Chương 6: Dâm tặc Black ca ca

Vì Em Là Của Anh

Chương 6: Dâm tặc Black ca ca

Tôi tỉnh dậy với cái đầu đau như búa bổ, mệt mỏi nhìn xung quanh thì thấy hiện tại tôi đang ở trong một ngôi nhà hoang cũ nát, ẩm ướt với tường phủ đầy rêu còn xuất hiện mùi hôi thối xốc thẳng vào mũi khiễn tôi vô cùng khó chịu, muốn bịt mũi lại nhưng tay đã bị trói chặt. Tôi có ngu cũng hiểu rõ tình cảnh của mình ngay lúc này, tôi bị bắt cóc cmnr. Mấy thứ này chỉ xuất hiện trong phim ai dè tôi được trải nghiệm thực tế, ôi thật là... không thú vị chút nào huhu...
" Cạch " Cánh của trước mắt tôi mở ra hiện ra sau đó là một người đàn ông vận đồ đen, ách thế quái nào Việt có ninja. Thật là nước ta đang đi lên mà tầm hiểu biết của tôi lại đi xuống, khi thoát khỏi đây nhất định sẽ đăng kí một lớp ninja. (Bả này trí tưởng tượng phong phú). Tôi mở to mắt nhìn to hắn đang bước lại gần, à thì ra không phải là ninja... mà giống mấy người trong phim Black Man. Hắn ta bịt khẩu trang nên mặt có ngầu như mấy ổng trong phim không tôi cũng chưa kiểm chứng được.
Hắn ta chầm chậm tiến lại gần tôi, giơ tay lên, trong đầu tôi lóe lên cảnh hắn mở trói cho tôi nhưng trái lại. thôi không thèm nhắc đến. Hóa ra hắn là dâm cmn tặc trong truyền thuyết.
Bàn tay hắn chạm khẽ lên mặt tôi rồi nhẹ nhàng vuốt mớ tóc bù xù của tôi, bàn tay hấn thự sự mềm mại, ách trong đầu tôi đang suy nghĩ gì đây, bây giờ không phải lúc khen tay hắn mà là phải ngăn chặn hành động tiếp theo của hắn.
" Black ca ca " Đầu tiên giả mĩ nhân nũng nịu đánh lạc hướng hắn.
Hắn ta khẽ dừng động tác lại nhưng vẫn chỉ im lặng hạ bàn tay bẩn thỉu xuống cổ áo tôi. Tôi trong lòng khẽ run lên một trận, hành động này của hắn chẳng lẽ muốn cởi áo tôi rồi sau đó... cảnh H hiện ra trong đầu tôi, tôi nuốt nước bọt.
" Black ca ca. Tôi biết anh không cưỡng lại sự mê hoặc của tôi nhưng anh nên kiềm chế, dù anh có muốn cũng không nên là ở nơi như thế này chứ?" Nói xong tôi kèm một nụ cười nghiêng nước nghiêng thùng.
Hắn ta dừng động tác nhìn tôi, ánh mắt hơi thất thần, tôi cười thầm, hắn bị mắc bẫy rồi. Nhưng không để tôi đắc ý quá 2 giây, bàn tay hắn ta đã nhanh chóng mở cúc áo đầu tiên của tôi ra. Tam trí tôi rối loạn, nói với hắn cũng vô ích chi bằng...
" Cạp " Tôi cắn vào cánh tay bẩn thỉu của hắn, nghiến răng thật mạnh, bao nhiêu bực tức theo răng mả xả đi.
" Á." Tiếng hét này không phải của hắn càng không phải vì tôi phẫn nộ hét lên. Ối ối cảnh tượng trước mắt biến mất, tên dâm tặc cũng không còn nữa. Tôi nhả miệng thu hàm lại, nhắm mắt rồi lại mở mắt ra. Hiện ngay trước mắt tôi là khuôn mặt nhăn nhó của Dương Tử Lâm, anh ta nhíu mày nhìn tôi, tôi đảo mắt xung quanh một lần rồi tầm mắt lại hạ xuống mặt anh ta. TRong lòng thở phào một hơi, hóa là chỉ là mơ mà mơ gì mà chân thực dã man khiến tôi sợ đến nỗi mồ hôi đầm đìa.
Chợt nhớ tới cúc áo tôi nhìn xuống... mở cúc đầu tiên, tôi liếc thấy cánh ta Dương Tử Lâm có vết cắn khá sâu tôi chợt hiểu ra mọi việc. Anh ta thừa lúc tôi mê man mà làm trò xằng bậy.
Như cảm nhận được sự tức giận của tôi anh ta khẽ ho khan mấy cái rồi nói " Cái đo... tôi thấy cô ra nhiều mồ hôi nên mới..." "Độp"
Chưa để hắn nói xong tôi đã tặng cho anh ta một cú đá thật mạnh rồi hét thẳng vào mặt anh ta " Đồ biến thái, anh thân là một giảng viên tương lại lại dám thừa lúc tôi bất tỉnh mà làm trò xằng bậy giữa thanh thiên bạch nhật."
" Biến thái?" Anh ta nhíu mày.
" Rõ ràng vậy anh còn chối cái gì?" Tôi cười nhạt.
"Black ca ca. Tôi biết anh không cưỡng lại sự mê hoặc của tôi nhưng anh nên kiềm chế, dù anh có muốn cũng không nên là ở nơi như thế này chứ?" Anh ta nhại lại câu lừa tình của tôi trong mơ, sao anh ta biết chẳng lẽ...
" Không ngờ cô lại có nhu cầu cao vậy, đến giấc mơ cũng không trong sáng. " Dương Tử Lâm nhếch mày, anh ta đang đắc ý.
Thẹn qua hóa giận, tôi truyền lời nói xuống chân, định đá anh ta một cái nữa nhưng anh ta đã kịp túm chân tôi lại, tôi giãy dụa nhưng không thể thu chân lại được.
" Thả ra."
" Tôi tưởng cô gãy chân không ngờ lại khỏe thế"
" Không phải chân phải, là chân trái "
Anh ta im lặng rồi thả chân tôi xuống, tôi rút chân về rồi lườm anh ta một cái, chợt nhớ ra cảnh tượng đêm hôm qua, tôi vén áo lên nhìn kĩ cánh tay phải. Quả nhiên đã bị kim tiêm đâm vào nhưng để tiêm thứ gì vào hay hút máu tôi cũng không rõ. Rốt cuộc ngươi đàn ông đó là ai và định làm gì với tôi. Nghĩ không ra chỉ tổ đau đầu, cũng may giấc mơ kia không phải là sự thật, tôi thở dài rồi kéo ống tay áo xuống.
" Anh sao lại ở đây?" Tôi ngẩng đầu lên hỏi câu hỏi mà đáng ra tôi nên hỏi ngay từ đầu. Cả tháng nay anh ta không hề đến tôi một lần,, chắc quan hệ giữa tôi và anh ta không thân thiết đến mức đó.
" Trịnh Hân nhờ tôi đón cô ra viện." Dương Tử Lâm trả lời trong khi tất bật dọn đồ đạc giúp tôi.
" Để đó tôi làm cho." Tôi vừa định xuống giường anh ta đã ấn vai tôi ngồi xuống, nhìn thấy cánh tay đỏ lựng in dấu răng rõ ràng của tôi, tôi cảm thấy vô cùng tội lỗi. Tôi thổi khẽ vào vết thương, thổi khoảng hai ba lần cảm nhận được tia nhìn nóng bỏng của anh ta tôi ngẩng đầu lên. Dương Tử Lâm nhìn tôi, ánh mắt đục lại.
" Khụ.. khụ... Khi nhỏ lúc tôi bị thương mẹ tôi thường làm vậy, như thế sẽ đỡ đau."
Anh ta không nói gì chỉ thu tay lại tiếp tục dọn dẹp. Tôi đánh vào miệng một cái " Bản tính làm mẹ lại trỗi dậy rồi"

Tôi nói rất nhỏ nhưng dường như anh ta nghe được, mặt anh ta hết tái rồi chuyển thành đen.
----------

Nhìn từng dòng xe cộ phía trước, nhìn từng người qua lại ngay trước mắt, tôi hét to " Cuối cùng cũng được ra viện rồi."
" Mẹ ơi cô kia bị là sao thế." Một cậu bé hỏi mẹ nó.
" Chắc mới từ bệnh viện tâm thần ra, đi nhanh lên con." bà mẹ nhìn tôi đầy quan ngại rồi kéo tay thằng nhỏ đi.
Tôi đứng hình tại chỗ khuôn mặt đen lại.
" Cô định đúng đó đến bao giờ? Lên xe." Dương Tử Lâm ngó đầu khỏi cửa xe gọi tôi. Tôi vội lấy túi che mặt rồi nhảy tót lên xe,
Chiếc xe chuyển bánh, tôi ra dấu cho anh ta mở của sổ ngay lập tức rồi ghé sát mặt ra ngoài.
" Cô khoe mặt mình đấy à?" Dương Tử Lâm mắt liếc qua.
" À tôi bị say xe." Tôi đáp, mắt vẫn nhìn ra ngoài. " Từ nhỏ đến lớn cứ đi xe là tôi lại ị say nhưng nếu được ngồi bên cửa xe mở thì sẽ không sao."
Anh ta im lặng mắt nhìn thẳng chăm chú lái xe. Tôi lén lút nhìn anh ta bấy giờ mới nhận rõ được độ đẹp trai của anh ta. Khuôn mặt nhìn nghiêng của anh ta hệt như tranh vẽ vậy, mọi đường nét rất hài hòa. Chớt chiếc xe dừng lại vì đèn đỏ, lông mày anh ta khẽ nhíu, môi mím lại, cực kì dễ thương khác hẳn lúc trêu điên tôi. Anh ta đột nhiên nhìn qua tôi vội vàng thu tầm mắt lại.
" I got a boy... handsome boy" Tôi mừng rỡ lấy diện thoại ra, kiềm chế bản thân đẻ không hôn nó một cái.
" Alo"
" Tôi Vương Kình Huy đây, cô xuất viện chưa tôi qua đón."
Tôi liếc qua thấy Dương Tử Lâm nhíu mày,rồi lại nói vào điện thoại " Tôi đang trên đường về, cậu không cần qua."
" Ai đón chị."
" À người quen."
" Trai hay gái?" Câu ta tự dưng to tiếng với tôi.
" Cậu hỏi làm gì. Tôi cúp máy đây." Tôi tức giận tắt máy. Cậu là ai mà dám to tiếng với tôi.
" Ai vậy?" Dương Tử Lâm hỏi mắt vẫn nhìn thẳng.
" Là đàn em mới vào trường."
Nghe tôi trả lời xong anh ta gật đầu rồi lại chắm chú lái xe. Anh ta có cần cẩn thận đến mức ấy không. Hình như nghe được tiếng lòng tôi, anh ta phanh xe đột ngột khiến tôi dập mũi, tôi xoa xoa mũi đau đớn nhìn phía trước hóa ra là lại đèn đỏ, nhìn sang anh ta thì thấy cái nhếch mày đáng ghé. Kể từ hôm nay, màu đỏ chính thức tạch ra khỏi màu sắc yêu thích của tôi kể cả những thứ liên quan đến nó nữa. À thì ngoại trừ bà cô, tôi không thể ghét bà cô mỗi tháng đến thăm mình một lần được.