Chương 368: Xám Xịt

Vạn Biến Hư Ảo

Chương 368: Xám Xịt

Chương 368: Xám Xịt

Trong khi Việt Nam triển khai kế hoạch đánh du kích, phía liên minh 5 nước cũng không phải thiếu sự chuẩn bị. Bọn họ mặc dù kiêu ngạo nhưng cũng nhận ra được nhược điểm của mình.

Vì để tránh cho việc Mỹ - Trung lọt vào tập kích ban đêm, hạm đội hai quốc gia này được ưu tiên đóng giữ ở vị trí xa xa phía sau, đảm bảo ngoài tầm bắn hiệu quả của hạm đội Việt Nam. Tương đương với việc quân liên minh sẽ tạo thành hàng rào chắn giữa Việt Nam và Mỹ - Trung. Nếu Việt Nam mạo hiểm toàn quân tiến lên hòng tiêu diệt Mỹ- Trung thì trước khi có thể triển khai hỏa lực, sẽ lập tức bị liên minh 3 nước phát hiện và tấn công. Còn nếu Việt Nam sử dụng tên lửa hành trình tầm xa, thì trước khi tới chỗ hạm đội Mỹ - Trung phải vượt qua hàng rào liên minh 3 nước đã rồi hãy nói tiếp.

Cũng chính vì nhận ra điều này, Việt Nam mới chỉ có thể đánh ngang tay trong trận chiến vừa rồi, chứ không phải cứ bắn ra một số lượng lớn tên lửa là có thể thắng.

Song hành với thành lập "rào chắn đồng minh", Mỹ và Trung Quốc đồng thời cũng lựa chọn một phương án đóng quân đặc biệt linh động. Họ không co cụm lại một chỗ mà chia thành các đơn vị rồi đóng xung quanh đảo Linh Côn. Thậm chí, dựng lều cắm trại trên đảo chỉ là một cách ngụy trang, đa số binh lính cũng không ở trên đảo, mà phần lớn sẽ trực tiếp ở lại trên tàu nghỉ ngơi, cứ mỗi 1 giờ đồng hồ tàu sẽ lại đổi vị trí mới.

Việt Nam am hiểu nhất là chiến thuật đánh du kích, mà Mỹ và Trung Quốc cũng là hai quốc gia đã được nếm thử vị đắng của chiến thuật này không ít lần, đương nhiên không có chuyện bỏ qua phòng thủ ban đêm.

Và họ đoán không sai, với ưu thế siêu thanh của Mắt Bão và SSonic, Việt Nam quả thực đã sử dụng hai đơn vị này đánh tập kích ban đêm. Đảo Linh Côn bị rải bom nhanh chóng trở thành một vùng đất chết, tàu thuyền đóng xung quanh đảo cũng thiệt hại một số, nhưng nhìn chung tổng lực không có quá nhiều bị ảnh hưởng. Mặc dù vậy, mặt mũi các tướng lĩnh và quân nhân hai cường quốc này cũng không quá dễ nhìn, lần này thoát đi, nhưng đêm mai, đêm ngày kia chưa chắc đã may mắn như vậy.

Đồng thời mặt mũi không dễ nhìn còn có các tướng lĩnh bên phía Việt Nam, họ không ngờ đối phương lại cẩn thận như vậy. Bọn họ đã sớm dự đoán các đơn vị tàng hình và chống tàng hình của liên minh 3 nước sẽ dàn trải thành hình vòng cung bảo hộ Mỹ- Trung ở phía sau, cho nên đã để Mắt Bão và SSonic bay vòng ra sau mới tập kích. Và với ưu thế siêu thanh, bọn họ quả thực đã tập kích thành công, nhưng sáng nay đánh một trận mới biết hiệu quả thực sự quá thấp.

Tập kích thất bại khiến lòng người bị đả kích, lại một trận chiến trôi qua, nhận được báo cáo mới nhất, Phạm Văn Quý cùng mọi người đều cảm thấy tâm tình trầm trọng.

Dương Tuấn Vũ cũng nhận ra mình đã quá xem nhẹ kẻ địch. Đối phương công nghệ thua kém mình nhưng đầu óc lại không dễ chơi.

Thấy trạng thái mọi người rất kém, hắn hắng giọng ho mấy tiếng, tập trung sự chú ý của mọi người về phía mình, rồi lên tiếng:

- Qua trận chiến sáng nay, có thể nhận thấy cuộc tập kích đêm qua không đạt được lợi thế mà chúng ta mong muốn. Nhưng nó không phải không có ý nghĩa.

Mọi người có nhận thấy quân địch sáng nay rõ ràng không quá hăng hái, vốn có thể đánh thêm ít nhất 1 giờ nhưng lại sớm chủ động thu quân? Đơn giản là vì cả đêm qua bị quấy nhiễu, hôm nay trời còn chưa sáng rõ đã lại bị tên lửa chúng ta oanh tạc, nếu không phải có robot làm chủ lực, thì với tinh thần mệt mỏi uể oải của các tướng địch làm sao đủ sức đánh trận?

So sánh số liệu sẽ thấy, hôm qua, trung bình 1 đơn vị quân ta sẽ đổi lại được 2,1 đơn vị quân địch. Hôm nay con số này tăng lên 2,9. Kết quả chỉ nhỉnh hơn 0,8 nhưng đây rõ ràng là một sự cải thiện. Phải biết số đơn vị chiến đấu của địch nhiều hơn chúng ta, nếu cứ bị mài mòn dần cho tới số lượng ngang nhau thì phần thắng sẽ nghiêng hẳn về phía chúng ta.

Vì vậy, chiến thuật đánh du kích là vẫn phải làm, ít nhất 3, không, 2 ngày thôi, mọi người sẽ thấy ưu thế hiển lộ rõ ràng. Quân đội Mỹ - Trung ngày nào vẫn còn đó, bọn họ nhất định sẽ không thể chiếm được quả ngon để ăn.

Nhìn Dương Tuấn Vũ trầm ổn phân tích, mọi người nhất thời suy nghĩ thoáng hơn nhiều. Trận chiến sáng nay đánh không lâu, tổn thất chưa tới 800 quân,tình huống so với hôm qua quả thực tươi sáng hơn không ít.

Thời gian trôi qua, chiến đấu tiếp tục nổ ra trong ngày là không tránh khỏi, đối phương muốn nghỉ, Việt Nam đương nhiên không đồng ý. Vì thế, ngay sau đó 1 giờ, bọn họ lại đẩy quân tiến lên, lập tức một cuộc chiến nữa nổ ra, đánh kéo dài tới chạng vạng tối mới kết thúc.

Tới thời điểm rút lui, quân đội hai bên quả thực mệt thở không ra hơi. Nhưng theo màn đêm rơi xuống, Việt Nam an ổn bao nhiêu, phía đối diện lại lo lắng bấy nhiêu.

Bọn họ không phải không có đơn vị siêu thanh để đánh tập kích quân địch, nhưng người ta có địa thế sân nhà a, dày đặc hạm đội tên lửa phòng thủ trên đất liền còn đó, lao vào khác gì con thiêu thân nhảy vào hố lửa.

Ngược lại, bọn họ mang quân đi xâm lược, dù cũng có mang theo các tên lửa phòng thủ với công nghệ cao cấp không hề thua kém, nhưng không thể đem đi tặng cho quân Mỹ - Trung a, bọn họ còn phải dùng bảo hộ cho mình đây.

Bọn họ cũng biết không thể cứ mãi bị quấy nhiễu như vậy, vì thế từ đêm qua bị tập kích đã gọi điện về xin tiếp viện từ quê nhà. Nhưng để cấp tốc chuẩn bị một số lượng lớn hệ thống tên lửa phòng thủ không phải là chuyện sớm muộn có thể mang ra, sau đó còn phải vượt qua khoảng cách nửa vòng Trái Đất, phải cần ít nhất 1 tuần. Mà một tuần này, bản thân bọn họ cũng không dám chắc mình còn có thể vượt qua được hay không.

Đêm tới, trong tâm lý thấp thỏm ngủ không yên giấc, Phi đội du kích bao gồm Mắt Bão trên không và SSonic tiếp tục di chuyển lượn vòng rồi đổ ập vào tập kích nơi quân Mỹ - Trung nghỉ ngơi. Trận tập kích không giống đêm hôm trước kéo dài liên tục, mà được chia thành từng đợt từng đợt, liên tục từ đêm tới sáng, quả thực giày vò đám tướng sĩ đến phát điên.

Và đúng tờ mờ sáng 4 giờ, quân chủ lực Việt Nam lại đẩy mạnh hỏa lực bắn phá, phe xâm lược cầm cự được tới 7 giờ 10 phút sáng rồi lại vội vàng rút lui.

Tới thời điểm này, những Phạm Văn Quý, Phùng Thế Hưng hay Lê Quân nào còn không biết chiến thuật này thật sự quá tốt? Quân đội trực tiếp tham gia tác chiến càng sớm nhận ra biến hóa có lợi này, nếu không phải chỉ huy ra lệnh tạm thời đình chỉ đuổi theo, bọn họ quả thật muốn truy sát đối phương tới chân trời góc biển.

Ưu thế hiện ra rõ ràng khiến Dương Tuấn Vũ thả chậm một hơi, hắn ngay từ đầu đã rất có tự tin, nhưng trong lòng vẫn rất hồi hộp. Phải biết quân đội song phương vốn đã rất chênh lệch, quân Việt Nam đều được đào tạo đặc biệt tinh nhuệ, trải qua các giáo án huấn luyện địa ngục do hắn và Doãn Trung San đề ra, sức chịu đựng đã vượt qua binh lính bình thường cả chục lần. Quân đối phương cũng không phải là yếu đuối, cũng được rèn luyện khắc khổ, nhưng còn kém giáo án của hắn rất nhiều.

Đây cũng không phải là hắn thổi phồng, mà là vì hắn có Triệu Cơ, người hiểu rất rõ phương thức đào tạo quân đội các nước trên toàn thế giới, không chỉ ở hiện tại, mà còn trong tương lai cả trăm năm tới.

Nếu trận này không có robot do liên minh 3 nước chen ngang, Mỹ - Trung đã sớm bị quân Việt Nam cho ra bã.

Trận chiến này đánh tới đây đã sơ bộ có đáp án, Dương Tuấn Vũ không tiếp tục ở lại trong doanh trướng, hắn phải trở về chuẩn bị cho các trận chiến sau này. Qua thực tế kiểm chứng, tổ chức Black chắc chắn phải sớm ra tay tiêu diệt, nếu cứ tiếp tục để bọn chúng sản xuất ra càng nhiều robot, công nghệ càng ngày càng phát triển, Dương Tuấn Vũ cũng không biết mình có thể chặn đứng được chúng hay không.

Dương Tuấn Vũ đi để mọi người có mấy phần tiếc nuối, nhưng sự đóng góp của hắn phải nói là rất đầy đủ rồi. Phần còn lại họ phải tự mình giải quyết nốt, dù sao người ngồi lên cương vị lãnh đạo là họ chứ không phải là hắn.

Chưa bao giờ thời gian một tuần lại kéo dài tới như vậy, liên minh xâm lược 5 nước cuối cùng cũng không thể đợi được.

Tới rạng sáng ngày thứ 5, quân Mỹ - Trung chính thức bỏ chạy tan tác, quân liên minh 3 nước Mexico, Brazil và Chile quân lực tiêu hao quá nửa, mặc dù vẫn còn lực chiến đấu tiếp nhưng kẻ chủ mưu đã không còn, bọn họ không có lý do gì tiếp tục chiến đấu. Nếu đánh tiếp sẽ là chiến tranh quốc gia mà không phải "phản đối Việt Nam chiếm đoạt phi pháp Trường Sa - Hoàng Sa", bọn họ tạm thời còn không thể trực tiếp cứng đối cứng với cường quốc số 1 như Việt Nam. Do đó, dù ấm ức cũng phải xám xịt mà về.

Đại diện Việt Nam và các 5 nước trong khối APA, cùng đại diện Mỹ, Trung, NATO, Mexico, Brazil, Chile nhanh chóng đi tới Hội đồng Bảo An Liên Hợp Quốc, tổ chức cuộc đàm phán chấm dứt chiến tranh.

Là phe thua cuộc, Mỹ - Trung mặt đen tuyên bố không phản đối chủ quyền của Việt Nam đối với các đảo thuộc quần đảo Hoàng Sa- Trường Sa theo đúng luật Biển quốc tế năm 1982. Đồng thời, cũng phải chấp nhận ký vào bản Hiệp ước Không Gian mới do Việt Nam bổ sung cách đâu không lâu. Đương nhiên, bồi thường chiến tranh là không thể tránh khỏi, con số 685500 tỷ USD do phía Việt Nam đưa ra khiến phe thua cuộc mặt mũi tái mét, nhưng không thể không đồng ý ký xuống.

Tin tức này vừa truyền ra, lập tức toàn thế giới oanh động.

Việt Nam không ngờ kinh tế đã mạnh, quân sự còn quá mức đáng sợ. Nếu không phải chính sách đối ngoại không bành trướng của Việt Nam nhưng năm qua, quả thực quan chức các nước giờ này phải sợ hãi nguy cơ bị Việt Nam thống nhất.

Mà phía Việt Nam cũng rất nhanh lên tiếng xác định bọn họ không có ý định giống kẻ nào đó lưỡi bò liếm loạn. Việt Nam tôn trọng chủ quyền lãnh thổ của mọi quốc gia trên thế giới, mạnh mẽ ủng hộ hòa bình toàn cầu, sẵn sàng giúp đỡ các quốc gia gặp khó khăn về thiên tai, dịch bệnh. Đồng thời luôn tìm kiếm cơ hội hợp tác giúp các nước phát triển kinh tế, văn hóa và cả quân sự.

Lời khẳng định này vừa lên tiếng, ngay lập tức nhận được sự ủng hộ của chính phủ các nước. Bọn họ chúc mừng Việt Nam thắng lợi trong cuộc chiến bảo vệ toàn vẹn lãnh thổ, cũng hứa hẹn sớm tổ chức các cuộc viếng thăm Việt Nam tìm kiếm cơ hội hợp tác cùng phát triển.

Tới thời điểm này, cuối cùng phân chia các đảo trên Biển Đông mới chính thức có một hồi kết.