay bẩn thỉu điên cuồn giữ chặt hai tay tôi ra sau đầu, tay còn lại cởi từng cúc áo sơ mi cửa tôi ra. Đến bây giờ chính xác là tuyệt cảnh có vùng vẫy cũng vô ích, đợi người đến cứu lại càng không có khả năng.
Tất cả cúc áo đã bị anh ta mở sạch, bên trong lớp áo lộ ra trước mắt anh ta nhưng anh ta lại càng nổi giận. Vì sao? Bởi tôi có mặc thêm một cái áo bó sát ở bên trong nữa. Anh ta tức giận túm lấy xé ra trong khi chủ nhân của nó đây chỉ biết cắn chặt răng để nước mắt rơi thành hàng trăn trối nhìn mà không thể làm được gì. Rốt cuộc cái áo duy nhất cũng bị xé tan tành, ánh mắt Trần Khải trở nên đục ngầu, dục vọng đã đạt đến đỉnh điểm... tôi một chút sức lực phản kháng cũng không còn nữa chỉ biết nhắm ghiền mắt lại, nén nước mắt vào trong...