Chương 366: Toàn Quân Bị Diệt Cũng Phải Đánh

Vạn Biến Hư Ảo

Chương 366: Toàn Quân Bị Diệt Cũng Phải Đánh

Chương 366: Toàn Quân Bị Diệt Cũng Phải Đánh

Trong phòng họp, không khí nhất thời căng thẳng, chỉ mới đây không lâu, bọn họ nhận được tin tức khẩn cấp thông báo đối phương có viện binh hỗ trợ. Nếu đơn thuần là viện binh thì cũng không cần quá lo lắng, dù sao trận chiến này phía Việt Nam đã đem ra đầy đủ nguồn lực mạnh mẽ nhất, đừng nói Mỹ - Trung - NATO, thêm vài quốc gia nữa chưa hẳn đã thay đổi được kết cục.

Nhưng mọi chuyện không đơn giản như những gì dự đoán trước, kẻ đến tiếp viện không ngờ lại có khả năng sở hữu những loại vũ khí công nghệ cao không kém gì phe mình. Như vậy, hai phe ngang nhau, quân lực đối phương đông đảo hơn, nếu không có biện pháp giải quyết, trận chiến này sẽ rất khó đánh tiếp.

Lê Quân siết chặt nắm đấm, lên tiếng:

- Tôi nghĩ cần phải điều động lực lượng vũ trang đặc biệt Mắt Rồng. Mọi người thấy sao?

Doãn Trung San hơi nhíu mày, nhưng hắn cũng cảm thấy không còn biện pháp nào khác.

- Tôi đồng ý với Bộ trưởng.

- Tôi cũng vậy.

Mọi người nhao nhao đồng ý, dù sao ngoài lực lượng này, bọn họ cũng không còn con át chủ bài nào khác. Nói thật, cho tới thời điểm này, hầu như mọi người đều không quá hiểu biết về "lực lượng đặc biệt" này, ít nhiều chỉ nghe phong phanh rằng bọn họ đều có năng lực hơn người bình thường. Nhưng trong một trận chiến tranh với các loại vũ khí hủy diệt, đôi khi một chút năng lực ấy cũng không thể thay đổi được gì. Chẳng qua nếu Bộ trưởng đã đặt niềm tin vào những người lính này, bản thân họ cũng không có phương án nào khác, vì thế mọi người cũng chỉ biết lên tiếng hưởng ứng.

Thấy mọi người đều nhất trí, Lê Quân hơi thở ra một chút, ánh mắt nhất thời nhìn về phía người đàn ông trẻ tuổi ngồi gần cuối.

Dương Tuấn Vũ nhận được ánh mắt của Bộ trưởng thì khẽ gật đầu, ý kiến mà Lê Quân vừa đưa ra cũng chính là do hắn lên tiếng gợi ý từ trước.

Theo hắn Mắt Rồng nếu đã nằm dưới sự điều hành của quốc gia, thì trong thời điểm nguy nan mấu chốt này cũng là lúc bọn họ cần phải ra mặt thể hiện giá trị của mình.

Còn vì sao không điều động lực lượng của Quân Đoàn Tối Mật? Câu trả lời đơn giản là bọn họ không phù hợp cho loại chiến tranh quy mô lớn.

Quân Đoàn Tối Mật đào tạo thành viên chủ yếu hoạt động bí mật, hoạt động theo tổ đội nhỏ lẻ, năng lực ám sát và trinh sát là chính.

Trái lại, Mắt Rồng là tổ chức do hắn thành lập, ngay từ ban đầu đã thiết lập theo dạng quân đội, vì vậy vừa có ưu thế về sức mạnh cá nhân, vừa có ưu thế về sức mạnh tổng hợp. Loại thiết lập ấy đảm bảo Mắt Rồng luôn có thể phù hợp với mọi loại hình nhiệm vụ, tân tiến hơn hẳn cách thiết lập lạc hậu của Quân Đoàn Tối Mật.

Đây cũng không phải do hắn thổi phồng, bản thân Doãn Trung San và Lê Quân, hai người hiểu rõ nhất nội tình của 2 lực lượng đặc biệt cũng nhận thấy sự chênh lệch rõ ràng giữa hai loại quân đội này. Chẳng thế mà thời gian mấy năm gần đây, Quân Đoàn Tối Mật cũng dần dần chuyển sang hình thức đào tạo giống với Mắt Rồng. Lần này xuất quân chỉ có Mắt Rồng, không phải vì thiên vị, bên nào nặng bên nào nhẹ, mà là do Quân Đoàn Tối Mật còn chưa chuyển đổi hoàn tất cơ cấu, lực lượng còn tương đối hỗn tạp....

Ngay khi nhận được lệnh từ Bộ trưởng, Walter hai mắt tỏa sáng, trong lòng thầm hô to một câu "Cuối cùng cũng tới lúc ra tay". Bọn họ vốn dĩ đã được điều động từ sớm, quân phục chỉnh tề, vũ trang tận răng nhưng trận chiến vừa rồi không được lệnh chiến đấu, cho nên chỉ có thể nhàm chán nằm phơi nắng ngoài cảng. Lần này thì tốt rồi, bản thân hắn và anh em dưới trướng kể từ lúc quy thuận về chính quyền, đã phải nín nhịn thật lâu mà chưa được chiến đấu một trận nào ra hồn, đâu có như ngày trước tự do tự tại, thường xuyên làm nhiệm vụ ngầm, chiếm giết đỏ mắt.

- Lần chiến đấu này phải đặc biệt thận trọng, kẻ địch có trang bị công nghệ không thua kém gì với chúng ta. Walter, chú ý chỉ huy, đừng nóng vội lập công mà mắc mưu đối phương.

Đột nhiên một giọng nói mang đầy âm điệu từ tính và nghiêm khắc thông qua hệ thống loa vang lên bên tai khiến Walter nhất thời sửng sốt. Nội dung truyền tải cũng không có bao nhiêu đặc biệt, nhưng nhất thời khiến hắn hai mắt trợn to, toàn thân rung động.

Walter kích động thét lên:

- Tuân lệnh!

Không cần nói nhiều, hắn tin chắc mình không có nghe lầm. Đây chính là giọng của Thủ lĩnh.

"Dương Tuấn Vũ, cuối cùng tên khốn kiếp này cũng chịu quay lại rồi! Tới đúng lúc lắm, tôi sẽ cho cậu xem Mắt Rồng đã có bao nhiêu tiến bộ!"

Giây phút này, không chỉ Walter, những người khác cũng đã lập tức đoán ra thân phận của chủ nhân giọng nói này. Mà khi đoán được, trong lòng mọi người cũng lập tức dâng lên từng trận lửa nóng, sĩ khí toàn quân nhất thời tăng vọt.

Lê Quân theo dõi toàn cục qua các camera gửi về phòng chỉ huy thấy được một màn này không khỏi hơi liếc về phía Dương Tuấn Vũ, trong lòng cũng âm thầm gật đầu.

Dương Tuấn Vũ mặt không đổi sắc, thực ra là đang liên tục trao đổi thông tin với Triệu Cơ để nắm giữ tình hình song phương. Không thể không nói, trong chiến tranh quy mô lớn, có một siêu máy tính hỗ trợ bao quát toàn bộ thế cục là điểm đặc biệt hữu dụng.

Thời gian trôi qua, song phương rất nhanh đã chuẩn bị tiếp cận ranh giới đỏ của nhau.

Không giống như trận chiến với NATO, quân lực phe xâm lược rõ ràng tiếp cận trận chiến theo đội hình hoàn toàn khác. Trái với NATO cậy mạnh, trực tiếp đẩy quân theo hình mũi nhọn tiến lên, hòng lấy hỏa lực mạnh mẽ tấn công trực diện Việt Nam, nhưng bọn họ không ngờ phía Việt Nam mới là phe có hỏa lực mạnh mẽ hơn, mà thật ra là áp đảo toàn diện. Lần này, Mỹ- Trung và quân đồng minh quyết định sử dụng một cách tiếp cận khác, bọn họ lựa chọn đội hình dàn trải trên diện rộng tạo thành hình bán nguyệt, rồi toàn bộ đẩy mạnh tiến về phía trước, bao vây về phía trung tâm là quân đội Việt Nam.

Cách tiếp cận này khiến các tàu sân bay sớm lộ ra trước mắt địch nhân, và cũng có ít tàu đi theo bảo vệ hơn, nhưng lại có tác dụng khiến đối phương không thể tập trung hỏa lực vào một chỗ mà phải bắn dàn trải, trực tiếp khiến hỏa lực phe Việt Nam giảm đi phần lớn sức mạnh, tạo điều kiện để tên lửa phòng thủ trên các tàu phe mình hoạt động với hiệu quả cao nhất.

Trên tàu sân bay Lạc Hồng -01, Phạm Văn Quý nhìn thấu cục diện, cái trán đã uốn lên vô số nếp nhăn. Hắn biết kẻ địch đã "khôn ra", trận chiến này sợ là không thể thắng lợi mà không hao binh tổn tướng nữa rồi.

Nhưng điều đó không có nghĩa là hắn sợ chiến. Kẻ địch đã đánh tới cửa, không lý nào lại bỏ nhà chạy trốn, nhất định phải phản kích, đánh cho chúng tan tác mà về.

Cảm thấy thời điểm đã tới, hắn hít sâu một hơi quát lớn:

- Toàn quân nghe lệnh!

- Tổng tấn công!

Walter liếm môi, đôi mắt ánh lên vẻ tàn khốc, gào thét ra lệnh:

- Giết!

- Giết!

20000 lực lượng quân chính quy, 5000 lực lượng chiến binh Mắt Rồng và 40000 robot chiến đấu nhất thời xung phong giết vào.

Phía đối diện, tướng chỉ huy của năm nước Mỹ- Trung- Mexico - Chile - Brazil nhếch mép cười gằn, đồng loạt lên tiếng điều động binh lực ập vào vùng biển tranh chấp.

Tên lửa, bom đạn trên trời dưới nước với số lượng khủng khiếp điên cuồng oanh tạc. Hai phe tiếng la hét, bắn giết vang vọng khắp nơi.

Xét về quân lực, phe liên minh 5 nước rõ ràng chiếm ưu thế. Nhưng xét về số lượng chiến đấu cơ, phe Việt Nam lại không hề tỏ ra thua kém. Không chỉ có robot trợ trận, từ tiêm kích, tàu chiến cho tới các loại tàu ngầm, Việt Nam đều có loại không người lái do AI điều khiển.

Mà chiến đấu trên biển, số lượng quân nhiều ít thực ra không có bao nhiêu lợi thế, ngược lại số lượng chiến đấu cơ mới có ý nghĩa quyết định. Người nhiều chẳng qua chỉ làm tăng số lượng trên từng chiếc tàu, từng chiếc máy bay, rời tàu, bao nhiêu người cũng không thể tác động được tới cuộc chiến. Đây là điểm rất khác với chiến đấu trên đất liền, chiến đấu trên biển, so kè chủ yếu là công nghệ.

Cho nên, số lượng quân Việt Nam mặc dù ít hơn rất nhiều, nhưng hỏa lực so sánh với liên minh 5 nước cũng không hề tỏ ra thua kém. Điều này khiến Mỹ - Trung, hai kẻ luôn tự hào về công nghệ Hải Quân - Không Quân mặt mũi hiện giờ đều cực kỳ khó coi. Thậm chí, khi nhìn về phía 3 nước đồng minh bên cạnh, nội tâm đều rung động thật sâu. Ai mà ngờ được, bọn họ lại có ngày trở thành "kẻ lạc hậu". Trận chiến này nếu thắng thì còn có thể vơ vét tài nguyên đất Việt, tiếp tục tham vọng bá chủ, ngược lại, nếu thua, chắc chắn Mỹ - Trung sẽ có kết cục rất thảm.

Chiến đấu đã trôi qua được gần 1 giờ đồng hồ. Các bên, chưa bên nào có thể chiếm được ưu thế.

Phạm Văn Quý hiện giờ hai mắt đã đỏ bừng, mặc dù có robot và thiết bị không ngời lái trợ giúp, nhưng thiệt hại về người liên tục báo về đã lên tới hơn 5000 người. Đây là một con số rất lớn, khiến hắn vô cùng đau lòng. Đã hơn 40 năm, kể từ lần cuối có chiến tranh nổ ra, con dân Việt Nam mới lại phải hy sinh nhiều như thế.

Phe đối diện hiện giờ cũng không khả quan hơn bao nhiêu. Trái với thái đội khinh thường của các tướng lĩnh của 3 nước tiếp viện khi mới đến, bọn họ vạn lần không ngờ quân lực Việt Nam lại đáng sợ tới như vậy. Bọn họ rõ ràng công nghệ của mình đáng sợ tới mức nào, lại có số lượng lớn quân đội Mỹ - Trung cùng bên, vậy mà vẫn chỉ đủ sức đánh giằng co. Như vậy chẳng phải Việt Nam đã quá mạnh so với bất cứ quốc gia nào trên thế giới hiện tại?

- Trận chiến này bắt buộc phải đánh, kể cả toàn quân bị diệt cũng phải đánh. Nếu không cứ để Việt Nam tiếp tục phát triển, thế giới bị thống nhất cũng không phải là chuyện giật gân.

Thượng tướng Luis Beckmann, chỉ huy quân đội Brazil tham chiến lần này âm trầm lên tiếng. Những người khác cũng rối rít gật đầu. Bọn họ giờ này chắc chắn đã kết thù với Việt Nam, nếu không nhân cơ hội làm suy yếu đối phương, tương lai kết cục bị diệt cũng không xa. Phải biết, Việt Nam giờ đã khác xưa, bọn họ sẽ không chỉ bị động kháng chiến, thắng lợi cũng không tạo ra bao nhiêu uy hiếp tới nước mang quân đi xâm lược. Là một nước có nền kinh tế số 1 thế giới, lại bị các quốc gia khác "yếu hơn" đánh hội đồng, làm sao có thể nuốt trôi cơn tức này? Bọn họ cũng vừa nghĩ vừa tự hỏi, tất cả đều cảm thấy chuyện này là không thể nào.

Hai bên đều có mục tiêu mà mình theo đuổi, vì thế trận chiến vẫn tiếp tục kéo dài. Phải cho đến tận khi mặt trời lặn xuống, mặt biển bị một màu đem bao trùm mới tạm ngừng nghỉ ngơi. Nhưng ai cũng biết, ngày mai khi trời sáng, chiến đấu sẽ lại bắt đầu.