Chương 361: Xuất Quân Đáp Trả

Vạn Biến Hư Ảo

Chương 361: Xuất Quân Đáp Trả

Chương 361: Xuất Quân Đáp Trả

Trong khi Mỹ - Trung huy động lực lượng, các phe đồng minh cũng nhanh chóng tập kết quân tiến về Biển Đông. Trong số đó, đáng kể nhất phải kể tới sự xuất hiện của NATO. Là một tổ chức liên minh mạnh mẽ hàng đầu, NATO một lúc đã điều ra 3 tàu sân bay, 8 tàu ngầm, hàng chục tàu chiến và tiêm kích các loại tham dự sự kiện lần này.

Như vậy có thể thấy, khối bánh biển Đông nói riêng, cùng với ý đồ đả kích Việt Nam cùng liên minh APA nói chung, đã nhanh chóng nhận được sự hợp tác của nhiều phe phái thế lực.

Trong 15 năm qua, kinh tế và công nghệ của Việt Nam đã thể hiện rõ ưu thế vượt bậc trong cuộc đua tới tương lai. Các cường quốc đương nhiên không muốn thấy cảnh tượng này, nhưng Việt Nam không xảy ra nội chiến, không phạm sai lầm chính trị cũng như sách lược ngoại giao quốc tế, vì thế không có cái cớ nào đủ lớn để họ nhảy vào kiếm chác.

Lần này, cuối cùng cũng có một cơ hội, chắc chắn không thể bỏ qua.

Trung Quốc xưa nay đã không phải là đối tác ưa thích của Âu- Mỹ, người Trung Quốc quá nham hiểm, làm việc luôn mong chiếm lợi về mình, chủ nghĩa dân tộc cực đoan. Lên án phê phán là không đủ để xuyên thủng lớp da mặt dày như chiều dài của vạn lý trường thành. Hơn nữa do người đông thế mạnh, cũng không quốc gia nào dám trực tiếp đối chọi với Trung Quốc, ngoài Mỹ. Mà nay, Mỹ lại hợp tác với Trung, hai bên gạt đi hiềm khích để tập trung vào một món lợi lớn hơn, các quốc gia khác lại càng không có lý do gì mà không một lần bắt tay với Trung Quốc để kiếm lời.

Yêu hòa bình, phản đối chiến tranh phi nghĩa chỉ là lớp vỏ bọc tới khi nào thời cơ đến.

Và khi thời cơ đến, chiến tranh nổ ra, khi đó mục đích điều động quân đội chính là để ngăn cản chính phủ lạm sát người dân vô tội trong các cuộc đảo chính, đảm bảo ổn định tình hình chính trị bất ổn giữa các quốc gia đang có tranh chấp. Cánh cờ của họ mãi mãi là cánh cờ bác ái, cánh cờ của những người giữ gìn lẽ phải.

Đúng vậy, chiến tranh từ xưa tới nay, kẻ thắng sẽ viết lên lịch sử, dù trước đó có sử dụng thủ đoạn tàn nhẫn độc ác, hèn hạ bẩn thỉu như thế nào đi chăng nữa, thì cuối cùng cũng sẽ được tẩy trắng toàn bộ.

Cho nên, đứng trước một vấn đề chính trị nào đó, cần phải có cái nhìn toàn cục, không nên chỉ dựa vào lời nói một phía để hình dung. Đừng quá tin tưởng vào những điều được báo chí hay truyền thông, nhất là những trang thông tin không chính thống, chỉ có trực tiếp trải nghiệm, đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mới có thể biết tin tức là đúng hay sai. Người thấp cổ bé họng trong xã hội tàn khốc này dù có đúng cũng không thể lên tiếng, người lên tiếng chắc chắn là người không thấp cổ bé họng.

Trước đây, khi Việt Nam chưa có lực lượng hải quân mạnh mẽ, rất nhiều người đều than thở mong muốn Mỹ nhảy vào cuộc giúp đỡ Việt Nam bảo vệ sự toàn vẹn lãnh thổ trên Biển Đông. Nhưng có mấy người nghĩ được, Mỹ sẽ phải chịu đựng tổn thất rất lớn về mọi mặt nếu thực sự nổ ra chiến tranh với Trung Quốc, mà đổi lại họ được gì? Lãnh thổ vẫn là của Việt Nam, họ giúp cũng đâu được thêm chút đất nào, nếu được, có lẽ là được sự biết ơn của nhiều người dân Việt Nam, nhưng xin lỗi, biết ơn không thể quy ra tiền, biết ơn không khiến kinh tế Mỹ phát triển hơn.

Biển Đông là đầu ngõ giao thương hàng hải của nhiều quốc gia, nếu Trung Quốc nuốt trọn thì muốn đi qua đây phải chịu nhiều loại phí tổn hơn trước rất nhiều. Vì thế mới có sự phản đối của Mỹ trước đây đối với đường lưỡi bò của quốc gia tỉ dân. Chung quy lại, Mỹ là không muốn để đà phát triển kinh tế của Trung Quốc lại thần tốc tiến thêm một bước, trực tiếp đe dọa đến vị thế số một của mình, nên mới hết lần này tới lần khác lên tiếng chỉ trích, kích động Philippin đối địch với Trung, hô to các bên tôn trọng Luật Biển Quốc Tế 1982.

Tóm lại, Mỹ chỉ vì lợi ích của chính họ. Người dân Việt không nên quá mù quáng về sự giúp đỡ của Mỹ.

Và rồi, hiện thực trước mắt đã chứng minh sự không mù quáng của người Việt là đúng.

Mỹ - Trung bất ngờ bắt tay. Toàn bộ những chỉ trích gay gắt, phản đối mạnh mẽ lúc trước đều giống như một trò cười. Trong nước, nhiều người lúc trước vẫn một mực tin tưởng vào một nền dân chủ Mỹ đứng về phía mình, hiện tại chắc đều đang cảm thấy khó có thể tin.

Vì vậy, đừng nên giao niềm tin toàn bộ vào kẻ khác. Chỉ có cẩn thận suy xét mọi khía cạnh mới có thể không sợ người khác sau lưng đâm dao.

Cũng may, cao tầng lãnh đạo chưa giây phút nào tỏ ra chủ quan. Các quan hệ ngoại giao quốc tế xưa nay đều không thể tin tưởng được toàn bộ. Mọi sự tốt đẹp chỉ được dựng lên khi không có xung đột về lợi ích. Mà hành động mạnh mẽ cùng uy thế bức người của Việt Nam thông qua cuộc họp ở Liên Hợp Quốc vừa qua đã khiến nhiều thế lực cảm thấy không thoải mái.

Việt Nam bứt tốc quá nhanh, họ chưa thể làm quen với một quốc gia hơn 10 năm trước đây còn không có bao nhiêu tiếng nói, giờ lại đè đầu họ xuống nói ra hàng loạt các sách lược chỉ mang tính có lợi cho bản thân. Cho nên, khi Mỹ - Trung bắt tay, những quốc gia này dù trực tiếp hay gián tiếp đều muốn bỏ đá xuống giếng.

Chính phủ cũng không hy vọng lợi kêu gọi ngoại giao sẽ có bao nhiêu sự hưởng ứng, không bằng tự thân vận động, và đây cũng là một lần thử thách đối với liên minh APA, để xem những thành viên khác sẽ đưa ra thái độ như thế nào, lựa chọn hành động ra sao đối sự kiện ác liệt lần này.

Tạm thời gác cái nhìn của người khác sang một bên.

Ngay từ khi nhận được lời tuyên bố Mỹ - Trung bắt tay chuẩn bị binh lực tiến về vùng tranh chấp trên Biển Đông, phía Việt Nam nhanh chóng huy động các lực lượng quân đội, tiến hành song song phòng thủ và tiến công.

Phòng thủ đối với các lực lượng trên đất liền.

Tiến công đối với các lực lượng trực tiếp tham gia tranh chấp điển đảo.

Lần chiến tranh này sẽ là minh chứng trực quan nhất về sức mạnh Việt Nam so với các cường quốc trên thế giới ở thời điểm hiện tại. Muốn là người mạnh nhất, muốn là kẻ đứng đầu, không thể tránh khỏi phải thực sự ra tay đánh cho đối phương sinh ra kính phục.

Điểm tự tin này, Việt Nam vẫn là có.

Tuy vậy, trên chiến trận, bất cứ sự chủ quan nào đều sẽ phải trả một cái giá rất đắt. Vì vậy, tâm tư tất cả mọi người vẫn tỏ ra vô cùng căng thẳng.

Tiếng gọi của tổ quốc vang lên, phía sau là mọi ánh mắt của đồng đào đang dõi theo, phía trước là kẻ thù xâm lược lãnh thổ quê hương, những người lính đang cấp tốc hành quân, vững bước tiến lên vì hai chữ "tổ quốc" thiêng liêng.

Bên trên, Doãn Trung San phối hợp với Bộ trưởng Bộ quốc phòng Lê Quân, nhanh chóng ban bố các chỉ thị. Phía dưới, Tư Lệnh, Phó đô đốc Hải Quân Phạm Văn Quý cùng Thượng tướng, Chỉ huy Không Quân Phùng Thế Hưng tự thân dẫn quân, tiến hành tham chiến.

Tổng cộng 4 Lữ đoàn, 2 không quân, 2 hải quân gồm khoảng 20000 lính, trải qua mấy năm huấn luyện địa ngục bởi Dương Tuấn Vũ và Doãn Trung San giờ phút này đã thay da đổi thịt, sức chiến đấu vượt trội hơn lúc trước ít nhất 3-4 lần, nhìn từ trên xuống dưới toàn thân đã toát ra được một cỗ khí thế hào hùng mạnh mẽ.

Những người lính này, dũng mãnh thiện chiến, am hiểu chiến thuật, sử dụng thành thạo vũ khí, điều khiển trơn tru các loại máy móc chiến đấu.

Có thế nói, với số lượng binh lực hiện tại, Việt Nam đích thị không cảm thấy ngán ngẩm bất cứ đối thủ nào.

Không chỉ dừng lại ở đó, lần chiến đấu này, hai lực lượng vẫn được cất giữ trong bóng tối của quân đội Việt Nam cũng đang được điều động trong âm thầm.

Quân Đoàn Tối Mật và Mắt Rồng, tất cả đều đang sử dụng cách thức chiến đấu mà mình am hiểu nhất tiếp cận chiến trường.

Nếu không tới thời điểm bất đắc dĩ, lãnh đạo cao tầng thực sự chưa muốn lộ ra hai con bài tẩy này.

Đánh địch phải đánh toàn lực, nhưng nếu sử dụng lực lượng quá mức sẽ khiến kẻ địch nắm được hết đường đi nước bước của mình. Phải biết, lần chiến đấu này, Việt Nam là phe phòng thủ, tức là dù đánh thắng cũng không có khả năng mang quân thừa thắng đánh chiếm bất cứ quốc gia nào, cho nên, giữ lại được con bài tẩy nào thì vẫn cứ nên giữ. Chưa kể, mọi người đều có niềm tin rất lớn vào lực lượng 20000 quân binh tinh nhuệ kia.