Chương 364: Lọt Vào Tập Kích

Vạn Biến Hư Ảo

Chương 364: Lọt Vào Tập Kích

Chương 364: Lọt Vào Tập Kích

- Báo cáo thủ trưởng, toàn quân đã vào vị trí, phải chăng bắt đầu toàn diện tiến công?

Nghe đội trinh sát báo cáo, Johan Sal hơi trầm tư rồi gật đầu:

- Tiểu đội Không quân Hunter 01 tiến hành tấn công trực diện thăm dò tình báo, các vị trí khác tạm thời ở yên tại chỗ.

- Rõ!

Lucas Vanner thấy thế cười nhạt:

- Thiếu Tướng làm vậy không khỏi quá cẩn thận rồi. Việt Nam dù công nghệ tiến bộ không sai, nhưng Hải quân của chúng chưa bao giờ được đánh giá cao. Trận này trực tiếp tiến công mới là thượng sách.

Johan Sal nghe vậy không buồn liếc mắt, chỉ nghe hắn không mặn không nhạt nói:

- Trận này cấp trên để tôi chỉ huy. Trung tướng Vanner, ngài không cần dạy tôi chiến đấu thế nào.

Vanner nghe vậy khẽ nhíu mày. Trận chiến này vốn là do hắn chỉ huy, nhưng không ngờ lại bị chuyển giao cho tên khốn Johan, không phải chỉ là một con chó của Mỹ hay sao? NATO vốn đang dần tách khỏi sự chi phối của Hoa Kỳ, để xem ngươi còn đắc ý được bao lâu.

Nhìn loáng thoáng bóng lưng bực tức rời đi qua gương, Johan Sal lắc đầu không để ý thêm, hắn biết, trong nội bộ NATO sự phân hóa càng ngày càng mạnh mẽ, phái thân Mỹ ngày càng yếu thế, dự báo một cơn sóng lớn sắp ập tới. Nhưng mặc kệ ngày đó còn bao lâu, việc quan trọng hiện tại là phải sự tập trung cho trận chiến sắp tới.

Thay vì lòng tự tin mù quáng của Vanner, Johan Sal làm việc xưa nay lấy ổn trọng làm đầu, hắn không bao giờ đánh mà chưa nắm rõ tình hình quân địch. Sự cẩn trọng ấy đôi khi là quá mức, khiến NATO tốn thêm nhiều tiền bạc và thời gian không cần thiếu, nhưng chắc chắn thiệt hại về người là nhỏ nhất.

Quá khứ trôi đi, thế hệ xưa cũng chết gần như không còn, nhưng lịch sử còn đó, một dân tộc sẽ không vì hòa bình vài chục năm mà mất đi sức mạnh. Việt Nam mỗi khi nhắc tới luôn khiến mọi binh chủng tinh nhuệ phải e dè.

Nếu trận chiến hôm nay là một kẻ địch khác, có lẽ quyền chỉ huy sẽ rơi vào tay Vanner, nhưng đối thủ là Việt Nam, cả Mỹ và Trung Quốc đều không thể không cẩn thận, bọn họ đều là kẻ bị quốc gia nhỏ bé kia cho nếm không ít trái đắng trong lịch sử, vì thế hắn mới được chọn làm người dẫn quân ngày hôm nay.

Quay trở lại cuộc chiến, không quân được phái đi tấn công dò xét là sự lựa chọn tốt nhất. Với khả năng di chuyển cơ động, tốc độ siêu thanh cực nhanh, dù bị phát hiện và lọt vào tập kích thì vẫn có năng lực chạy trốn. Ngược lại, tàu nổi và tàu ngầm di chuyển chậm chạp, một khi bị tập kích, rất dễ bị tiêu diệt.

Nói thì chậm, diễn biến thì nhanh, trong khi hai người đối thoại, tiểu đội Hunter 01 gồm 5 tiêm kích đa nhiệm Typhoon đã xuất phát bay về các đảo Hoàng Sa để thăm dò. Đương nhiên với tốc độ siêu thanh, các tiêm kích này chủ yếu dò xét các lực lượng trên không, vị trí các dàn tên lửa phòng không và vị trí tập kết của quân địch.

Mang trong lòng tâm lý thấp thỏm, các đặc viên điều khiển tiêm kích vẫn cắn răng tiến về phía trước mong hoàn thành sứ mệnh. Là kẻ dẫn đầu, bọn họ đã xác định tình huống xấu nhất có thể xảy ra.

Radar điên cuồng truy quét, 5 chiếc Typhoon F-16 mạnh mẽ xé ngang bầu trời.

È È È!

Đột nhiên, đèn báo nhấp nháy, âm thanh cảnh báo đồng thời vang lên, tiểu đội Hunter mặt mũi hơi tái, cấp tốc nhìn vào radar, rất nhanh phát hiện có tên lửa hướng về phía mình.

1, 2, 3, 4,... 10, 15, 20...

Dày đặc tên lửa bay tới khiến cả phi đội tâm chìm xuống đấy cốc, cố gắng kích hoạt hệ thống tên lửa phòng ngự, nhưng ai cũng biết nỗ lực chỉ là vô vọng.

James Hederson mặt mũi đắng chát, bất quá hắn vẫn kịp mở điện đàm báo về tin tức tiểu đội bọn họ bị tập kích ở vùng biển cách đảo Yongxing Dao/ Phú Lâm 20 Km về hướng Đông.

Johan Sal nghe tiếng nổ rầm rầm rồi tiếp theo sau là âm thanh "tút tút tút" mất kết nối thì nắm đấm khẽ siết chặt.

Việt Nam trước kia nghèo đói cũng đã khiến thế giới phải trợn mắt kinh ngạc vì chiến thuật đánh du kích. Giờ thì ngược lại, trong mấy trận chiến trong mấy năm gần đây và cả màn "thị uy" vừa rồi, nhìn qua chẳng khác gì những tên nhà giàu mới nổi, ném tiền giải quyết tất cả.

Nhưng hết lần này tới lần khác đối thủ của họ lại không thể làm được gì. Chưa nói tới độ chính xác là con số bao nhiêu, nhưng nghe số lượng mà lính trinh sát dùng mạng đổi về, Johan Sal không khỏi nhức đầu.

Cứ thế này thì đánh làm sao?

Mặc dù trước đây hắn là do phía Mỹ cất nhắc thăng tiến, nhưng giờ phút này không thể không chửi tục một câu "mẹ nó". Mục đích để quân NATO dẫn đầu của Mỹ và Trung hẳn là để tiêu hao hỏa lực của đối phương, đây là đem bọn họ làm tốt thí mà.

Xuất phát từ tâm lý cẩn thận, Johan Sal quả thực không muốn tiếp tục tiến công, nhưng nếu chỉ vì màn "thị uy" vừa rồi mà quay đầu bỏ chạy, hắn đời này con đường thăng tiến coi như xong.

Cắn chặt răng, hắn không dám phái ra các tiểu đội không quân khác đi thăm dò, bởi vì với số lượng nhỏ, bị hỏa lực áp chế các tiêm kích khó mà sống sót được.

- Toàn quân nghe lệnh, tất cả... xuất kích! Mục tiêu chiếm giữ đảo Yongxing Dao.

- Tuân lệnh!

Đúng vậy, hắn quyết định toàn quân xuất kích. Đối phương có hỏa lực mạnh mẽ, bọn họ cũng có a. Lần xuất quân này gồm 30.000 quân, được trang bị 3 tàu sân bay, 8 tàu ngầm, 52 tàu chiến, 67 tiêm kích các loại, so về lực lượng xem như ngang ngửa với đối phương, cùng tiến lên, có tên lửa dày đặc phòng thủ, không có lý nào lại bị hỏa lực kẻ địch áp chế.

Hít sâu một hơi, Johan Sal cố gắng để bản thân bình tĩnh lại, cục diện còn chưa tới mức hỏng bét.

Nhưng tiếc cho Johan Sal, hắn đáng thương không biết mình sắp phải đối mặt với cái gì.

- Tư lệnh! Chúng ta khai hỏa sao?

Nhìn trên radar thấy rõ kẻ địch đã bắt đầu tiếp cận đảo Phú Lâm, cách bọn họ khoảng 170 km, Thượng tướng Phùng Thế Hưng điện đàm hỏi ý kiến Tư lệnh, Phó đô đốc Hải quân Phạm Văn Quý.

- Đợi thêm một chút đi.

- Được!

Phạm Văn Quý không vội, hắn, Phùng Thế Hưng cũng không vội đi đằng nào.

Kẻ địch hiện đã bước vào phạm vi công kích từ lâu, 250 Km vốn đã là ranh giới có thể khai hỏa, nhưng càng xa thì độ chính xác của phần lớn vũ khí đều giảm, cho nên, với lợi thế công nghệ tàng hình vượt trội, bọn họ sẵn sàng đợi con mồi triệt để rơi vào tầm bắn tối ưu nhất.

179 Km là con số được tính toán kỹ lưỡng, chỉ vỏn vẹn 1 km nữa thôi đối phương sẽ nhận được một trận kinh hỉ nho nhỏ.

Thời gian trôi qua từng giây như từng tảng đá đè ép vào lồng ngực, Phạm Văn Quý dù đã nhiều lần chỉ huy Hải Quân tập dượt tác chiến nhưng giờ phút này vẫn không thể quá quen thuộc với áp lực này.

Từng chấm tròn bắt đầu chạm tới ranh giới 179 Km đã vạch sẵn, vẫn chưa được, hắn vẫn phải chờ, chờ tới khi toàn bộ 3 tàu sân bay của kẻ địch tiếp cận, Phạm Văn Quý gầm lên:

- Khai hỏa!

Nghe chỉ thị vang lên, Phùng Thế Hưng cười to quát:

- Nghe thấy gì không! Toàn lực trùng kích, cho ta đánh nổ đối phương không còn một manh giáp!

- Giết!

- Giết!

- Giết!

Toàn quân nhất thời khí thế như hồng, dựa theo chiến thuật đặt ra từ trước, đồng loạt khai hỏa.

Giờ phút này, chính ngồi trong phòng chủ huy trên tàu sân bay HMS, Johan Sal chợt thấy trái tim thắt lại, cảm giác nguy hiểm bao trùm toàn thân làm hắn vội vàng nhìn lên chi chít màn hình, hòng rà soát tin tức báo cáo.

- Hẳn là ta quá đa nghi.

Johan Sal vừa lầm bẩm vừa tự trấn an bản thân, nhưng rất nhanh, hắn kinh hãi nhảy dựng lên khi thấy cảnh báo vang lên:

- Bật lá chắn phòng thủ! Nhanh! Toàn quân mau bật lá chắn phòng thủ!

Chỉ thấy giờ phút này, khi chi chít tên lửa như mưa tiếp cận khoảng cách 5 Km đang lao vút tới, radar mới điên cuồng chớp động cảnh báo, Jahan Sal tròng mắt tận nứt, mấy tên khốn Hunter 01, vì sao không nói radar không thể phát hiện sớm tên lửa của đối phương a.

Nhưng hắn nào biết, tiểu đội Hunter bị lọt vào tập kích như vậy còn kịp điện đàm nói vị trí và khoảng cách bị bắn hạ đã là cố hết sức rồi, làm sao còn kịp nói thêm cảnh báo gì.

Mà vị trí hiện tại rõ ràng đã nằm trong vùng nguy hiểm, cách vị trí bọn họ bị tập kích trước đó chỉ khoảng 9 Km, Johan Sal phải nắm chắm mới phải chứ.

Thực tế, Johan Sal cũng xác định đây là địa điểm nguy hiểm, hắn cũng rất cảnh giác để tùy thời ngăn chặn rồi, nhưng làm sao biết được, hỏa lực đối phương lại bá đạo như thế, chỉ tới khi tiếp cận 5 Km radar mới phát hiện được, 5 Km nói thì xa, nhưng so với tốc độ tên lửa Vinarocket thì chưa tới 20 giây đã tới nơi. 20 giây a, kịp toàn bộ khởi động hệ thống phòng thủ hay không còn khó nói, chứ đừng nghĩ tăng tốc né tránh.

Và quả thực đúng như những gì Johan Sal phán đoán, trong vòng 20 giây, từ không quân cho tới hải quân, tất cả cố gắng phóng tên lửa phòng thủ, nhưng khi tên lửa ra khỏi nòng, bay xa chưa tới 15 m bên ngoài đã lập tức va chạm với tên lửa đối phương. Chưa nói tới có đủ hỏa lực ngăn chặn toàn bộ công kích hay không, nhưng chỉ riêng việc 2 quả tên lửa nổ ngay gần 15 m bên cạnh, sóng xung kích từ vụ nổ đã đủ để phá nát các lớp hợp kim cứng rắn của thân tiêm kích và cả thân tàu rồi.

Có thể nói, giờ phút này, bao trùm khoảng 70% hạm đội là một màu đỏ rực chết chóc của hàng ngàn vụ nổ tên lửa khủng khiếp.

Chưa dừng lại ở đó, đợt đầu bắn xong, đợt thứ hai ngay sau đó tiếp tục được phía Việt Nam khai hỏa, vừa vặn tiếp đón 30% còn lại của quân đội NATO trong khoảng thời gian này vừa lúc cũng lọt vào tầm bắn tối ưu.

Diễn biến quá nhanh khiến đội ngũ đi sau còn chưa kịp hết kinh hoàng với màn mưa lửa trước mặt đã phải đón nhận một trận mưa bom bão đạn tiếp theo, đồng thời toàn bộ các lãnh đạo cấp cao trên 3 tàu sân bay đều đang sứt đầu mẻ trán phòng thủ làm gì còn có thời gian chỉ huy chiến trường, nhất thời khiến nhóm sau cũng nhanh chóng rơi vào hỗn loạn.

Không chỉ trên mặt nước, ngay cả 8 tàu ngầm luôn là điểm mà Hải quân NATO tự hào khoe khoang, giờ phút này cũng toàn bộ bị tiêu diệt bởi chi chít Ngư lôi.

Kết cục rất nhanh hạ màn.

Không quân toàn diệt!

Phía NATO:

Tàu ngầm toàn diệt!

3 tàu sân bay toàn bộ bị đắm.

48 trên tổng số 52 tàu bị đánh nổ.

Còn sống sót duy nhất chỉ có 4 tàu khu trục hộ tống đi cuối đoàn, mà cả 4 tàu này đều hư hao nghiêm trọng, mất đi khả năng tái chiến.

Johan Sal chết trận.

Lucas Vanner cố gắng đào tẩu nhưng không thành.

Một trận chiến giết 2 tướng địch, hủy 28956 quân địch.

Về phía Việt Nam, số đơn vị tổn thất: 0

Tiêu tốn duy nhất là 1349521 tên lửa các loại. Con số tuy cực kỳ kinh người, nhưng đổi lại là thắng lợi áp đảo về mọi mặt, từ sức mạnh hỏa lực, cho đến công nghệ tàng hình và phá tàng hình. Chưa nói tới sự tân tiến của các chiến đấu cơ lợi hại tới đâu, chỉ biết kẻ địch còn chưa phát hiện được vị trí của họ, đã bị đánh cho tối tăm mặt mũi.

Khép lại trận đầu, Việt Nam toàn thắng, NATO toàn diệt!

Cũng may, tin tức này còn giới hạn tại chiến trường nên chưa kịp lan xa, nếu không, thế giới giờ phút này sẽ rung chuyển thế nào thì không cần nghĩ cũng có thể biết.