Chương 3: Bạn trai kì lạ và trợ giảng đáng ghét

Vì Em Là Của Anh

Chương 3: Bạn trai kì lạ và trợ giảng đáng ghét

Thời gian cứ tiếp tục trôi, một năm yên ổn của tôi chuẩn bị có nguy cơ bị xáo trộn...
~~~~~~~~
Hôm nay tôi đến trạm xe buýt từ sớm và tất nhiên không còn phải đứng chen chúc như những lần khác nữa. Chuyến xe buýt này đến trường đại học cũng tầm 30’, đủ thời gian để tôi chớp mắt một chút, đêm qua tôi thức có hơi khuya để viết báo cáo. Tôi nhẹ nhàng nhắm mắt lại...
" Này cô gái" Có ai đó vỗ nhẹ lên vai tôi
Tôi mơ màng mở mắt ra, trước mặt tôi là một bác trai khá đứng tuổi. Lúc đó hình như ngái ngủ nhìn gà hóa quốc hay sao tôi mà tôi thấy ánh mắt ông ta nhìn tôi ham muốn a ==! Ách tôi khẽ thụt lùi ra sau, giơ tay đánh loạn xạ, nhằm bảo vệ tấm thân trong trắng.
" Cô gái xinh như vậy mà bị điên"
" Hừ. Điên vậy mà vẫn kiếm được người yêu đẹp trai nha."

" Chúng ta bình thường mà vẩn ế, cuộc đời thật bất công"
" Cô ta bị điên nên chắc ông trời có chút ưu ái "
Ách.. họ đang nói gì vậy, tôi tiêu hóa không nổi T.T Tôi dụi dụi mắt rồi mở to mắt ra, phần nào cải thiện tâm nhìn tôi thấy bác trai đó ngạc nhiên nhìn mình kèm theo sự cảm thông. Tôi không bị điên mà:(((
Nhận ra được hành động vô lễ vừa rồi tôi nhìn ông ta cười trừ rồi nói " Có chuyện gì vậy ạ?"
" Sắp đến Đại học X rồi đó cháu" Ông ta cười nói
" Sao bác biết cháu xuống đó ạ?" Bác là thầy bói sao, tôi chợt nhớ đến trong mấy bộ phim kiếm hiệp nhân vật chính gặp một thầy bói rồi đều được ổng phán mấy chuyện tình duyên này nọ. Tôi có giống vậy không nhỉ?
" Bạn trai cháu nhờ ta thức cháu dậy, cậu ấy xuống xe cách đây có ít phút thôi. Câu ấy thật tốt nha"
" Bạn trai?" Tôi ngơ ngác hỏi lại.
" À quên cháu thần kinh bất ổn, không nhớ cũng đúng thôi. Vừa nãy cháu ngủ trên vai cậu ta đó, trông hai người rất đẹp đôi nha. Cháu thật có phúc khi có được cậu bạn trai tốt như vậy chịu được thần kinh của cháu."
"..."
Cái quái gì đang xảy ra vậy??? Tôi bước xuống xe cùng mười vạn câu hỏi vì sao? Thần kinh của tôi hoạt động hết công suất và đưa ra một kết luận như sau. " Tôi đã ngủ tên vai một người con trai xa lạ"
Tôi tự tát cho mình một cái, sao tôi lại không biết xấu hổ mà tựa trên vai một người con trai xa lạ mà ngủ ngon lành như thế. Đã vậy còn bị người khác hiểu nhầm. T.T Ách liệu có khi nào trong lúc tôi ngủ có ngáy nói mở hay làm điều gì mất mặt không đây... aaa xấu hổ chết mất.
Cuối cùng anh ta là ai?
~~~~

" Anh ta là ai? Theo tớ nghĩ chắc là duyên phận của cậu" Trịnh Hân hí hửng nói.
" Ách như ngôn tình vậy. Anh ta biết tớ học Đại học X" Tôi vừa hút nước cam vừa nói với nó.
" Vậy chắc là người yêu thầm cậu lâu rồi. Chuyện này hay nha, luôn có một người yêu cậu âm thầm mà không có nói ra chỉ dõi theo cậu, quan tâm cậu, nhìn cậu từ đằng xa rồi đau dớn khi cậu sánh đôi bên bạn trai. Oa lãng mạn thiệt đó"
Tôi cốc đầu nó một phát rồi nói " Thôi xuống cho tớ nhờ, cậu bị ám ánh ngôn tình nặng rồi. Không có chuyện đó đâu"
" Tớ tin là có" Nó cười giọng nói đầy tự tin.
Tôi không bao giờ tin vào mấy tình tiết cẩu huyết trong ngôn tình không tin có những cuộc gặp gỡ duyện phận đó, nếu có chũng do một trong hai người sắp đặt và đó không phải là tôi. Nói thì mạnh miệng vậy nhưng sau này vô số lần tôi bị ảo tưởng sức mạnh vì những cái tình tiết cẩu huyết ngôn tình này. @@
---------
Tiết giảng cực hình của giáo sư Hàn chính thức bắt đầu, tất cả sinh viên tinh thần cảnh giác nâng lên lever max, chỉ cần một cửa động nhẹ khiến giáo sư quái vật không vừa mắt liền bị đưa đi xử tử.
Đoàng.. trời mưa. Ách rõ ràng trời đang nắng to mà....

Mặc kệ thời tiết, giáo sư Hàn bước vào cùng nụ cười tươi rói. Tách... tách... tách... cả giảng đường vang lên tiếng di động chụp ảnh.
" Giáo sư Hàn cười bảo sao trời tự dưng chuyển mưa"
" Khoảnh khắc xưa nay chưa từng có nha, phải chộp một bức về treo trên bàn học, lúc nào bị ổng ép gần chết đưa ra ngắm lấy lại hy vọng mà học tiếp."
" Thầy ấy có người yêu rồi sao?"
" Ai dám lấy ổng chứ"
Cả giảng đường nhao nhao cả lên, bàn tán xôn xao và rất có chiều sâu nha. Để góp vui tôi chen vào nói " Các câu nên cảm ơn trời đất đã tạo ra ngày hôm nay, chúng ta là khóa đầu tiên thấy nụ cười xuất thần này của thầy ấy nha, thật là vinh dự lắm đó. Mọi người về tuyên truyền cho đàn em khóa dưới nghe để năm sau không có tình trạng mỗi năm qua đi số lượng sinh viên tỉ lệ nghị ch với số tuổi của thầy. Tội ổng lắm, vợ con chưa có công việc lại k ổn định "
" Đúng"
"..."
" Im lặng" Giáo sư Hàn hét lớn.
Xung quanh không một tiếng động, giáo sư Hàn hài lòng gật gật đầu rồi nói " Hôm nay tôi có một người muốn giới thiệu với các bạn. Vào đây đi Jason."
Sau lời nói của giáo sư Hàn, một chàng trai bước vào, tôi ngồi bàn đầu tiên nên nhìn rất rõ. Khóe môi tôi giật giật, tim như nhảy ra khỏi lồng ngưc, mắt căng to hết cớ nhìn người con trai bên cạnh giáo sư Hàn.
" Chào mọi người tôi là Dương Tử Lâm, tên ở Mỹ là Jason."
" Anh ấy đẹp trai thật đấy... này Hạnh San cậu bị mê hoặc rồi à sao nhìn anh ấy dữ vậy, lồi mắt rồi kìa" Trịnh Hân ngồi bên cạnh lải nhải. Thật sự tôi muốn quay sang bóp cổ nó ngay lập tức.
Tôi chưa kịp thu ánh mắt anh ta đã nhìn thấy và hình như đã nghe những gì Trịnh Hân nói, đôi môi giương lên đầy đắc ý. Tôi lườm anh ta một cái, đúng là oan gia ngõ hẹp mà.
" Từ hôm nay cậu ấy sẽ là trợ giảng của tôi, cậu ấy là sinh viên thuộc top 10 đại học Havard tương lai có lẽ sẽ về trường chúng ta dạy học."
What??? top 10 đại học Havard, thế hóa ra lúc trước tôi đã "múa rìu qua mắt thợ sao" Thật mất mặt, đối mặt nhau dài dài tôi thật không biết giấu mặt đi đâu. Đã thế lúc đó còn to tiếng tỏ vẻ hiểu biết với anh ta. Giết chết tôi đi T.T
Tôi không thể hiểu được anh ta, đã có thể làm tốt hơn tôi sác xuất thành công lớn hơn tôi sao lại để tôi làm mà không làm đi chứ. Tôi với anh ta kiếp trước có thù oán gì sao để kiếp này anh ta khiến tôi mất mặt như vậy chứ. ==!
Như thấy được nét biến sắc trên gương mặt tôi anh ta đứng trên đó nhìn tôi ánh mắt tràn ngập ý cười lông mày nhếch lên. Tôi thật sự muốn xông lên dẫm anh ta một cái cho bớt đắc ý đi.
~~~~~~~~~~~~~~~~
Căn teen chật ních người, khó khăn lắm tôi mới chen vào được. Trịnh Hân lại có bạn trai mới thế nên trưa nay tôi phải ăn một mình. Vừa mới ngồi xuông chỗ trống trước mặt liền có người ngồi vào.
" Tôi ngồi ở đây được chứ?" Dương Tử Lâm nhìn tôi cười rồi đặt khay thức ăn lên bàn.
" Không phải anh ngồi rồi sao trợ giảng Dương"Tôi hừ lạnh liếc anh ta một cái.
" Chỉ có ở đây là trống chỗ thôi" Anh ta tỉnh bơ nói.
" Đằng kia cũng có chỗ mà"
" Tôi mới đến đây không có quen họ, tôi với cô quen nhau mà" Đến câu cuối cùng anh ta cố nói to lên, nó tạo hiệu ứng thật nhanh chóng chỉ một giây sau tất cả mọi người trong căn teen đều quay lại nhìn tôi. Tôi chỉ biết cười trừ.
" Anh cứ ngồi ở đây mà ăn, ăn cho chết đi." Tôi lườm mắt rủa anh ta.
" Cảm ơn" Anh ta cười, lồng mày lại nhếch lên. Tuy chỉ mới quen anh ta nhưng tôi biết rõ những lúc đắc ý anh ta sẽ cười rồi lông mày chếch lên. Và bây giờ anh ta cũng đang đắc ý.

Dương Tử Lâm tôi nguyền rủa anh ăn cơm sặc mà chết...
" Cách ăn cơm của tôi rất khoa học không đẽ chết được đâu, cô yên tâm mà ăn đi."
Ách anh ta siêu nhân hay sao tôi nguyền rủa mà cũng biết. Hừ tôi ăn... ăn... ăn...
" Cô ăn từ thôi kẻo sặc..."
Sặc... khụ khụ... nước mắt nước mũi tuôn trào. Tôi bực bội lườm anh ta ý nói " Cái mỏ quạ nhà anh, anh ta không nói gì chỉ đưa giấy và nước cho tôi sau đó mới cười nói " Sặc cơm không dễ chết đâu, em ngây thơ quá"
Tôi sắp chết đây >