Chương 9: Đả kích này đến đả kích khác

Vì Em Là Của Anh

Chương 9: Đả kích này đến đả kích khác

" Bốp..." Dương Tử Lâm từ đâu xuất hiện kéo Trần Khải ngã xuống đất rồi lại túm cổ anh ta đánh cho vài cái. Tôi được giải thoát vội túm lấy chăn che người lại, cuống cuồng cúc lại áo, nhìn Dương Tử lâm đầy ngỡ ngàng. Dương Tử Lâm... anh ta... đến thật rồi...
Dương Tử Lâm hiện giờ hệt con thú hoang khác hẳn thường ngày điên cuồng đánh Trần Khải. Tôi sợ nếu cứ thế này không sớm muộn cũng xảy ra án mạng vội vàng gồng sức lết xuống giường nắm lấy tay anh ta ngăn lại.
" Tên đáng chết này hại cô ra thế kia mà cô lại xin cho hắn, cô có bị điên không. " Dương Tử Lâm trừng đôi mắt đỏ ngầu nhìn tôi nhưng khi thấy mặt tôi khóc lóc nhem nhuốc liền dịu lại đi mấy phần.
Tôi yếu ớt nói:" Anh ta là anh trai tôi"
" Anh trai mà lại làm như thế với em gái mình sao? " Đúng, Dương Tử Lâm nói không sai, Trần Khải cũng đã nói tôi không phải em gái anh ta.
" Tôi... tôi không biết nữa..." Tôi ra sức lắc đầu, rốt cuộc là như thế nào, cơn ác mộng này nghĩ là sao, Trần Khải anh ta...
Dương Tử Lâm nắm lấy vai tôi giọng nói ôn nhu dịu dàng:" Ổn rồi không sao nữa, đã có tôi ở đây rồi."
Nghe thấy lời an ủi của anh ta trong lòng tôi sinh ra một cỗ tủi thân cùng sợ hãi, liền gục vào người anh ta mà òa khóc, bao nhiêu tủi thân cứ theo đó mà đi ra. Dương tử lâm vỗ về tôi, tôi lại càng khóc to thêm, trong lúc này chúng tôi đã quên đi sự có mặt của Trần Khải.
"Bốp " Dương Tử lâm đau đớn nhíu mày lại, tôi nhìn sang thấy Trần Khải đứng đó cười đầy đáng sợ, khóe môi rỉ máu, trên tay là một chiếc gậy.Tôi hốt hoảng cúi xuống xem thương tích của Dương Tử Lâm, bị một cú của Trần Khải chắc là rất đau mới khiến Dương Tử Lâm ngã xuống như vậy. Tôi lo lẳng hỏi Dương Tử Lâm chỉ lắc đầu, rồi cố gắng đứng dậy.
" Anh dừng tay lại đi" Tôi hét lên khi thấy Trần Khải giơ gậy ra định cho Dương Tử Lâm một cú nữa.
" Hắn đã phá hỏng giờ khắc tao chờ đợi suốt 5 năm qua, hắn đáng chết." Trần Khải hét lên, điên cuồng hệt thú dữ, anh ta đập một phát mạnh xuống...
" Hạnh San..."
Tôi cảm thấy như từng đốt sống dần vỡ vụn, đau như chết đi sống lại. Tôi cắn chặt răng nén cơn đau xuống, tôi nhìn Dương Tử Lâm ánh mắt lo lắng tột độ rồi nhìn lên Trần Khải đứng đó, anh ta hình như cũng có chút dao động.
" Đến tột cùng vì sao anh làm vậy với tôi... vì sao?" Tôi hét lên, nước mắt cũng theo đó mà ra nhưng tôi vẫn nhìn thẳng vào mắt Trần Khải chờ câu trả lời của anh ta.
" Vì anh yêu em Hạnh San..." Trần Khải nói lời yêu nhưng tôi thấy trong mắt anh ta chỉ toàn dục vọng chiếm hữu.
" Chúng ta là anh em sao có thể..." Vì đau đớn mà giọng tôi nhỏ dần đi.
Dương Tử Lâm ôm tôi vào lòng, tay khẽ quệt những dòng nước mắt trên má tôi, động tác cực kì dịu dàng.
Tôi vẫn vậy mắt nhìn thẳng Trần Khải, anh ta bị hình ảnh trước mắt trêu điên, tức giận quát:" Mày chỉ là đứa được bố mẹ tao nhặt về nuôi, mày không phải em tao"
" Đoàng" tôi nghe thấy sét đánh bên tai... chuyện...chuyện... này là thế nào. Tôi... được nhận nuôi sao? Loại đả kích này tôi không thể chịu nổi, tôi ra sức lắc đầu nguầy nguậy liên tục nói không phải, Dương Tử Lâm cũng bị tôi dọa sợ càng ôm tôi chặt hơn.
" Anh nói dối... không phải... không phải như vậy..." Tôi run rẩy nói, nước mắt rơi ướt đầy khóe mắt, mọi thứ trước mắt đều trở nên mờ nhạt không rõ ràng.
" Có chuyện gì xảy ra ở đây " Một giọng nói trầm lạnh phát ra từ cửa.
" Bố..." Trần Khải mặt mày tái nhợt, tôi hướng theo tầm nhìn của anh ta thấy bố tôi đang dìu mẹ tôi đứng trước cửa phòng.
Ông nhìn tôi cực kì tức giận, mẹ cũng ngạc nhiên. Tôi định thần lại đã thấy áo mình xộc xệch không chỉnh tề bung ra mấy hàng cúc, tóc tai rối bời đã thế lại ở trong vòng tay một người con trai xa lạ. Chắc chắn bố mẹ tôi đã hiểu lầm rồi, tình cảnh này có thể không hiểu lầm được sao.
Tôi vội vàng đẩy Dương Tử Lâm ra, nhịn đau đứng lên:" Bố, mẹ hai người..."
" Chát" Tôi đang nói đột nhiên bố tôi tát tôi một cái khiến tôi đau điếng người, bến má trái đau rát. Tôi trân trối nhìn bố tôi, ông là người chưa biết rõ ràng mọi chuyện đã vội đánh người vậy sao hay chỉ vì đó là tôi. Hay đúng như Trần Khải nói... tôi là được họ nhặt về nuôi. Giờ ngẫm kĩ lại suốt 18 năm ở trong ngôi nhà này cũng chỉ có mẹ yêu thương tôi, bố tôi vô cùng lạnh nhạt còn anh trai tôi luôn nhìn tôi bằng con mắt kì lạ. Rốt cuộc lí do tôi thắc mắc bao lâu nay cũng là chỉ vì tôi là con nuôi... Tôi bất giác nở nụ cười chua xót.
" Mày còn cười được sao? Dắt trai về nhà làm cái chuyện đồi bại ấy rồi lại còn đánh anh trai bị thương sao. Thứ súc sinh này hôm nay tao không cho mày ăn đòn thì mày không chịu nghe lời đây." Bố tôi quát lên, ông một tay giật gậy từ Trần Khải, một tay kéo tôi ra ngoài.
" Mình à, phải xem xét mọi chuyện đã, Hạnh San không phải là đứa như vậy..." mẹ tôi yếu ớt đứng dựa vào tường, tay nắm lấy cánh tay của bố khẽ cầu xin.
Tôi nhìn mẹ rồi nhìn bố " Con không có làm vậy."
" Cô ấy nói đúng, mọi chuyện xảy ra thế nào hãy hỏi con trai hai người đi." Dương Tử Lâm đứng đằng sau giử tay tôi lại, lạnh lùng nói.
" Cậu không cần đổ lên đầu con trai yêu quý của tôi, chuyện cậu với nó rành rành ra đấy, còn chối nữa sao?" Bố tôi quay đầu lại tức giận nói, ánh mắt có liếc qua Trần Khải anh ta thấy vậy liền co rúm lại, như hiểu ra gì đó anh ta nói:" Đúng đấy bố, con về nhà thấy đèn trong phòng sáng, bước vào thì thấy cảnh tượng đẹp đẽ này đây. Con ngăn cản còn bị cậu ta đánh."
Tôi không tin nhìn Trần Khải, sao anh ta có thể nói dối trắng trợn như thế, anh ta đã làm ra chuyện như vậy không sợ bị trời phạt sao. Còn bố, sao bố lại không tin con chứ...
" Không phải thế..." Dương Tử Lâm đang nói thì bịj bố tôi ngăn lại, Trần Khải giật tay Dương Tử Lâm ra khỏi tay tôi.
Tôi biết dù có bao biện bố cũng không tin, rồi tôi thấy mẹ mặt tái nhợt nhìn tôi, đôi mắt đau đớn... Tim tôi như rỉ máu. Mẹ cũng nghĩ con làm như vậy sao...
" Mẹ... mẹ.. con không phải như thế." Bị bố kéo đi tôi vẫn cố gắng ngoái đầu lại nói với mẹ, tôi thật sự không muốn mẹ hiểu nhầm. Mẹ tôi đau đớn nhìn tôi rồi, cố gắng đứng dậy chậm rãi đi theo sau tôi. Bà cầm lấy tay bố tôi rồi cầu xin cho tôi " Mình à... nó là con gái chúng ta có gì..."
" Nó không phải con tôi, nó cũng lớn rồi còn biết làm cái chuyện đáng xấu hổ kia, cũng chẳng cẩn giấu làm gì nữa." Bố cắt ngang lời mẹ, rồi quay sang tôi " Mày không phải con ruột chỉ là con nuôi thôi, nếu biết mày hư hỏng như này tao đã không tốn công nuôi mày rồi."
Tôi lặng người đi, sau đó bố nói gì thêm nữa tôi cũng chẳng nghe thấy. Trong đầu tôi chỉ nghe vẳng vẳng câu "Mày không phải con ruột chỉ là con nuôi" của bố, đầu óc đau nhứ, khóe mắt rưng rưng sống mũi cay xè. Nước mắt tôi lặng lẽ rơi...
" Mình... bà bị làm sao thế..." Bố thả tay tôi ra, hốt hoảng kêu lên. Tôi cũng nhìn theo bố, thấy mẹ tôi ngã xuống đất, hình như bệnh tim của bà lại tái phát. Tôi cúi xuống xem mẹ thế nào thì bị bố đẩy ra ngã ra sau, nhưng có cánh tay kéo tôi dậy, Dương Tử Lâm vẻ mặt thâm trầm đứng sau tôi, ánh mắt anh ta có chút gì đó đau đớn.
Tôi lại gần mẹ rồi cầu xin bố" Để con xem mẹ thế nào "
Ông lạnh lùng nói" Tao gọi cấp cứu rồi, không cần đứa như mày quan tâm. Mày gây ra đủ thứ chuyện thế này rồi mà vẫn dám ở đây sao, bà ấy ngất tất cả đều vì mà vì chuyện đáng xấu hổ của mày. Mày hãy cút đi cho khuất mắt ta, kể từ bây giờ đừng bao giờ xuất hiện trước mặt gia đình tao nữa. Trần Khải đuổi nó đi đi."
"Gia đình... con là thành viên trong gia đình mà...mẹ thế này sao con có thể an tâm đi được..."
" Trần Khải còn đứng đó làm gì, đuổi nó đi... mình...mình"
Đột nhiên mẹ bị co giật mạnh, tôi hốt hoảng xem thế nào thì bố lại đẩy ra một lần nữa, tôi ngã ra sau ánh mắt đau dớn nhìn khuôn mặt tái nhợt của mẹ. Nhà chúng tôi xa bệnh viện, xe cấp cứu còn lâu mới đến được, nếu cứ thế này bà sẽ không ổn mất.
" Cậu làm cái quái gì vậy, cút ra" Dương Tử Lâm cúi xuống bên người mẹ tôi, mở mắt bà xem rồi ghé tai nghe nhịp tim, thấy vậy bố tôi quát anh ta, Trần Khải ở đằng sau cũng định xông đến.
" Ông muốn bà ta chết sao?" Giọng Dương Tử Lâm lạnh như băng, không thèm quan tâm bố tôi mà chỉ chú tâm sơ cứu cho mẹ tôi.
-----
Đã qua mười tiếng rồi mà đèn cấp cứu vẫn sáng, tôi ngồi dài trên ghế trong lòng bất ổn không thôi, mắt không rời phòng bệnh. Mặc cho bố và Trần Khải không cho tôi ở lại đây nhưng tôi vẫn kiên quyết ở lại, Dương Tử Lâm cũng theo sát tôi, tôi ở anh ta cũng ở.
"Cảm ơn anh " Tôi nhìn anh ta nói, giọng nói yếu ớt nên nhỏ xíu nhưng Dương Tử Lâm vẫn nghe thấy, không trả lời mà chỉ khẽ gật đầu. Tôi vẫn luôn thắc mắc sao anh ta lại xuất hiện ở đó cứu tôi nhưng tôi không hỏi đến, bây giờ điều đó không quan trọng. Tôi nhìn Dương Tử Lâm đôi mắt thâm quầng, vẻ mặt vô cùng mệt mỏi, bộ quần áo trên người cũng trở nên nhàu nhĩ, mái tóc rỗi xù lên, nói chung rất thê thảm khác rất nhiều so với con người sạch sẽ, chỉn chu hằng ngày của anh ta. Dương Tử Lâm liếc sang tôi một cái rồi tựa ra sau ghế nhắm mắt lại.
Thấy giây dày tuột ra tôi cúi xuống để buộc lại. Nhưng cơn đau lưng ập đến khiến tôi không kiềm được mà khẽ rên rỉ, cú đánh của Trần Khải khiến xương của tôi bị tổn thương ít nhiều rồi, tôi còn nghe rõ tiếng kêu của từng đốt xương. Dương Tử Lâm nghe thấy tôi rên rỉ đau đón liền đưa tay ra xoa nhẹ nhàng trên lưng tôi, cơn đau theo đó dịu đi chút ít. Anh ta kéo người tôi ngồi thẳng lại, mặc ánh mắt ngạc nhiên nhìn anh ta chằm chằm của tôi, Dương Tử Lâm quỳ xuống chầm chậm buộc giây dày cho tôi.
" Cẩn thận chút đi" Giọng điệu nghe có vẻ ra lệnh cho tôi nhưng thực ra lại rất dịu dàng, ôn nhu. Tôi thấy nỗi bất an trong lòng vì lời nói này, hành đồng này mà tan biến, sự đả kích của Trần Khải và bố tôi cũng đem cất đi.Khóe môi tôi dãn ra tạo thành một nụ cười dễ chịu.
" Khi nào ca phẫu thuật kết thúc hãy khóc một trận cho đã, tôi cho cô mượn vai mình." Dương Tử Lâm buộc xong giây dày, ngồi trở lại trên ghế, tiếp tục nhắm mắt tựa vào ghế.
Tôi cảm kích nhìn anh ta, hôm nay anh ta đã giúp tôi rất nhiều, còn để bị thương nữa, chắc chắn rất đau bởi nhiều lần tôi liếc qua thấy anh ta nhíu mày khó chịu, mồ hôi lấm tấm trên trán. Anh ta cũng bị thương vậy mà lại cắn răng chịu đựng để quan tâm, lo lắng cho tôi.
------------
Tôi lấy tay xoa tấm gương trong phòng phòng vệ sinh ngay trước mặt, nhìn cho thật rõ mình trong gương. Tôi bây giờ thật thảm hại biết bao, tôi cảm thấy ghét con người của mình hiện tại. Bây giờ tôi không thể vô tư, vô lo mà sống nữa, thân phận của tôi hiện giờ là gì? Bố mẹ ruột của tôi họ là ai, họ ở đâu? Tôi là người vô gia đình rồi sao...
Mắt cay cay nhưng tôi không cho phép mình yếu đuối, tôi còn rất nhiều dự định, mẹ tôi cũng không rõ sống chết ra sao tôi không thể gục ngã được.
Tôi ngụp đầu vào nước, tôi cần phải tỉnh táo dù giả tạo cũng chẳng sao.
Ra khỏi phòng vệ sinh, tôi thấy ở lối rẽ bên cạnh bố tôi và Trần Khải đang thì thầm to nhỏ gì đó, bố còn tức giận đánh anh ta nữa. Chẳng lẽ bố đã biết sự thật rồi ư? Bố đánh anh ta xả giận cho tôi sao? Nghĩ đến tôi thấy lòng dễ chịu đi rất nhiều. Tôi đến gần nghe họ nói chuyện.
" Mày ngu thế hả" Bố tôi tức giận quát.
" Con không ngờ mọi chuyện lại ra như vậy." Trần Khải khúm núm sợ sệt khác xa cái dáng vẻ đáng sợ thú tính đêm qua. giờ nhớ lại tôi lại thấy rùng mình, bàn tay vô thức ôm chặt lấy ngực.
" Tao đã cố tình đưa mẹ mày đi khám bệnh để tạo cơ hội cho mày rồi thế mà cũng làm không xong. Đúng là đồ vô dụng."
" Cái thằng khốn đáng chết đó từ đâu xông ra phá hỏng mọi chuyện. Shit!"
" Sao không khóa cửa lại. Hừ mày đã quên chuyện năm năm trước vì mà không khóa cửa mà nó đã chạy thoát sao."
" Con... con không chịu được nữa, giờ khắc này con đã chờ năm năm rồi."
" Đã chờ được lâu thế chờ thêm một chút thì có sao, giờ thì cả đời mày cũng còn có cơ hội nữa."
Họ đang nói gì vậy chứ, tạo cơ hội gì cơ, còn có 5 năm trước nữa... Tất cả mọi chuyện đêm qua và cả 5 năm trước đều do một tay bố dựng nên sao. Sự thật này... sao tôi có thể tin nổi đây. Người bố nuôi tôi suốt 18 năm dù có lạnh nhạt nhưng đối với tôi ông vẫn là người đáng kính trọng, ông là giáo viên. Sao ông lại có thể làm ra những chuyện như thế nêu khoongphari chính tai tôi nghe được thì dù có đánh chết tôi cũng không dám tin.
Tôi dựa vào tưởng, cố lê thân thể đang xịu lơ từng bước từng bước tránh xa hai người bọn họ. Lá chăn tỉnh táo giả tạo cuối cùng đã vỡ nát rồi... mọi thứ trước mắt bỗng nhiên mờ nhạt, bên tai cũng không nghe thấy gì nữa hết, thân thể vô lực ngã xuống đất
" Hạnh San...cô sao thế... bác sĩ..." Giọng Dương Tử Lâm vang bên tai tôi nhỏ dần rồi biến mất...

Chương mới hơn