Vì Em Là Của Anh

Chương 10

Tỉnh dậy nhìn xung quanh lại là một màu trắng tinh của bệnh viên. Cảm thấy cánh tay nặng nặng nhìn sang thì thấy Dương Tử Lâm đang nằm đè lên, chắc anh ta mệt mỏi lắm rồi, mười mấy tiếng ở bệnh lại còn bị thương. Mắt anh ta nhắm ghiền, khuôn mặt nghiêng thật yên bình, tôi không nên đánh thức anh ta.
Tôi rút nhè nhẹ cánh tay ra, rồi rón rén bước xuống giường, cuối cùng vào nhà vệ sinh. Khi thay quần áo những vết bầm tím đêm qua trên cổ và vai đập ngay vào mắt tôi, cảnh tượng ghê tởm đó lại ùa đến, không nhịn được tôi dùng hết sức kì những vết đó, kì tới mức đỏ sần mà cũng không thể dừng lại được. Vết nhơ này sẽ mờ nhạt đi nhưng vết nhơ trong lòng vẫn còn lưu lại mãi dù cho có làm gì đi nữa. Tôi dừng lại nhìn cổ và vai đỏ lựng trong gương, tôi không khóc nhưng ánh mắt vô hồn không có chút cảm xúc nào. Tôi lấy áo khoác vào và còn khoác thêm chiếc áo mạnh mẽ.
Mở cửa bước ra đã thấy Dương Tử Lâm ngồi đó nhìn tôi.
" Mẹ cô đã qua cơn nguy kịch rồi hiện giờ đang ở phòng hồi sức, vấn đề là có thể lại gặp nguy hiểm bất kì lúc nào."
Tôi gật gật đầu rồi nói:" Anh về nghỉ đi, tôi ổn. Cảm ơn anh đã ở bên tôi."
" Cô ổn thật sao? Tôi thấy chữ không ổn hiện lên mặt cô kìa."
" Tôi cực kì ổn, anh về đi. Tôi còn phải đi thăm mẹ." Nói rồi tôi quay đầu bước đi.
" Có chuyện gì nhất định phải gọi cho tôi." Giọng Dương Tử Lâm vọng lên, tôi gật đầu.

Tôi đi đến trước cửa phòng bệnh của mẹ, hít một hơi rồi bước vào. Bố cùng Trần Khải không có ở đay, lòng tôi nhẹ nhõm hẳn. Ngồi xuống bên giường bệnh, tôi cầm lấy tay mẹ, mắt không rời khuôn mặt xanh xao, hốc hác của bà. Tim tôi quặn đau, có thể bà ấy không phải là người đã sinh tôi ra nhưng là người đã nuôi tôi lớn trong 23 năm qua. Nhờ có bà mà tôi không cảm thấy cô đơn trong chính căn nhà của mình.
Đột nhiên tay bà khẽ động đậy, đôi mắt mở hé dàn dần, bà nhìn tôi đây yêu thương. Bà lấy tay chỉ chỉ vào vào miệng, tôi hiểu ý vội gỡ ống thở ra.
" Hạnh San à..." Bà thì thào nói.
" Dạ, con đây mẹ." Tôi nói rồi nắm tay bà chặt hơn.
" Mẹ xin lỗi con, cũng thay mặt bố con và anh trai con mà xin lỗi con. "
" Mẹ sao lại..." Mẹ tôi biết hết tất cả sao? Vậy ra cái nhìn đau đớn đêm qua không phải do bà hiểu lầm tôi mà do bà biết nhưng bất lực không làm được gì sao?
" Mẹ biết... cả chuyện 5 năm trước nữa. Xin lỗi con, mẹ đã không làm được gì hết, mẹ thật đáng trách vì đã không bảo vệ được con."
Tôi rưng rưng nước mắt, tôi trước khi vào đây đã tự dặn lòng rằng không được khóc, không được khiến cho mẹ thêm buồn, nhưng không kìm lại được.
" Sao mẹ lại phải xin lỗi con, mẹ làm vậy cũng bất đắc dĩ, họ cũng là chồng và con mẹ mà. Xin mẹ đừng ân hận hay day dứt vì con, con ổn."
" Không là chúng ta có lỗi với con, con không phải là con của mẹ nhưng mẹ luôn coi con là con gái nhưng lại không đã không đối xử với con với đúng danh phận đó. Chúng ta không nên nhận nuôi con..."
" Mẹ, mẹ nói gì vậy. Nếu mẹ không nuôi con liệu con có trở thành sinh viên trường Y hay chỉ là một cô gái tầm thường chạy việc kiếm sống."
" Không nếu như... lúc đó... bố mẹ con..." Giọng bè yếu dần đi, hơi thở cũng yếu đi.
Tôi hốt hoảng nhìn sang điện tâm đồ thấy huyết áp của mẹ đang giảm mạnh.
" Bác sĩ... bác sĩ." Tôi hét lên, nước mắt đầm đìa nhìn mẹ đang yếu dần. Bà vẫn nhìn tôi, nắm lấy tay tôi rồi khẽ nõi " Mẹ xin lỗi... con sau này nhớ cẩn thận..."
Nói xong bà lịm đi, bàn tay đang nắm lấy tay tôi buông thõng xuống. Tôi như chết lặng, mẹ tôi... không thể nào. Tôi quệt nước mắt rồi đứng dậy ấn lồng ngực cho bà. Mẹ tôi vẫn còn sống mà, tuần sau là Đại lễ Vu lan tôi đã dự định đưa mẹ đi chùa, hẹn hò chỉ có hai mẹ con và nói con yêu mẹ nữa. Tôi còn chưa kịp làm gì cho mẹ hết, tôi không thể để cho mẹ đi thế này được.
Nhìn khuôn mặt hiền từ của bà, đôi mắt nhắm ghiền nhưng nhìn vẻ mặt tưởng chừng yên bình đó, tôi biết bà đang mang mặc cảm tội lỗi với tôi. Sao tôi có thể bà ra đi mà không thanh thản thế này, sao có thể để bà dù có chết vẫn còn ân hận day dứt.
" Mày làm cái quái gì thế? Định giết chế mẹ mày à? Cút ra nhanh." Bố tôi từ đâu xuất hiện, quát lớn rồi kéo tôi ra khiến tôi ngã xuống đất.
Mặc kệ hông đang đau nhức tôi đứng dậy, tiếp tục việc làm của mình, bố hay Trần Khải đứng bên cạnh la hét, kêu bác sĩ, sỉ vả tôi, tôi cũng không quan tâm. Tôi phải cứu mẹ.
" Chát" Tôi vừa đặt tay lên lồng ngực mẹ, bố tôi đã kéo ra và tát tôi một cái đau điếng người nhưng kì lạ tôi không hề đau. Tôi liếc ánh mắt lên nhìn bố, đến giờ phút này tôi cực kì hận ông và Trần Khải, họ đã khiến mẹ tôi dù có chết vẫn cảm thấy có lỗi với tôi. Thấy ánh mắt đáng sợ của tôi ông cũng hơi run sợ nhưng nhanh chóng khôi phục vẻ tàn ác lao đến túm lấy tóc tôi tát thêm một cái nữa.
" Mày nhìn cái gì? Mày làm gì mà khiến mẹ mày ra như thế? Mày giết bà ấy có đúng không."
Tôi hất tay ông ra, đưa tay quệt vết máu trên miệng, không nói gì chỉ đứng đó nhìn bác sĩ đang xem xét quanh giường bệnh mẹ tôi. Họ lắc lắc đầu quay lại, nhìn vẻ mặt họ tôi cũng đoán được mẹ tôi đã ra đi thật rồi, bỏ tôi mà đi thật rồi.
Tôi chết lặng, bố tôi trước mặt đau khổ, tức giận, nổi điên đẩy tôi ra nhưng tôi không phản khán. Thân thể mặc lực cánh tay của ông mà chuyển động, tôi mắt không rời khuôn mặt của mẹ.
Tôi bị Trần Khải kéo ra khỏi phòng bệnh, xô ngã xuống đất, tôi bất lực nhìn cánh cửa phòng bệnh đó dần, mẹ tôi cũng theo đó mà biến mất.
" Khóc đi." Dương Tử Lâm ngồi xuống bên tôi, rồi ôm tôi.
Như tìm được chỗ dựa, tôi ôm anh ta mà khóc thật to. Những kí ức hạnh phúc cùng với mẹ cứ tua đi đua lại trong đầu tôi, từng hình một như một nhát dao đâm thằng vào tim tôi. Không khiến nó nhanh chóng chết đi mà dây dưng đâm đi đâm lại sống không bằng chết.
" là do tôi... do tôi mẹ mới chết" Tôi tức tưởi trong lòng Dương Tử Lâm.
Dương Tử Lâm vỗ vỗ lưng tôi rồi ôm tôi chặt hơn " không phải do cô... mẹ cô thấy cô thế này không ra đi bình thản được đâu."
" Không... mẹ tôi đã ra đi không bình thản rồi... bà dù có chết vẫn cảm thấy có lỗi với tôi."
-----
Một tháng sau.
Một người có vượt qua nỗi đau để sống vui vẻ trở lại được hay không tất cả phụ thuộc vào suy nghĩ, suy nghĩ càng đơn giản thì sẽ sống vui vẻ còn suy nghĩ phức tạp sẽ mãi sống trong khó khăn. Tôi lại không phải là hai loại người trên, suy nghĩ của tôi phụ thuộc tất cả vào ngoại cảnh chứ không phải bản thân, chỉ cần nhìn thấy một thứ gì đó quen thuộc thì ắt nỗi đau lại tràn về...
Một tháng trôi qua không hẳn là cuộc sống của tôi đã trở về ổn định như thuở ban đầu nhưng cũng không đến nỗi sống không bằng chết. Con người tôi đã khác và một phần mục đích sống cũng đã thay đổi. Tôi là ai? Bố mẹ ruột tôi họ là ai và còn sống hay đã chết? Quan trọng là họ sao lại bỏ rơi tôi? Và cuối cùng lời cuối cùng của mẹ có nghĩ là gì? Tôi nên cẩn thận... tại sao lại như vậy... mẹ nói nếu biết trước sẽ không nhận nuôi tôi... tất cả những uẩn khúc này tôi sẽ giải đáp từng thứ một.
~~~~~~
Một thời gian không màng bài vở, số việc cần giải quyết đã dâng cao như núi vì vậy mà mấy ngày nay tôi đều nhốt mình trong thư viện làm con ong chăm chỉ. Tôi chọn ngồi gần cửa sổ một chút để nhũng lúc chán nản có thể ngắm bầu trời xanh ngoài kia, thật yên bình biết bao.
" Hù..." Tôi giật nảy mình, quay đầu lại nhìn kẻ vừa vỗ vai tôi.
" Trịnh Hân cô nương, như thế có ngày tớ đột quỵ đấy."
" Chúc mừng sinh nhật, lúm dễ thương Hạnh San." Nó cười toe, nói xong rồi làm tay hình trái tim.
Hôm nay... là sinh nhật tôi sao? Hôm nay là ngày 10 tháng 11... đúng rồi. Tôi đến sinh nhật mình cũng không còn nhớ nữa. Còm sao nó gọi tôi là " Lúm dễ thương", bởi tôi có hai lúm đồng tiền mà nó mong ước.
" Vẻ mặt này của cậu là quên rồi chứ gì. Tớ biết ngay mà." Nó thở dài rồi lắc đầu chán nản, sau đó lại liền vui vẻ kéo tôi đứng dậy." Đi thôi, mặc kệ đống này ở đây. Hôm nay mặc kệ hết đi, chúng ta đi hẹn hò."
" Được. Chúng ta đi không mệt không về. Cậu bao nuôi tớ nhé, tháng này tớ không có đi làm thêm, tớ cháy túi rồi." Tôi nhìn nó rồi cười một cái.Tôi cần nâng cao tinh thần trước khi thực hiện mục tiêu của mình để không bị chết héo trước khi chưa làm được gì. Hôm nay là sinh nhật tôi hãy để tôi vui vẻ một ngày đi.
" Cậu có biết khi cậu cười khiến tớ tức chết đi không, cái má lúm đó tớ cũng muốn có " Nó bĩu môi, rồi thô bạo bịt miệng tôi lại.
Tôi khổ sở gỡ tay nó ra rồi nói " Cái này chịu rồi hehe"
" Ngày mai tớ đi đục, không tin không thể có hừ "
" Bớt nhảm đi, đi thôi"
Tôi kéo nó đi ra đến lối quành vừa vặn thấy Dương Tử Lâm cùng với Vương Kình Huy đứng ở đó, nói gì đó với nhau. Tôi cũng không quan tâm cho lắm, đi qua cúi đầu chào rồi đi.
" Trần Hạnh San khoan đi đã." Dương Tử Lâm đột nhiên nói.
Tôi quay đầu lại" Có việc gì sao?"
" Tối nay có rảnh không?"
" Hình như cũng không có việc gì. " Tôi suy nghĩ rồi trả lời.
" Thế thì tốt." Anh ta mỉm cười.
" Chị định đi đâu thế? " Vương Kình Huy từ phía sau tiến lên.
" Hôm nay sinh nhật Hạnh San, chúng tôi đi chúc mừng sinh nhật." Trịnh Hân nhanh nhảu chen vào. Tôi liếc mắt qua lườm nó, thấy thế nó ngoan ngoãn an phận lùi lại phía sau.
" Tôi đi cùng nhé?" Vương Kinh Huy cười cười.
" Cậu đi cùng làm gì? Chúng ta chưa thân đến mức đó." Tôi hừ lạnh cậu ta một cái.
" Chúng ta đi cùng nhau đi, vốn định tối nay hai người chúng tôi cũng định tổ chức sinh nhật cho cô, đã vậy làm ngay bây giờ cũng không tệ." Dương Tử Lâm đột nhiên đi trước và bỏ lại câu nói này.
" Đúng ra chỉ có tôi thôi, nhưng anh ta cũng muốn độc chiếm chị, không ai nhường ai nên mới phải đi chung thế này." Vương Kình Huy nói vẻ mặt không can tâm.
" Đi thôi Hạnh San." TRịnh Hân thức thời a dua theo họ vui vẻ kéo tôi đi.
Hóa ra hai người bọn họ cũng biết sinh nhật tôi sao, tôi đi theo sau nhìn hai người con trai đi trước, rồi nhìn sang Trịnh Hân đang cười vui vẻ bên cạnh. Hóa ra một tháng qua tôi nghĩ sai rồi, khi mẹ mất tôi tưởng sẽ chỉ có một mình mà quên mất họ những người vẫn ở bên tôi, những người nhỡ sinh nhật giùm cho tôi. Bất giác tôi mỉm cười, sau đó liền vui vẻ kéo Trịnh Hân chạy vụt lên phía trước rồi đùa giớn vui vẻ.
Tiếng cười đùa của chúng tôi vang lên tận bầu trời trong xanh trên kia, tôi cảm thấy lòng mình nhẹ đi phần nào.
Tôi cùng với Trịnh Hân đi vào trung tâm mua sawsmcofn hai người con trai kia không có lót tót đi theo nói là sẽ đợi ở ngoài, họ còn thì thầm gì đó với Trịnh Hân. Toi cũng chỉ liếc qua chứ không quan tâm nhào vào gặng hỏi.
TRịnh Hân kéo tôi đến một của hàng quần áo nữ, nó nói nó sẽ bao nuôi tôi, tặng tôi một chiếc váy.
" Cái váy này hợp với cậu này " Nó đưa cho tôi một cái váy màu xanh ngọc bích hở vai, phần đuôi xòe nhẹ, trông đơn giản nhưng tôi biết giá không hề rẻ.
" Đi thử đi. Tớ cũng phải mua một cái " Trịnh hân biết tôi lưỡng lự về giá cả nên đẩy tôi vào phòng thử đồ. Tôi cũng ngoan ngoãn đóng của phòng lại.
Mặc vào xong xuôi tôi mở cửa bước ra, nhìn mình trong gương, không nhịn được mà cảm thán " Trịnh Hân, giờ tớ mới biết cậu cũng có mắt thẩm mĩ."
" Hừ." Nó khinh thường nhìn tôi." Cậu nói cậu sao. Tờ được mệnh danh nữ hoàng thời trang đó nha. Mà này cái vòng cổ đó bây giờ tớ mới thấy." Nó chỉ vào sợi dây chuyền trên cổ của tôi.
" Đây là của bố mẹ ruột của tớ." Tôi cầm sợi dây chuyền vuốt ve, nhớ lại trước lúc chết mẹ tôi nắm chặt tay tôi rồi đưa cho tôi sợi dây chuyền này, bà nói có thể giúp tôi tìm được bố mẹ ruột của mình.
" Hình đầu lâu sao, nhìn nó giống như ở trong mấy bang phái hay tổ chức xã hội đen trong phim thật đấy."
Thật sự nhìn hình đàu lâu nay rất quen hình như tôi đã từng thấy ở đâu đó nhưng không có nhớ ra. Liệu tôi có thể từ cái này tìm ra thân phận của mình được không đây...
----------
" Cảm ơn mọi người " Tôi xúc động nhìn cánh đồng hoa cải vàng e ấp nở ngay trước mặt, tôi có nghe nói vùng ngoại thành Hà Nội có những cánh đồng hoa cải rất đẹp nhưng chưa có dịp thưởng thức không ngờ rằng Trịnh Hân còn nhớ trước đây tôi có nói với nó muốn đi một lần. Thì ra lúc ở trước khu mua sắm họ nói về chuyện này.
Tôi mắt hướng về phía xa bao quát toàn bộ cánh đồng, cố gắng hít lấy những luồng không khí mát lạnh trong lành mà trong nội thành không có.Không khí giờ đây hơi se se lạnh hòa quyện mùi hương cải ngai ngái vào không khí. Bao nhiêu kí ức tuổi thơ lại ùa về, vui vẻ có đau buồn có tất cả khiến hốc mắt tôi cay cay.
" Cô thích chứ." Dương Tử Lâm từ sau đi lên nói, ý cười trên môi nhàn nhạt.
" Thích lắm, tôi đã từng mong đến đây rồi nhưng lại không có thời gian." Tôi nói rồi cúi xuống ngắt một bông hoa.
" Cũng may tớ chợt nhớ ra hehe" Trịnh Hân đi đến bên tôi.
" Lại đây đi, tôi trải sẵn khăn đây rồi, chúng ta mở tiệc ngoài trời." Vương Kình Huy hét lên, chúng tôi quay đầu lại đã thấy mọi thứ đã được cậu ta chuẩn bị sẵn sàng.
" Tới liền đây."
Tôi vừa mới di chuyển được vài bước chân đã thấy bên tai ấm ấm, liếc mắt qua thấy Dương Tử Lâm đứng bên cạnh giơ tay cài một bông cải lên tai tôi. Tôi cứ nhìn anh ta như vậy, đúng tôi đang ngạc nhiên, tim đập hơi nhanh một chút, mặt hơi nóng một chút, không sai tôi có chút xao động.
" Đi thôi, đừng có nhìn tôi như vậy, tôi không biết việc gì sẽ xảy ra đâu." Anh ta nhếch mép, đút tay vào túi quần đi bỏ mặc tôi đứng thất thần ở đó.
Thấy bóng lưng anh ta xa dần tôi cũng vội vàng đi theo, giơ tay chạm vào bông hoa trên tai nhớ lại ánh mắt đó của anh ta, cuốn hút như vậy tôi chút nữa đã bị anh ta mê hoặc rồi. Không ngờ anh ta là yêu nghiệt trong truyền thuyết. Tôi phải tỉnh táo lên không thể để bị anh ta mê hoặc được, nghĩ rồi tôi vỗ vỗ mặt lấy tinh thần.
Buổi tiệc ngoài trời diễn ra hết sức vui vẻ, đêm đến cả bọn nằm dài trên bãi cỏ ngắm nhìn những vì sao hiếm hoi giữa trời đông trong không gian ngập tràn hương hoa cải thang thoảng dễ chịu. Tôi thấy yên bình hơn bao giờ hết, tôi tự hỏi liệu những khoảnh khắc như thế này sẽ có bao nhiêu lần hay đây là lần cuối. Tôi biết con đường tôi chọn không dễ dàng đôi khi đầy rãy nguy hiểm, bởi vậy thời khắc này rất đáng trân trọng, sẽ luôn chiếm giữ phần quan trọng trong kí ức của tôi,
Đến đêm tôi mới về nhà, con hẻm vào khu trọ thường ngày tôi đều cảm thấy bình thường vậy mà hôm nay nó lại trở nên rờn rợn, lạnh sống lưng. Tôi nhắm mắt đi thật nhanh, không nên ở chỗ này quá lâu.
" Hạnh San..."
Tôi giật mình quay đầu lại thấy Trần Khải đứng đó, mắt đục ngầu, hình như anh ta say, hơi thở đầy mùi rượu. Trái tim tôi thấy anh ta lại run lên, những hình ảnh ghê tởm một tháng trước lại xuất hiện. Theo phản xạ đã có từ 5 năm trước tôi thụt lùi ra đằng sau.
" Anh không có làm hại em, hôm nay anh chỉ đến chúc em sinh nhật vui vẻ." Anh ta mói, trời quá tối cho nên tôi không thấy được nét mặt của anh ta, anh ta nói thật hay giả tôi không thể biết được.
" Tôi ghi nhận vậy mong anh về cho, chúng ta đã cắt đứt quan hệ từ một tháng trước vì vậy nên không có gì để gặp nhau thế này." Tôi đứng lại ném cho anh ta tia nhìn lạnh lùng cùng khinh bỉ.
" Vậy anh để quà ở đây, 50 ngày và 100 ngày mẹ sắp tới em nhớ đến." Nói xong anh ta đặt hộp quà xuống dưới đất.
" Không cần anh nhắc nhở tôi cũng tự xuất hiện, tôi vẫn là con gái của mẹ." Tôi vẫn từng câu lạnh lùng nói ra.
" Anh về đây." Anh ta quay bước đi ngay sau đó. Để chắc chắn khi tôi quay đầu lại đi tiếp anh ta không thình lình ở sau lưng tôi đứng đó đợi 15’ rồi mới đi, trước khi đi tôi có cầm hộp quà lên, dù có như thế nào cũng không nên vứt bỏ thành ý của người khác.
Vón dĩ xung quanh đã tĩnh lặng trở lại đằng sau lại có tiếng bước chân, tôi không quay đầu lại mà nói " Trần Khải sao anh còn ở đây, tôi đã nói rõ ràng rồi."
Trần Khải không trả lời tôi, tôi khó chịu quay lại " Tôi nói... anh... anh là ai?"
Trước mặt tôi không phải là Trịnh Khải mà là một người mặc đồ đen đeo khẩu trang và kính đen, nhìn người này giống kẻ Black ca ca trong giấc mơ khi tôi nằm viện. Chẳng lẽ lần trước bắt cóc bất thành lần này quay lại. Tôi nuốt nước bọt nhìn Black ca ca đang một tiến lại gần tôi, tôi cũng tự thấy nguy hiểm mà thụt người lại. Có điều, người này không hề nói gì, dù gì cũng cho tôi lí do mình sẽ bị bắt chứ, cứ chết mà không biết chết vì lí do gì là đáng sợ nhất, không thể siêu thoát được phải ở lại trần thế làm hồn ma lang thang.
Sau một hồi ta lùi giặc tiến tôi cũng rút ra được, người này cỏ vẻ muốn giỡn trò mèo vờn chuột với tôi, nếu không thì sao không tóm lấy tôi luôn đi, cứ như thấ này rất mất thời gian. Chỉ còn cách, ba mươi sáu kế chạy là thượng sách, vốn định hét lên những nhận ra địa điểm khỉ ho cò gáy cùng đám người phòng trọ ngủ như chết đó tôi liền từ bỏ ý định này. Nghĩ xong tôi quay đầu dùng hết sức mà chạy, chỉ còn một đoạn nữa là đến khu trọ, lúc đó hét lên kêu cứu chắc sẽ an toàn. Người đó cũng đuổi theo, chẳng mấy chốc đã túm được tôi kéo lại về sau.
" Cứu... ư... ư" Đến giờ phút nàu kêu cứu đã muộn, miệng đã bị bịt chặt, cả người bị kéo ra sau không lối thoát. Lại một lần nữa ngửa mặt lên trời đôi mắt ngấn lệ, hôm nay là ngày sinh nhật tôi mà.

Chương mới hơn