Chương 367: Đủ Hiểm, Đủ Ác

Vạn Biến Hư Ảo

Chương 367: Đủ Hiểm, Đủ Ác

Chương 367: Đủ Hiểm, Đủ Ác

Phạm Văn Quý thở dài bước vào phòng nghị sự, toàn thân hắn giờ phút này nhìn qua đã già đi không ít, trận chiến này thương vong thực sự lớn lắm, bản thân hắn đã không biết tự trách bao nhiêu lần.

Phùng Thế Hưng đi sau thấy vậy bước nhanh tới, vỗ vỗ bả vai hắn nói:

- Chiến tranh phải có đổ máu. Hy sinh vì đất nước không phải là hy sinh vô nghĩa. Bọn họ đều là anh hùng, chúng ta nên tự hào vì họ. Trận chiến này còn chưa kết thúc, chưa đến lúc tỏ ra bi thương.

Gật gật đầu lấy lại tinh thần, Phạm Văn Quý nói tiếng cảm ơn rồi cùng đồng đội bước vào phòng họp.

Tiến vào bên trong, bầu không khí càng có vẻ ngột ngạt hơn trước, có thể thấy mọi người đều phải chịu áp lực rất lớn.

Sau một hồi báo cáo thương vong, tổn thất máy móc, dự tính nhân số, hỏa dược cho trận sau, mọi người vẫn rơi vào trầm mặc.

Dương Tuấn Vũ nghe thấy báo cáo, cùng với dự tính sơ bộ từ trước cũng cảm thấy không quá ngạc nhiên. Khác với trận đầu kẻ địch lơ là, hỏa lực lại áp đảo toàn diện tổn thất chỉ có trên mặt số lượng tên lửa tiêu hao. Cho tới trận thứ hai, khi song phương đã biết đại khái về nhau, hỏa lực kẻ địch lại được nâng cấp mạnh mẽ về khí tài chiến đấu, tổn thất đương nhiên sẽ lớn hơn rất nhiều.

6325 người thiệt mạng, 437 người bị thương nặng, 854 người bị thương nhẹ, chiến đấu cơ trực tiếp bị hủy một phần năm là 157 chiếc, số lượng tên lửa tiêu hao gấp đôi so với trận đầu là 30312 quả.

Thiệt hại đã là không tránh khỏi, hỏa lực song phương đã không chênh lệch nhau bao nhiêu, nếu còn tiếp tục đánh trực diện nhất định sẽ lại cần thời gian để hao tổn lẫn nhau. Mà sự hao tổn này, đối phương chịu được, bọn họ lại không chịu được.

Khác với kẻ địch, quân đội tham chiến lần này đều là tinh binh, do chính hắn và Doãn Trung San tự tay huấn luyện, sức chiến đấu so với các binh chủng đặc biệt trên thế giới còn mạnh, thiệt hại 1 người đổi lại 5 mạng vẫn coi là thiệt thòi lớn.

Nếu đã không thể chịu được tổn thất, thì phải sớm tìm ra đối sách.

Dương Tuấn Vũ nhìn quanh, cảm thấy suy nghĩ của mình cũng không phải là đơn độc, bởi vì Lê Quân ra lệnh kết thúc cuộc họp rồi mà mọi người vẫn trầm mặc ngồi lại trong phòng không đi. Đây rõ ràng là muốn tìm ra phương án chiến đấu tốt hơn, chỉ là nhất thời chưa có ai nghĩ ra được. Nếu đã như vậy, hắn cảm thấy mình vẫn là lên tiếng mới tốt:

- Tôi nghĩ mình có một chiến thuật có thể thử.

Mọi người nghe vậy tâm thần chấn động, hai mắt không tự chủ nhanh chóng nhìn về phía người vừa lên tiếng. Khi thấy chủ nhân lời nói không khỏi âm thầm cảm thấy mấy phần hy vọng.

Lê Quân lập tức gật đầu:

- Đồng chí, mau nói.

Dương Tuấn Vũ chậm rãi phun ra ba chữ:

- Đánh du kích!

Tất cả nhất thời sửng sốt một chút. Đánh du kích? Quân lực ngang bằng, vì sao lại phải đánh du kích?

Cảm thấy ánh mắt nghi ngờ của bọn họ, Dương Tuấn Vũ khóe miệng hơi nhếch, tỉ mỉ giải thích:

- Theo tình hình hiện tại, đánh trực diện ít nhất cần tiêu tốn không dưới 1 tháng thời gian đi? Đồng thời thiệt hại mỗi ngày cũng sẽ không ít hơn hôm nay, thậm chí còn nhiều hơn nếu song phương tiếp tục bổ sung binh lực. Thậm chí phía NATO sau khi cảm thấy liên minh 5 nước có hy vọng thắng, sẽ còn tiếp tục phải quân tới trả thù trận thua mất hết mặt mũi vừa rồi. Khi đó tất cả các bên sẽ dây dưa không biết tới bao giờ mới xong.

Các vị phải biết, Việt Nam hiển lộ sức mạnh đã đe dọa tới an nguy của các nước tham chiến, bọn họ nhất định sẽ không dễ dàng rút lui.

Do đó, muốn kết thúc chiến tranh, giảm thiểu thiệt hại nhất định phải sớm giải quyết đối phương.

Phùng Thế Hưng nhăn trán lên tiếng:

- Đồng chí phân tích rất đúng, nhưng muốn đánh nhanh sao lại chọn "đánh du kích", đây không phải lối chiến đấu trường kỳ sao?

Mọi người nghe hắn nói vậy đều đồng loạt gật đầu, bọn họ chưa bao giờ nghe đánh du kích còn có thể đánh nhanh thắng nhanh.

Dương Tuấn Vũ không khó chịu vì bị người khác lên tiếng chen ngang, kiên nhẫn nói tiếp:

- Đánh du kích từ bao lâu nay đúng là dùng cho các trận đánh trường kỳ, nhưng tôi không nói chúng ta chỉ sử dụng đánh du kích, mà sẽ khéo léo kết hợp với các trận chiến quy mô lớn.

Cảm thấy nói vậy mọi người vẫn hơi khó hiểu. Hắn trực tiếp thao tác trên Sa bàn:

- Điểm mấu chốt của chiến lược này là các trận đánh du kích sẽ diễn ra vào ban đêm. Sử dụng SSonic và Mắt Bão, tập kích vị trí đóng quân của đối phương.

SSonic và Mắt Bão đều là đơn vị quân rất khó bị đánh hạ, bởi nó sở hữu hệ thống tên lửa phòng ngự dày đặc và khả năng di chuyển linh hoạt mọi góc độ trong không gian, làm nhiệm vụ đánh du kích là không thể phù hợp hơn.

- Về lựa chọn mục tiêu tấn công. Thay vì nguy hiểm tiếp cận các hạm đội công nghệ cao của Mexico, Brazil và Chile, chúng ta sẽ chọn "con mồi" béo bở hơn.

Mọi người bị hắn nói tới cuốn hút, hai mắt không tự chủ nhìn chằm chằm vào "con mồi" mà hắn đang đề cập.

Lê Quân khẽ thốt lên:

- Mỹ và Trung Quốc?

Dương Tuấn Vũ cười cười:

- Đúng vậy. Không ngờ cũng có lúc bọn họ lại là dê béo trong mắt chúng ta a.

Tất cả nghe vậy hơi hơi rung động, sức mạnh Việt Nam không biết từ lúc nào bất tri bất giác đã thực sự vượt trội hơn cả hai cường quốc bá chủ một thời này. Mà trận chiến đấu vừa rồi cũng thể hiện rất rõ ràng, nếu không có quân tiếp viện tới, kết cục của Mỹ - Trung sợ là không khác mấy so với NATO.

Lời nói của Dương Tuấn Vũ rất nhanh kéo họ lại với thực tại, hai mắt nhìn chằm chằm vào sa bàn không rời.

- Khi đêm xuống, để tập kết, thống kê thương vong, dự trù vũ khí đạn dược cho trận chiến sau, các quốc gia nhất định sẽ phải kéo quân về riêng địa điểm của mình. Khi đó các hạm đội của Mỹ và Trung Quốc sẽ không có sự "bao bọc" của quân đồng minh, sẽ dễ dàng trở thành con mồi mà chúng ta có thể khai thác. Với công nghệ tàng hình và phá tàng hình vượt trội của SSonic và Mắt Bão, khả năng theo dõi từ vệ tinh GoS, chúng ta không khó để đắc thủ.

- Mặt khác, mọi người nên nhớ rõ, Mỹ - Trung mới là kẻ khơi mào cuộc xâm lược phi nghĩa này, mặc dù không đủ sức mạnh để đứng đầu mà phải dựa vào sự có mặt của quân tiếp viện mới tồn tại được, nhưng tiếng nói vẫn rất có trọng lượng. Nếu bọn họ bị tiêu diệt sớm, Mexico- Brazil - Chile càng không có lý do gì đơn phương tiếp tục cuộc chiến. Vì vốn dĩ chúng ta và họ không có mâu thuẫn gì trực tiếp.

Mà thậm chí ba quốc gia này vẫn mặt dày không đi, ngày phải chiến một trận lớn, đêm phải phòng bị chúng ta đánh du kích, bất chấp hầu hết đơn vị tác chiến là robot, nhưng chỉ huy robot vẫn là con người, tinh thần cũng không chịu được bao lâu.

Ngược lại, chúng ta trực tiếp cắt ra một lực lượng du kích, ngày nghỉ đêm đánh, như vậy quân chính quy hoàn toàn có thể nghỉ ngơi, đảm bảo tinh thần tốt nhất trong mỗi trận chiến, phần thắng vẫn là nhiều hơn rõ ràng.

Mọi người nghe hắn nói đến đây thì hai mắt đều đã bắn ra tinh quang. Trong chiến tranh hiện đại, lực lượng song phương đủ lớn, không ngờ vẫn có thể tiếp tục áp dụng chiến thuật của ông cha ta một cách tinh tế như vậy a. Chiến thuật khác còn không dám chắc, chứ riêng đánh du kích, đây đã là "đặc sản" của quân đội Việt Nam từ lâu lắm rồi, hôm nay không ngờ lại được đem ra.

Huy hoàng một lần nữa sẽ lại được tái hiện rực rỡ trên lá cờ đỏ sao vàng!

Chiến đấu là không chờ đợi!

Lê Quân lập tức thành lập chi đội gồm đánh du kích bao gồm 50 tiêm kích không quân Mắt Bão và 150 tàu ngầm hải quân SSonic. Lập tức tập kích ngay trong đêm nay.

Mục tiêu: Quân đội Mỹ - Trung

Thời gian tập kích: 30 phút.

Vị trí: Đảo Linh Côn/ Dong Dao: 16 độ, 40 phút vĩ độ Bắc, 112 độ 43 phút kinh độ Đông.

Sở dĩ có được vị trí chính xác là vì công nghệ làm nhiễu sóng của quân đội Mỹ và Trung Quốc không thể "qua mắt" được các vệ tinh GoS của Việt Nam. Khác với quân đội liên minh ba nước Mexico, Brazil và Chile. Thế mới nói, chúng đúng là con mồi béo bở. Ngay cả ban đêm vẫn rất sáng, rất thơm.

Trận chiến đêm nay qua đi, bất kể thế nào Mỹ - Trung sẽ đều phải thiệt hại không ít đơn vị chiến đấu, mà ngay cả 3 nước liên minh hạ trại lân cận cũng không thể ngủ ngon. Tinh thần chiến đấu cả ngày hôm sau sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Rồi tới đêm mai, Mỹ - Trung vẫn tiếp tục lại là con mồi mà Việt Nam đi săn. Bi ai ở chỗ, bọn họ dù biết trước nhưng lại không thể phản kháng, lại càng không thể dựa vào quân đồng minh giúp đỡ ẩn nấp, vì dù sao công nghệ tàng hình của quân đồng mình còn chưa ưu tú tới mức đủ năng lực che chắn cho cả mình lẫn các đơn vị chiến đấu khác bên ngoài. Do đó, nếu chúng còn cứng đầu không chịu bỏ chạy về nước, thì kết cục tất yếu sớm hay muộn sẽ là toàn quân bị diệt.

Có thể nói, nước cờ này của Dương Tuấn Vũ đủ hiểm, đủ ác!