Chương 4: Boys love đời thực

Vì Em Là Của Anh

Chương 4: Boys love đời thực

Đường đến nhà hàng hôm nay khá vắng nhưng chợt thấy phía trước một đám đông chen lấn xem náo nhiệt mới biết là vì sao. Tính hóng hớt bẩm sinh trỗi dậy kéo tôi hòa vào đám người. Lúc mới vào trường, khi giới thiệu về bản thân mình có một bạn hỏi " Sở trường của bạn là gì?" Tôi vui vẻ đáp lại " Hóng hớt " Cằm của họ đều rớt xuống, tôi cũng hiểu cho họ bèn kể lại chuyện xưa.
Khi chuẩn bị sinh tôi ra lúc đó mẹ tôi đang đi trên đường chợt thấy phía trước có vụ cãi vã liền chạy lại xem. Mới xem được một nửa thì tôi bắt đầu đập phá muốn chui ra, mẹ tôi bụng đau quằn quại nhưng vẩn kiềm nén cơn đau đứng vững rồi còn vuốt ve bụng nói với tôi rằng " Con à, để ta xem hết rồi hẵng ra được không? " Kết quả là mẹ tôi cũng thực hiện được nguyện vọng. Trận cãi vã đó vì mẹ tôi lăn ra ngất mà kết thúc còn mẹ tôi trên suốt quá trình trên xe cấp cứu vẫn nở nụ cười hạnh phúc.
Nghe tôi kể xong, cằm họ rớt ngay xuống đất... đó là sự tích tính hóng hớt của tôi (Bó tay với mẹ con nhà chị -_-)
Tôi sau một hồi chen lấn cuối cùng cũng tìm được một chỗ thích hơp, nhân vật chính của vụ này là một đôi trai gái.
Nữ chính căm giận lớn tiếng quát thẳng vào mặt nam chính " Sao anh dám chia tay với tôi?" Tôi gật đầu cảm thán, nữ chính thật hùng dũng, bảo vệ được uy danh của nữ giới.
Nam chính mặt mày hơi khổ sở nhưng vẫn thản nhiên đáp lại " Anh yêu người khác rồi, xin lỗi đó không còn là em nữa". Anh ta nói xong hàng loạt đôi dẹp của dân tình xung quanh phi thẳng vào mặt.
Nữ chính cười nhạt " Anh đừng dối lòng nữa, anh giận tôi nên cố tình làm ra như thế này chứ gì? Bên cạnh anh chưa từng xuất hiện một cô gái nào hết."
Nam chính nghiêm túc nói " Không phải nữ mà là nam "
Boys love phiên bản đời thực đây rồi, mang danh hủ nữ lâu năm bây giờ tôi mới có dịp bắt gặp. Tôi quan sát anh ta thấy dáng dấp khá vạm vỡ chắc chắn đây là " đại công" trong truyền thuyết rồi.
" Ý anh là.." Nữ chính cơ hồ mặt trắng bệch run rẩy nói.
" Đúng anh là người đồng tính" chính bất đắc dĩ nói mắt lảng tránh ánh nhìn đau khổ của nữ chính.
" Tôi không tin... nếu chỉ muốn trả thù tôi thì anh không nên làm thế này." Nữ chính nước mắt đầm đìa.
" Anh xin lỗi vì đã không dũng cảm nói ra hết toàn bộ sự thật với em, không dám thừa nhận giới tính thật của mình. Anh với cậu ấy quen nhau được hai năm rồi."
" Cho tôi gặp cậu ta" Giọng nói của nữ chính yếu ớt dần.
Tôi mong ngóng đợi tiểu thụ xuất hiện. Dù biết rằng việc làm suy nghĩ của tôi thật không có tính người, phản bội toàn bộ chị em nữ giới nhưng đam mê boys love quá lớn tôi không thể kiềm chế được T.T
" Vỹ Văn, cậu ra đây đi"
"Dạo này nên anh ta phổ biến nhỉ", tuy nghĩ như vậy nhưng trái tim tôi cũng khẽ nhói lên. Đột nhiên dây dày tôi bị tuột tôi cúi xuống buộc lại nó.
" Xin chào cô, tôi là Hứa Vỹ Văn"
Giọng nói này... không thể nào tôi ngẩng mặt lên. Tiểu thụ mà tôi mong đợi nãy giờ mang khuôn mặt mà suốt đời tôi không bao giờ quên, kẻ đã phụ bạc tôi một năm trước. Tôi cố đứng thẳng dậy để nhìn cho thật rõ, tôi sợ vì họ tên giống nhau và vì tôi chưa quên được anh ta mà nhìn nhầm. Nhưng vừa đứng lên chân tôi đã mềm nhũn ra, cả người không sức lực ngã xuống đất.
Mọi sự chú ý dồn về tôi, anh ta đứng đó nhìn tôi đầy kinh ngạc. Anh ta kinh ngạc cũng đúng thôi bí mật anh ta chôn giấu cuối cùng người không nên biết như tôi cũng đã biết. Tôi cụp mắt xuống dùng sức đứng dậy, tôi muốn trốn chạy khỏi đây dù rất muốn nghe anh ta giải thích tất cả, nhưng hiện tại tôi cái gì cũng nghĩ không thông, không biết đối mặt với anh ta với sự thật này ra sao. Nhưng cả người tôi không thể động đậy được, hiện tại tôi hận bản thân yếu ớt của mình hơn bao giờ hết.
" Cậu quen sao?" chính hỏi.
" À không... chỉ là thấy giống một người quen cũ" Hứa Vỹ Văn nói.
Tôi vừa ngẩng đầu lên xem xem sắc mặt anh ta như thế nào thì cả người được ai đó nhấc bổng lên bế ra khỏi chốn thị phi này.
" Dương Tử Lâm... anh..." Tôi trợn tròn mắt nhìn Dướng Tử Lâm mặt không chút biểu cảm nào.
" Ngồi phịch ra đó chưa đủ mất mặt sao?" Anh ta nói vẻ mặt chuyển qua lạnh lùng.
" Kệ tôi liên quan gì đến anh " Tôi giận dỗi nói, mắt lườm lườm anh ta.
" Rảnh rỗi đi xem người ta cãi nhau thì nên nhét vài chữ vào đầu chuẩn bị thi giữa kì đi"
" Trên đường đi làm thêm tiện thể dừng lại thôi " Tôi cúi mặt lí rí nói.
" Hạnh San"
Tôi quay đầu lại thấy Hứa Vỹ Văn đúng phía sau chúng tôi, tôi nhìn anh ta nhưng khuôn mặt bị Dương Tử Lâm xoay lại. Anh ta chầm chậm xoay người lại nói " Anh nhận nhầm người rồi" Nói xong anh ta đi tiếp. Hứa Vỹ Văn nghe vậy cũng không đuổi theo nữa, tôi thầm cảm kích Dương Tử Lâm, tôi bây giờ mà cùng Hứa Vỹ Văn một chỗ tôi không chắc tôi có trụ vững được bao lâu.
Suốt quãng đường sau đó Dương Tử Lâm không nói gì nữa chỉ lẳng lặng đưa tôi đến nhà hàng rồi bỏ đi.
------

Mấy ngày sau đó tôi thấy rất khó chịu, bởi rốt cuộc hắn ta bỏ tôi vì một người con trai, dù là hủ nữ nhưng tôi vẫn không thể chấp nhận được. Trịnh Hân nghe tôi kể xong trái với suy nghĩ của tôi rằng nó sẽ ngạc nhiên lắm, nó chỉ vỗ vỗ lưng an ủi tôi rồi nói rằng " Cuối cùng cũng có lí do để cậu quên hắn đi rồi." Nó nói cũng đúng dù sự thật đó có khó chấp nhận đến mấy nhưng đã qua lâu rồi làm lớn chuyện không được gì hết hơn nữa cũng đã là thế kỉ 21 rồi, chuyện yêu đương đồng tính không có gì là kì thị hết. Mọi chuyện đã qua thì cứ cho qua đi.
Buông bỏ không hề dễ dàng trong khi ngoại cảnh cứ chèn ép. Tôi vốn để chuyện này trôi vào quên lãng, nhưng mọi chuyện không như tôi muốn.
Lâu rồi vì quá bận mà không vào face của mình hôm nay rảnh rỗi vào thì lại thấy hối hận. Bảng tin chí chít stt mà tên tôi hầu như đều nằm trong đó.
" Trần Hạnh San là loại con gái trơ trẽn, một lúc bắt hai con cá"
Tôi nhấn vào đọc cmt, đọc đến đâu tôi sôi máu đến đó T.T
" Cô ta dám quyến rũ trợ giảng Dương"
" Chị em chúng ta phải cố gắng hết sức bảo vệ thầy ấy không thể để rơi vào hồ li Trần Hạnh San kia được"
" Một năm trước chính Trần Hạnh San đã đá Hứa Vỹ Văn đáy, khiến anh ta bị tổn thương mà bỏ sang Mỹ"
" Thật sao?"
" Nghe đâu cô ta có người khác..."
" Mà chuyện này là ai nói vậy?"
" Hứa Vỹ Văn trước khi ra đi nói với bạn anh ta, lúc đó anh ta vẫn yêu cô ta nên căn dặn người bạn này không được tiết lộ ra ngoài. Anh ta không muốn cô ta bị mọi người gét bỏ."
Tôi chua xót nhìn màn hình máy tính, trong đầu tôi chợt nhớ lại Hứa Vỹ Văn từng nói " Xem một bộ phim anh cực kì ghét vai phản diện.". Đúng là như vậy vở kich mà anh ta viết ra anh ta luôn đóng vai thiện, đến cuối cùng khi vở kich hạ màn dù cho anh ta trở thành kẻ phản diện trong mắt tôi nhưng cũng cố biến tôi trở thàn kẻ phản diện trong mắt người khác. Tôi chỉ biết nói rằng quả thực anh ta là một diễn viên giỏi.
Nếu như một năm trước anh ta có đủ dũng cảm như người con trai đó, nói hết ra với tôi thì dù tôi có bàng hoàng đi chăng nữa thì vẫn chấp nhận chia tay anh ta. Nhưng anh ta đã cất công xây dựng nên vở kịch hoành tráng như vậy, còn thêm nữ phụ cùng kịch bản đặc sắc như thế còn biến tôi thành kẻ phản diện suy cho cùng anh ta một chút cũng không nghĩ đến cảm nhận của tôi.
Tôi thở dài đóng trang face lại, cất máy tính rồi nằm dài ra giường,