Chương 5: biến dị thú

Tử Vong Luân Hồi

Chương 5: biến dị thú

Nhóm người Diệp lão sư không đành lòng, an ủi.



" Triệu Nhã, ta tin cha mẹ muội còn sống." - chính hắn còn chả dám tin.



"Phải, phải, khẳng định họ đang chống đỡ với quái vật đấy a"



Bàn Tử ngứa miệng xen vào. " Nhóc yên tâm, giờ họ đang hạnh phúc bên nhau dưới địa...a..."



" Câm ngay!!!"



" Khốn kiếp tên hỗn đãn này!!!!"



" Khâu mồm hắn lại, bé con, muội không cần nghe lời hắn."



Triệu Nhã ngây thơ hỏi. " Cha mẹ ta đang hạnh phúc sao?" Bàn Tử đổ mồ hôi trước hàng loạt ánh mắt muốn xẻo thịt hắn.



" À, ừ, họ đang hạnh phúc dưới địa...đạo, đúng rồi! Là địa đạo nha!" Nói xong, bản thân cũng một hồi mộng bức.



Triệu Nhã nghe vậy liền rơi vào suy nghĩ, dường như nhớ được cái gì, sắc mặt mừng rỡ. " A! Hình như cha mẹ đúng là có xây một cái địa đạo trong nhà kho a! Thật tốt quá!"



Đám người sắc mặt cổ quái nhìn chằm chằm mập mạp. Như vậy...cũng được hả? Cũng không khỏi quá cẩu huyết đi! (máu chó, chỉ những tình huống hư cấu lặp đi lặp lại trong tiểu thuyết, thường có trong ngôn tình)



"Tranh thủ lúc trưa, mọi người ăn uống nghỉ ngơi thoáng một chút, nhà kho ở ngay cửa sau siêu thị" Diệp lão sư nói xong tiện tay với mấy cái bánh trên kệ, tiếp tục ăn.



Hàn Tuấn không quan tâm đến chuyện Triệu Khả mà tự mình đi kiếm khăn lau sạch mấy vết máu trên mặt, tùy tiện cầm một cái áo sạch sẽ trong tiệm mặc lên người.



Đến khi cảm thấy có chút đói, Hàn Tuấn mới đưa tay ôm một đống snack, ném cho Tần Hiên mấy cái rồi đi qua một bên thưởng thức bữa trưa của hắn.



Tần Hiên cười khổ nhìn mình cả người đầy máu. Có lẽ hắn cũng nên đi tẩy sạch một chút.



Một giờ đồng hồ trôi qua, Diệp lão sư nhìn đội ngũ 24 người trước mắt, không khỏi có phần thương cảm, mới một buổi sáng liền tổn thất mất một phần ba. Bị kéo vào trò chơi này, mọi người âu cũng là chết oan uổng.



" Được rồi, ai sẽ nhận nhiệm vụ tiên phong?"



Không ai lên tiếng, mọi người đều nhìn chằm chằm Tần Hiên, Hàn Tuấn hai người, quả thật lúc nãy biểu hiện vẫn là khiến đám người sâu sắc ghi tạc. Lúc này, Trần Giang cười lạnh.



" Chẳng phải ở đây có năm người vô phận sự sao?"



Tức thì mọi người quét mắt đến năm người Đại lực. Bọn họ đương nhiên hiểu cái này tiên phong, nói trắng ra là miếng gạch lót đường để đám người phía sau đi càng được xinh đẹp sạch sẽ.



Phản ứng lợi hại nhất đương nhiên là Bàn Tử, nói đùa gì thế, ngươi muốn chết thì tự mình mà đi, lôi bọn này vào làm gì!??



"Không công bằng!! Ta phản đối!!"



Trần Giang cười trên nỗi đau người khác. " Các ngươi ngu muội đi theo lão Viễn, chắc chắn đã bỏ qua cơ hội được lựa chọn nghề nghiệp đúng không? Đến cả đồng hồ cũng chưa kích hoạt nữa là!"



Nói xong gã hất hàm khinh thường " Điều đó đồng nghĩa với việc các ngươi không thể thu hoạch điểm kinh nghiệm, thứ như vậy đối đầu với quái vật bình thường thì còn có chút tác dụng, gặp tang thi mạnh mẽ hơn thì chỉ là thứ rác rưởi cản trở, cho các ngươi làm tiên phong là tốt lắm rồi a!"



Bàn tử nghe vậy, gấp gáp kích hoạt đồng hồ ngay trước mắt mọi người. " Ta có kích hoạt!!!! Xem này, đúng chứ?"



"...."



Mọi người ánh mắt nhìn về phía Bàn tử, có hiểu ý, có khinh bỉ, càng nhiều hơn là kinh ngạc. Tiểu tử này bộ dáng có chút ngu ngơ, hóa ra tâm tư rất kín đáo đây này.



Bốn người Đại lực phẫn nộ trừng mắt nhìn Bàn tử. " Hỗn đãn, hóa ra là tên phản bội!!!!"



Nếu ánh mắt có thể giết người, Bàn tử đã sớm chết ngắc từ lâu.



Trần Giang cười hiểu ý, cho thêm một mồi lửa. " Nếu vậy, Bàn tử bỏ qua. Còn lại bốn người tiên phong, cũng đủ."



Lập tức, Đại lực dẫn đầu ba người kia cực lực phản đối. Diêu Phúc mệt mỏi xoa ấn đường, nghĩ " Thật phiền phức!!"



Tần Hiên thấy tình hình càng lúc càng xé to, vội cười nói. " Không sao, đây là nhiệm vụ nguy hiểm, những người chưa từng có kinh nghiệm chiến đấu đi cũng vô ích, để ta đi cho."



Diêu Phúc cũng đứng lên, trong miệng lẩm bẩm." Ở đâu có người, ở đó có phiền phức". Hàn Tuấn mắt lạnh lướt qua Trần Giang, khiến gã từng trận ớn lạnh.



Tiếu Phiên Phiên đứng dậy, tự nhiên bước đến chỗ Tần Hiên. " Ta muốn lên cấp, không có gì đặc biệt ".



Tần Hiên hữu hảo cười, gật đầu. " Còn ai muốn đi cùng không?"



Mọi người trầm mặc không đáp. Diệp lão sư cười gượng. Lúc này, Lâm Lạc chậm rãi đứng dậy. "Tôi"



Đội hình năm người mở đầu đi trước, Hàn Tuấn ra hiệu, Diêu Phúc cẩn thận tiếp cận cửa kho.



"Kẹt----t"



Dần lách người đi vào, dựa vào chút ánh sáng từ bên ngoài cửa thông gió nhìn nhìn thoáng hoàn cảnh bên trong, Diêu Phúc kém chút liền sụp đổ. Bốn người Tần Hiên đứng phía sau thấy phản ứng của hắn liền tò mò nhìn vào. Không nhìn liền tốt, nhìn vào liền sắc mặt trắng bệch.



Chỉ thấy, trong góc phòng, thi thể mười mấy người chất cao như ngọn núi nhỏ, máu tươi nhỏ xuống thành một vũng máu đỏ lòm, mùi thi thể thối rữa, khắp nơi la liệt những bộ phận chân tay, đầu người. Đối với họ, tràng cảnh trước mắt đúng là địa ngục, 18 năm trời bị truyền thông nhồi nhét, thấy cảnh máu me cảm xúc chẳng có gì thay đổi, bây giờ chính mắt trải nghiệm mới biết, là bực nào đáng sợ tràng cảnh!!



" Mau nhìn, dưới chân"- Tiếu Phiên Phiên biến sắc chỉ chỉ. Dưới sàn là hàng loạt các dấu chân động vật, cũng có thể gọi là quái vật, vì dấu chân nào cũng lớn tới nửa mét!



Phát giác tiếng động từ bên ngoài truyền đến, quái vật từ trong bóng tối cũng hiện ra. Đây là một đầu mèo đen cao tới hai mét! Quả thực cùng với voi giống như đồng dạng to lớn hình thể. Hắc miêu trong miệng phát ra tiếng gầm nhẹ, chậm rãi bước đi về phía họ, đôi mắt tràn ngập hung tàn, khát máu.



"Cẩn thận nó cái đuôi cùng móng vuốt" Lâm Lạc thu lại bộ dáng lười biếng, nghiêm túc dặn dò.



"Phải, chúng ta muốn tấn công như thế nào đây?"

Lâm Lạc thoáng trầm tư. "Trước tiên phải xem lực công kích của nó thế nào đã, nếu không thì làm sao mà bày bố được trận địa đây."



Tần Hiên không chần chừ rút ra búa tạ, tư thế bất cứ lúc nào cũng có thể chiến một trận, lực lượng Tần Hiên lúc này có thể nói tay không xách lên 100 cân (50 kg), cũng có chút tự tin. Có điều, thứ Tần Hiên lo lắng không phải là lực lượng của Hắc Miêu lớn chừng nào, mà là tốc độ của nó, ai cũng biết họ mèo rất nhanh nhẹn, kết hợp với bộ móng vuốt sắc bén kia, quả thực là đủ sức nghiền ép bất kể cá nhân chiến đấu hay đoàn đội chiến đấu nha. Huống hồ cái này Hắc miêu còn trải qua biến dị, ai biết nó sẽ còn kinh khủng tới đâu a!??



Càng nghĩ lại càng thấy đầu Hắc miêu trước mắt, tuyệt đối không thể khinh thị!!!



Diêu Phúc lúc này đã là ma pháp sư level 1, có thể súc tích năng lượng và phóng ra trong phạm vi nhất định. Lúc này, Diêu đồng học chỉ vào Hắc miêu, trong miệng thầm niệm "tia sét" tức thì, một đường ánh sáng lóe lên " tách...tách", chưa đầy 0.1 giây đã đánh tới trên chân Hắc miêu cách họ hơn 20 mét.



Mắt thấy tia sáng như muốn xỏ xuyên chân mèo, nhưng cuối cùng chỉ làm nó mở một lỗ máu nhỏ. Mọi người nhìn mà lấy làm kinh hãi. Cái kia một chỉ có thể đem tang thi cấp một đầu cho xỏ, thế nhưng cái này mèo đen chỉ có một vết bỏng nhỏ!



Xong, không những không khiến Hắc miêu bị thương mà còn khiến nó nổi điên lên nữa. Nhưng rốt cuộc vẫn có cái nhìn đại khái con này trước mắt quái vật độ kinh khủng. Tiết tấu này, là muốn đoàn diệt a!



Không để ai kịp phản ứng, Hắc miêu lóe lên liền biến mất tại chỗ, tiếp theo liền xuất hiện bên cạnh Diêu Phúc, một trảo vỗ ra, họ Diêu như trái bóng bay ngược ra phía sau, vừa vặn rơi xuống trước mắt đám người Diệp lão sư.



" Lực lượng quá mạnh mẽ"



" Tốc độ hoàn mỹ"



" Chúng ta có thể chiến thắng...sao?"



Đám người bắt đầu sợ hãi muốn rời khỏi nơi này. Diệp giáo sư tức giận. " Các ngươi sao có thể nghĩ ích kỷ như vậy? Tần Hiên năm người gian khổ chiến đấu là vì các ngươi trốn chạy a!???"



Nghe vậy, mọi người không khỏi có chút hổ thẹn. Diệp lão sư cầm ra vũ khí, định tiến vào phạm vi chiến đấu thì bất ngờ phát hiện, mập mạp thế nhưng vẫn yên tĩnh đứng trước đám người, tư thế không có chút lùi dáng vẻ. Tán thưởng không thôi. " Các ngươi nhìn, Bàn tử nhát gan cũng không lùi, các ngươi đây là gì hả?"



Một đồng học xấu hổ gãi đầu. " Lão sư, Bàn Tử không phải không muốn chạy, căn bản bị dọa đến di chuyển cũng không nổi a"



Quả thật, nhìn kỹ mới thấy, Bàn tử sắc mặt tái nhợt dọa người, cả người run rẩy, ánh mắt ngây dại nhìn chằm chằm Hắc miêu phương hướng. Cái...này, Diệp giáo sư khóe miệng co quắp, thật là mất mặt!



Bên kia bốn người sắc mặt ngưng trọng, Hắc Miêu một mực chằm chằm nhìn bọn họ. Lâm Lạc quát. " Mau tách ra!!!!" Ba người vừa nghe, vội vàng tránh né, cái đuôi mèo quất tới, nhìn rất nhẹ nhàng uyển chuyển, nhưng vừa tiếp xúc, mặt đất thế nhưng nứt ra cả khe rãnh! Cái này mà đánh lên người bọn họ thì....thực không thể chịu được một cú a.



Tần Hiên thừa dịp Hắc miêu chưa kịp rút đuôi về, búa nâng lên, dùng " lôi đình nhất kích" gia trì, dùng sức nện vào thân sau Hắc miêu. Chỉ thấy cái này mèo đen thét chói tai, luống cuống lui về sau, ánh mắt nhìn về phía Tần Hiên tràn đầy phẫn nộ cùng sát khí.



" Vậy mà thực có hiệu quả? Lực lượng này, quá mạnh mẽ!" Tiếu Phiên Phiên cùng Lâm Lạc đều rất kinh ngạc.



Chỉ có Tần Hiên hiểu, bản thân chẳng qua chỉ khiến Hắc miêu chật vật một chút mà thôi, không gây ra sát thương trí mạng. Muốn Hắc miêu thật sự bị thương, chí ít cũng cần nắm sáu búa ở cùng một chỗ.



Ngươi thấy quái vật này chịu đưa lưng cho ngươi giết sao? Đương nhiên là không có khả năng rồi!



Lâm Lạc thầm kêu không xong. " Tiêu rồi, đội trưởng, nó đang nhằm vào ngươi!"



"Ta biết, nhưng như vậy cũng có nghĩa nó sẽ không chủ động công kích bọn người, vì vậy ta sẽ làm mồi nhử. Việc tiêu diệt nó, đành dựa vào mọi người" Tần Hiên cảnh giác nhìn chằm chằm Hắc miêu, nếu có dị động, lập tức tránh né.



Hắc miêu quả thật tức giận cực kỳ. Lúc bọn họ bước vào siêu thị, nó liền phát giác được, chẳng qua phát hiện trong đám người thế nhưng có vài đạo khí tức có thể uy hiếp được nó nên mới mắt nhắm mắt mở cho qua, nó đúng là không muốn mạo hiểm tính mạng a.



Không ngờ đám nhân loại này lại không biết sống chết chạy tới khiêu khích, lần này thì tốt, nó thật sự động sát tâm! Nhất là gã nhân loại cầm búa, vậy mà thật sự có thể gây thương tích với nó! Đáng hận!!!



"Ngao--oo!!!!" - Hắc miêu không ngần ngại nhào tới, đôi kia móng vuốt lóe lên hàn quang, hướng vai Tần Hiên vỗ tới, như muốn đem hắn xé làm đôi!



-

Lúc đọc truyện ngồi than con tác ra chậm, viết rồi mới biết, một chương cũng khó a, lúc này mới thấy con tác viết hơn triệu chữ là cỡ nào kiên nhẫn!