Chương 357: Tuyên Bố Của Việt Nam

Vạn Biến Hư Ảo

Chương 357: Tuyên Bố Của Việt Nam

Chương 357: Tuyên Bố Của Việt Nam

Chu vi ngoài cùng của hình tròn sẽ là nơi đặt các công xưởng, mục đích để tránh tiếng ồn trong quá trình sản xuất, có thể ảnh hưởng xấu đến đời sống sinh hoạt của người dân. Sắp đặt các nhà máy ở ngoại vi khu đô thị sẽ không đem lại sự bất tiện, bởi vì hệ thống giao thông công cộng là sử dụng tàu điện ngầm siêu tốc, ngồi từ trung tâm chính trị tới đây dự kiến chỉ tốn thời gian 10-15 phút.

Việc di chuyển giữa các đô thị với nhau ngoài sử dụng tàu điện ngầm cũng có thể sử dụng ô tô, xe máy như bình thường. Ngoài ra, người dân cũng có thể lựa chọn di chuyển bằng máy bay để tới những đô thị xa hơn, các sân bay cũng sẽ được đặt ở vùng ngoại ô.

Dân số dự tính của đô thị loại 1 là 6 triệu dân, đô thị loại 2 là 4 triệu dân, đô thị loại 3 là 2 triệu dân.

Đây cũng chưa phải là sức chứa tối đa, nhưng dao động trong số lượng này sẽ là phương án tối ưu nhất để chính quyển các khu vực kiểm soát được đầy đủ hoạt động an sinh xã hội và phúc lợi cho người dân. Bởi chật hẹp đông đúc và bùng nổ dân số sẽ chỉ khiến kinh tế thoái trào, giàu nghèo chênh lệch, tệ nạn gia tăng.

Theo quy hoạch, cứ mỗi đô thị loại 1, xung quanh sẽ liên kết với 3 đô thị loại 2 và 6 đô thị loại 3, tập hợp thành 1 cụm đô thị. Tương ứng 1 cụm đô thị có diện tích là 41.000 Km2, chứa khoảng 30 triệu người. Các cụm đô thị khác nhau sẽ có thể có cách quản lý khác nhau, chính quyền khác nhau, dân tộc hoặc tín ngưỡng khác nhau. Đương nhiên, đây chỉ là một cách hình dung tương đối. Một chính quyền có thể lớn mạnh bao gồm nhiều cụm đô thị, hoặc có thể chỉ gồm một bộ phận ít người sinh hoạt trong một đô thị loại 3.

Nếu tính toán như vậy, Mặt trăng có thể bao gồm khoảng 925 cụm đô thị, với số dân cư khoảng 27 tỷ người. Đây là một con số rất khó tưởng tượng, và nhiều khả năng nó cũng sẽ không bao giờ trở thành hiện thực, đơn giản là vì con người không chỉ cần có đất để đặt chân, mà còn cần cung cấp rất nhiều tài nguyên để sống. Chưa kể đến, một hành tinh thực sự không chỉ có một giống loài, con người bắt buộc phải tiến hành chăn nuôi, đào ao nuôi cá làm thủy sản, canh tác hoa màu làm ra lương thực thực phẩm để nuôi sống chính bản thân mình.

Chưa kể đến, muốn gây dựng một môi trường xanh, tạo ra một hệ sinh thái đa dạng phong phú thì việc trồng cây gây rừng là không thể thiếu. Đây là điểm mấu chốt giúp một hành tinh phát triển bền vững.

Đã coi nơi đây là nhà thì phải cẩn thận đối đãi với nó.

Thậm chí, sau này, nếu có tiếp tục chinh phục được các hành tinh khác cũng vẫn phải duy trì thái độ như vậy.

Không thể để tư tưởng chỉ coi các hành tinh là nơi để con người cướp đoạt tài nguyên, đem công nghệ tới đào móc kiệt quệ, tàn sát các giống loại thổ địa, rồi đầy hành tinh đó tới bờ diệt vong.

Con người cần phải đem sự sống khuếch đại ra vũ trụ. Mỗi khu vực khác nhau, mỗi hành tinh khác nhau, con người sẽ lại tìm ra con đường tiến hóa mới, làm phong phú giống loài, rồi tạo thành một liên minh cường thịnh nhất, mạnh mẽ nhất, đủ sức chống loại mọi thế lực tà ác từ bên vũ trụ.

Lý tưởng thật rất lớn lao, nhưng muốn làm được chỉ sợ khó lắm.

Con người giống như được tạo thành từ sự ích kỷ và lòng tham không đáy. Chỉ cần đánh hơi thấy cơ hội, bọn họ sẵn sàng vứt bỏ tôn nghiêm của bản thân và trở nên sa đọa.

Đứng ở vị trí càng cao thì ham muốn càng nhiều.

Nắm trong tay quyền lực càng lớn thì càng muốn thực hiện tham vọng bá chủ.

Lãnh thổ càng rộng lớn thì càng thích thè lưỡi liếm loạn khắp nơi....

Quá trình xây dựng và quy hoạch đô thị không phải là công việc một sớm một chiều. Dù máy móc hiệu suất làm việc rất cao, nhưng cũng phải mất thời gian một vài năm mới có thể hoàn thành. Tuy vậy, các hoạt động thăm dò và khai thác tài nguyên vẫn được duy trì liên tục.

Tới thời điểm này, sự chênh lệch về trình độ khoa học kỹ thuật đã thể hiện rất rõ ràng.

Các quốc gia trên Địa Cầu đồng loạt thay đổi phương hướng phát triển đất nước, tiền bạc và tài nguyên dồn dập rót vào ngành khoa học vũ trụ. Mục đích không nói tới quá xa vời, trước mắt phải tìm được cách đưa người của họ lên Mặt Trăng. Bởi vì, trong tương lai không xa, đây sẽ là nơi được người người hướng tới.

Trước đây, người ta vẫn quan ngại về việc không có năng lực vận chuyển tài nguyên về Trái Đất, nhưng hiện tại lại khác. Khi mà Mặt Trăng chính là nơi có thể sinh sống, việc tốn tiền bạc cho công việc vận chuyển đã trở nên không cần thiết, con người sẽ có thể khai thác và sử dụng trực tiếp tài nguyên ở đây.

Tương ứng với sự thay đổi về chính sách, giá bất động sản Mặt Trăng điên cuồng tăng giá trong mắt nhiều người. Theo quy ước mới, kẻ nào nhanh chân, kẻ nào đủ năng lực sẽ có quyền khai thác tài nguyên trên Mặt trăng. Các quốc gia đã không thể ngồi yên.

Nhìn trước được khả năng sẽ xảy ra di dân ồ ạt, Dương Tuấn Vũ từ sớm đã đệ trình lên trên phương án giải quyết và hiện tại chúng đã được đặt trên bàn đàm phán quốc tế rồi.

Thời gian gần đây, Liên Hợp Quốc hoạt động rất tích cực, đơn thuần là vì sự kiện Mặt trăng đã rất nóng. Được coi là tổ chức cao nhất có sức ảnh hưởng toàn cầu, ban lãnh đạo Liên Hợp Quốc bắt buộc phải tìm ra hướng đi chung, thích hợp nhất cho mọi người.

Từ lâu, khi Việt Nam và sau đó là các nước trong nhóm APA trở mình, tổ chức tối cao này đã không còn là sân chơi riêng của các cường quốc như Mỹ, Nga, Trung. Là đại diện của luồng gió mới, Việt Nam nhanh chóng thổi vào những tư tưởng tân tiến, giảm bớt đi sự ích kỷ và cực đoan.

Năng lực kinh tế, quốc phòng và đặc biệt là khoa học kỹ thuật đã đem lại vị thế vững chắc của quốc gia hình chữ S trong vòng 10 năm ngắn ngủi.

Hôm nay, một cuộc họp gồm toàn thể các đại biểu từ các quốc gia trên thế giới đã diễn ra, chủ đề thảo luận xoay quanh vấn đề Mặt trăng.

Theo đó, là quốc gia nắm giữ sức ảnh hưởng lớn nhất trên Mặt trăng hiện tại, Việt Nam đưa ra 7 tuyên bố rất rõ ràng.

Thứ nhất, Mặt Trăng không phải là của chung. Con người không có nguồn gốc từ Mặt Trăng, không sinh sống trên Mặt trăng, không có ranh giới lãnh thổ nào trên Mặt trăng, vì thế, quyền sở hữu nó không thuộc về bất cứ quốc gia hay tổ chức nào trên Trái Đất. Nhân loại chỉ nên coi nó là một vật thể ngoài Trái Đất, là một vật thể vô chủ, vì thế người có năng lực sẽ có quyền sở hữu đối với vật này. Mọi người đừng nói rằng chúng tôi đã quan sát nó mỗi ngày, thăm dò nó nhiều năm thì nó sẽ là của các bạn. Điều này cũng giống như bạn nhìn một cô gái từ nhỏ lớn lên, điều đó không có nghĩa cô gái đó sẽ là của bạn. Sự sở hữu chỉ được xác nhận khi bạn có những thành tựu nhất định trên hành tinh này.

Thứ hai, Mặt Trăng đang được Việt Nam tích cực khai thác, điều này không ảnh hưởng tới lợi ích của bất cứ quốc gia nào. Vì thế những tranh cãi đòi hỏi quyền lợi bất chính từ những đại biểu vừa nêu là không có ý nghĩa. Khi trình độ công nghệ chưa tới, bạn không có bất cứ năng lực gì đòi hỏi người có trình độ đem đồ của họ lấy được cho bạn. Giống như Mỹ, Nga và Trung Quốc, các vị sao không đòi hỏi quyền lợi được sử dụng đầu đạn hạt nhân của họ? Không yêu cầu họ cung cấp công nghệ sản xuất đầu đạn hạt nhân. Trên đời, không có thứ gì là miễn phí, hãy tự bỏ mồ hôi, công sức và tiền bạc để phát triển nghiên cứu, đừng hy vọng ngồi chờ người khác ban phát.

Thứ ba, vấn đề di cư ồ ạt lên Mặt trăng sẽ không xảy ra. Các công trình và đô thị do Việt Nam hay bất cứ quốc gia nào xây dựng trên hành tinh này nắm quyền sở hữu sẽ chỉ mở cửa đối với những người mà chủ sở hữu cho phép.

Thứ tư, Việt Nam đã biến Mặt trăng trở thành một vùng đất hứa, đã thổi vào hành tinh này linh hồn của sự sống, đem lại điều kiện thuận lợi cho con người có thể định cư, vì thế, các quốc gia muốn đến đây, hưởng điều kiện thuận lợi này, bắt buộc phải bỏ ra một khoản chi phí nhất định.

Thứ năm, Việt Nam tuyên bố quyền sở hữu đối với những vùng đất mà Việt Nam đang khai thác tài nguyên và xây dựng công trình. Mọi hành động can thiệp hay tác động vào những khu vực này sẽ được coi là xâm lược bất hợp pháp.

Thứ sáu, Việt Nam bãi bỏ các tuyên bố sở hữu của các quốc gia khác đối với các khu vực trên Mặt Trăng từ trước tới nay. Việc đưa người và robot lên thăm dò là vô giá trị, nó chỉ có ý nghĩa quan sát, du lịch mà không có ý nghĩa sở hữu, cắm xuống một lá cờ không có nghĩa hàng trăm ngàn Km2 xung quanh sẽ là lãnh thổ của quốc gia đó. Việt Nam chỉ chấp nhận quyền lãnh thổ cho quốc gia nào có năng lực đưa người lên Mặt Trăng định cư. Chỉ có định cư mới có ý nghĩa xác định lãnh thổ.

Thứ bảy, Việt Nam sẽ cân nhắc vấn đề bán các đô thị mà mình xây dựng cho các quốc gia và tổ chức nào có nhu cầu. Và tất nhiên, một khi đã bán, quyền sở hữu những đô thị đó sẽ thuộc về đối phương.