Chương 365:Tham chiến: Tổ Chức Bí Ẩn Black?

Vạn Biến Hư Ảo

Chương 365:Tham chiến: Tổ Chức Bí Ẩn Black?

Chương 365:Tham chiến: Tổ Chức Bí Ẩn Black?

Đánh phủ đầu NATO là kế hoạch được các chỉ huy Việt Nam thiết lập ngay từ đầu, mọi thứ tính tới thời điểm này coi như vẫn đi đúng hướng.

Trận thắng toàn diện này hẳn đã đủ để các bên hiểu rõ một phần sức mạnh của nhau, từ đó đưa ra hai sự lựa chọn cho phía Trung Quốc và Mỹ. Cách thứ nhất là nếu họ còn đủ tự tin, thì có thể mang quân tới tự trải nghiệm một lần, còn nếu không, hẳn là nên chọn cách thứ hai, ai về nhà nấy, trận chiến này coi như có một cái kết thúc, vì phía Việt Nam căn bản cũng không có ý định mang quân trả đũa.

Trong khi phần lớn mọi người đều nghĩ quân xâm lược lựa chọn phương án sau, thì sự thực lại không đơn giản như vậy.

Có vẻ, Mỹ - Trung thực sự rất quyết tâm trong chiến dịch lần này.

Ngồi trong phòng chỉ huy tạm thời, Lê Quân nhíu mày khi nghe được tin tức từ đội trinh sát báo về. Kẻ địch rõ ràng không lui quân, ngược lại tiếp tục đưa quân đội tiến vào Biển Đông.

Tư Lệnh Phạm Văn Quý nghi hoặc nói:

- Dựa theo tính cách cáo già của chúng, vốn hiện tại phải lựa chọn lui quân mới đúng. Vì sao còn dám mạnh mẽ tiến lên, tôi sợ là phía sau chúng còn có chỗ dựa.

Phùng Thế Hưng thấy vậy cũng gật đầu bày tỏ đồng ý, đồng thời còn bổ sung:

- Không lẽ đối phương còn có con át chủ bài nào chưa ra? Có thêm viện quân? Tự tin vào khoa học quân sự hơn chúng ta? Hay chỉ đơn thuần là muốn liều thêm một lần?

Mọi người trong phòng họp nhất thời căng thẳng. Lê Quân thấy vậy lên tiếng:

- Phó Tham Mưu Trưởng nói không sai, chúng ta cũng một mực phải duy trì tâm lý phòng bị. Nhưng tôi vẫn nhắc lại câu nói kia: "Trước sức mạnh tuyệt đối, mọi tiểu kế tâm tư đều sẽ chỉ là vô nghĩa." Chúng ta chỉ cần tiếp tục phòng thủ, không cần dẫn quân tiến công. Trận chiến này, mấu chốt vẫn là ưu thế trinh sát, vì thế mọi người cần phải liên tục chú ý tín hiệu thông báo từ vệ tinh và hệ thống radar gửi về. Trận tiếp theo, Tư Lệnh Phạm Văn Quý tiếp tục làm chỉ huy trưởng, điều hành Hải quân, Phó Tham mưu trưởng Phùng Thế Hưng tiếp tục hỗ trợ bằng lực lượng Không quân, Phó Tham mưu trưởng Đinh Tiến Nam chỉ huy hệ thống tên lửa mặt đất sẵn sàng phối hợp. Được rồi, tất cả lập tức vào vị trí!

- Tuân lệnh!

Mọi người nhanh chóng tản đi, trên mặt nhiều thêm một phần căng thẳng, nhưng trong lòng không hiểu sinh ra một cỗ mãnh liệt tự tin, tất cả là nhờ trận thắng lợi toàn diện vừa rồi hun đúc.

Tướng lĩnh dù tri thức uyên bác, sách lược thuộc làu tới đâu thì mãi mãi không thể thành tướng tài, chỉ có trải qua chiến đấu thực tiễn, tích lũy kinh nghiệm mới có thể dần dần lột xác.

Sự tan vỡ của NATO quả thực như một đạo thiên lôi đánh tan sự tự tin của liên minh Mỹ - Trung, vốn bọn họ đã quyết định quay đầu cầu hòa, nhưng lúc đó đột nhiên lại nhận được tin tức có quân tiếp viện.

Chỉ là, nếu đơn thuần quân số đông đúc tiến đến hỗ trợ cũng không thể giải quyết được điều gì, bởi vì bọn họ rõ ràng hỏa lực của mình có bao nhiêu lạc hậu so với Việt Nam. Sự thật này quả thực cực kỳ cay đắng nhưng không ai có thể phủ nhận.

Nhưng trời có lẽ thực giúp bọn họ, người đến lại không phải là quân đội tầm thường.

Mexico, Brazil,Chile, 3 quốc gia vùng Trung- Nam Mỹ vốn xưa nay không ưa gì tên láng giềng giàu có Hoa Kỳ, đột nhiên lần này lại chủ động tiếp cận trợ chiến.

Ban đầu lãnh đạo Mỹ - Trung cũng không coi vào đâu. Đùa gì chứ? 3 quốc gia trên hỏa lực thế nào bọn họ còn không hiểu rõ bảy tám phần? So với quân NATO còn kém xa, nói chi đi chiến với kẻ vừa cho NATO diệt đoàn?

Nhưng không một ai ngờ tới, khi tướng chỉ huy của 3 quốc gia trên tham gia họp đàm, bọn họ mới cả người chết lặng, trong đầu chỉ còn tồn tại duy nhất một suy nghĩ khó tin: "Bọn họ làm sao làm được?"

Nắm giữ trạng thái tâm thần bất định này tới mãi khi trở về đoàn đội của mình, chỉ huy Mỹ - Trung mới thực sự hoàn hồn, trong nháy mắt cay đắng đã tràn ngập trong lòng. Hóa ra bấy lâu nay, bọn họ thực sự chỉ là ếch ngồi đáy giếng thôi sao?

Nực cười, Mỹ - Trung không lâu trước đó còn tự cho mình là kẻ trên đỉnh danh vọng, chỉ nhăm nhăm tìm cách hạ bệ nhau đâu? Giờ mới phát hiện ra bọn họ quả thực nghĩ quá nhiều rồi, hiện tại, vị trí thứ nhất bọn họ không nghĩ tới, vị trí thứ hai thứ ba cũng không cần bận tâm rồi.

Chỉ là hiện thực tới quá nhanh khiến bọn họ nhất thời rất khó tiếp nhận, một Việt Nam thần tốc bay lên đỉnh đã là hy hữu khó gặp, làm sao giờ đây lại mọc ra 3 cái "Việt Nam" khác?

Vừa rồi bọn họ đã được nhìn thấy "một phần" sức mạnh quân sự của Mexico, Brazil và Chile, không ai không chấn động tới há hốc mồm. Khiếp sợ qua đi, một chút nho nhỏ kinh hỷ ập tới, bọn họ biết trận chiến này giờ hẳn là có cơ hội lật bàn.

Thân làm "thầy" dạy qua nhiều lứa quân đội, Dương Tuấn Vũ giờ phút này tự dưng không thể ngồi nhà xem tin tức. Hắn từ sớm đã được Lê Quân triệu tập tới, chỉ là trước sau không có tham dự vào các cuộc đàm luận nội bộ, đây không phải là hắn không được cho phép, mà chính là tự bản thân nghĩ mình không nên can thiệp quá sâu vào vấn đề điều động quân chính phủ.

Mặc dù vậy, hắn vẫn tương đối yên tâm, bởi vì bên trong đều là các vị tướng tài, hơn nữa còn có một Doãn Trung San trầm ổn ngồi đó, hẳn là không ra cái gì sơ xuất.

Trận đầu thắng lợi toàn diện, sử dụng hỏa lực triệt để nhấn chìm quân đội NATO, đã là điều hắn dự liệu từ trước.

Dương Tuấn Vũ tự cảm thấy với sức mạnh quân sự hiện tại, đối với chiến tranh giữa các lực lượng quân đội chính quy các nước, không có quốc gia nào có thể đấu lại Việt Nam. Đây không phải tự tin mù quáng, mà là một loại trạng thái nắm chắc hết thảy.

Những chiến đấu cơ hiện tại mà quân đội Việt Nam sử dụng hầu hết đều là các phát minh, sáng kiến được hắn chọn lọc từ tương lai, đương nhiên phải vượt trội hoàn toàn so với nền tảng quân sự hiện tại. Mặc dù không tới mức giống như cầm súng bắn thổ dân còn dùng rìu đá, nhưng sự chênh lệch hoàn toàn về năng lực tàng hình và phá tàng hình, tầm bắn, uy lực đạn dược cũng thật khiến đối phương bất lực giậm chân.

Người không biết không sợ, một khi biết rồi, trừ khi là kẻ đần mới còn lao đầu vào chỗ chết. Mà đã là tướng chỉ huy, đương nhiên không thể là một tên đần độn. Vì thế, sự lựa chọn sáng suốt của Mỹ - Trung hiện tại nên là rút quân trở về.

Nhưng phương án "sáng suốt" ấy lại không được chọn, quân địch chỉ thoáng đình trệ rồi tiếp tục dẫn quân tiến lên, đây rõ ràng là có bất thường.

Những người khác trong phòng chỉ huy họp bàn đã nhận ra, Dương Tuấn Vũ càng không thể không nhận ra điểm dị dạng này.

Ngay khi hắn định hỏi Triệu Cơ để xác nhận một chút, thì cô đã lên tiếng trước:

- Kẻ địch bất ngờ có viện quân, số lượng không rõ, ước lượng ít nhất gấp 3 lần so với số quân NATO tham gia chiến dịch.

- Ừ?

Dương Tuấn Vũ hơi sửng sốt, một tia bất an trong lòng lúc này không khỏi hiện lên:

- Có kẻ không mời mà đến?

- Sợ là như vậy, công nghệ bọn chúng có vẻ không thua kém bao nhiêu so với chúng ta. Theo như phán đoán của em, tám chín phần mười là...

- Black nhúng tay?

- Đúng vậy, hẳn là như thế.

Dương Tuấn Vũ nhíu chặt lông mày, điều hắn không muốn xảy ra nhất lại xảy ra. Từ trận thua đau đớn ngày trước tại Vịnh Bắc Bộ, tổ chức thần bí này bất ngờ im hơi lặng tiếng. Dương Tuấn Vũ tin chắc bọn chúng không phải sợ hãi, mà là đang chờ đợi một cơ hội thích hợp để trả thù. Lần này Mỹ, Trung bắt tay, NATO bị kéo vào, chắc chắn sẽ là thời điểm tốt nhất để lộ ra ánh sáng.

Đặc biệt là khi NATO vừa thất bại thảm hại, sự chênh lệch về trình độ quân sự hiển lộ ra rõ ràng, bọn chúng lại mang quân tiếp viện tới, và rồi sẽ điên cuồng thể hiện ra giá trị bản thân. Khi đó, nếu giành được phần thắng, Mỹ - Trung tự nhiên sẽ bị sức mạnh này hấp dẫn, chấp nhận sự tồn tại của Black, và tổ chức này sẽ theo cơ hội đó đó mà khuếch tán vào hai cường quốc, dần dần lan rộng ra toàn thế giới.

Tham vọng một ngày thống nhất thế giới?

Đó hẳn là mục đích hàng đầu của Black.

Dương Tuấn Vũ đã sớm dự đoán được tham vọng ấy, đồng thời cũng liên tục nâng cao công nghệ toàn cầu hòng chèn ép sức hấp dẫn mà Black mang lại. Kết quả đạt được bước đầu đã khá khả quan, nhưng cuộc chiến tranh này bất ngờ tới quá sớm, khiến cho những kế hoạch tiếp theo của hắn có phần rối loạn.

Hắn và tổ chức Black đã lâu không trực tiếp va chạm, lần này tham chiến chắc không quá khác biệt so với vài năm về trước chứ?

Cảm thấy không quá chắc chắn, hắn đành hỏi lại Triệu Cơ:

- Quân tham chiến phải chăng đều là robot?

- 3 tàu sân bay, 62 tàu khu trục, 108 tiêm kích và không dưới 90000 robot chiến đấu.

Dương Tuấn Vũ cảm thấy hơi nhức đầu, đám này hẳn là điên rồi. Chiến đấu xong một trận này, quân đội toàn thế giới sợ rằng phải rơi mất ít nhất một phần năm.

Chính phủ có đủ quyền hạn để nắm rõ thông tin từ hệ thống vệ tinh GoS và radar nhằm phát hiện quân địch tiến tới, nhưng kẻ đến lần này lại sở hữu công nghệ tàng hình và phá tàng hình không hề kém quân ta bao nhiêu, các vệ tinh GoS đã không thể phát huy được bao nhiêu tác dụng. Dó đó, nếu quân ta tiếp tục dùng chiến thuật biển lửa như trận chiến vừa rồi, sợ là sẽ bị đánh một trận trở tay không kịp.

Vì vậy, Dương Tuấn Vũ trong đầu vừa tiếp tục trao đổi với Triệu Cơ, đồng thời đôi chân cũng đã sớm bước về khu chỉ huy. Thông tin mà Triệu Cơ vừa tốn không ít công sức hack vào mạng lưới quân sự địch nhân, là mấu chốt để chúng ta có thể tìm cách nắm lại quyền chủ động vào tay.

Đối phương có át chủ bài, hắn, Dương Tuấn Vũ chẳng lẽ không có phương án dự phòng?