Chương 15: Dọn dẹp Bình Minh căn cứ (2)

Tử Vong Luân Hồi

Chương 15: Dọn dẹp Bình Minh căn cứ (2)

Lâm Lạc dường như nghĩ đến cái gì, có thâm ý liếc nhìn Tần Hiên.

" Cậu ta có gì đó rất lạ, không lẽ ta nhìn nhầm rồi sao? Hy vọng là ta suy nghĩ nhiều, nếu không liền thảm."

Xoa xoa mi tâm, hắn liền lười biếng lết thân về phòng.

-----------

Sáng hôm sau, đám người Tần Hiên đều bàn tốt việc rời đi. Dù sao thời hạn chủ thần cho chỉ còn 9 ngày, phía trước còn hơn nửa quãng đường mới tới khu thí nghiệm.

Lần rời đi này, vốn định mang theo Hoàng Thái Lộc nhưng lại nghĩ hết 9 ngày sau, bọn họ sẽ tan biến, cũng có thể bị hút vào hư không. Lúc đó, còn lại một mình Tiểu Thái Lộc giữa trung tâm tang thi, biến dị thú....cái này, quá ác tâm, nên dù hắn đòi đi theo, bọn họ cũng nhất quyết không cho.

Ra tới cổng thành, Tần Hiên nói nói với bọn họ.

"Mọi người đi trước đi, ta để quên hai thứ." hai cái mạng còn chưa hái đây này.

Xét thấy tốc độ của Tần Hiên, khẳng định trong thời gian ngắn có thể đuổi kịp, đám người liền gật đầu rời đi. "Đội trưởng, nhanh đuổi kịp, bọn ta đi trước!"

Đám lính canh gác trên tường thành nhìn thấy tốc độ của mấy người Diệp lão sư thì kinh hoàng trợn mắt, miệng đủ nhét 1 trái trứng. Hắn thấy gì chứ, đám người này đi bộ mà tốc độ thì bằng ô tô lao vun vút.

Nếu hắn biết đây là vì vài người chưa lên level 14 nên mới "chậm" như vậy. Nếu dốc toàn lực ra thì có lẽ cũng sắp đạt tới vận tốc âm thanh! Bất quá chân có thể chạy nhưng cơ thể khó chịu được áp lực của không khí. Vẫn là lượng sức chạy tốt.

Tần Hiên thấy bọn họ rời đi, chân khẽ nhún, gần như thuấn di đi về khu quý tộc. Khoảng cách 2 km trong mắt hắn liền mấy giây cũng chưa tới!

Mục tiêu của hắn là nơi làm việc của Liễu Trình. Thoáng chốc, Tần Hiên đứng trước cửa chính. Chẳng nói chẳng rằng, mặc kệ lời nói léo nhéo của đám người xung quanh. Một đường đi lên tầng cao nhất-cũng là nơi Liễu Trình tại.

Có người đi lên ngăn cản, nhưng cuối cùng đều thi nhau ngã xuống, sau lại không còn kẻ nào có dũng khí lên cản. Tần Hiên một đường này đi rất thư thái.

Mở ra cửa phòng làm việc của Liễu Trình, vừa mở miệng nói xin chào.

"Đoàng! Đoàng! Đoàng! Đoàng!!!" Bốn viên đạn nhắm thẳng người Tần Hiên bay đến, lần lượt nhắm vào các vị trí yếu hại.

Loại này súng ngắn hoàn toàn không có tác dụng đối với Tần Hiên, chỉ khiến hắn hơi rát một xíu. Trong cái nhìn như thấy quái vật của Liễu Trình, Tần Hiên thu lại nụ cười vốn có, lạnh lùng nói.

"Liễu Trình, dùng đạn chào hỏi người khác là không hay đâu nhé."

Liễu Trình hừ lạnh, tay phất lên. "Ra tay!!!"

Tức thì, từ bốn phương tám hướng xuất hiện hai mươi người cường hóa giả (người tiến hóa nhờ sử dụng tinh thạch) trong tay đao kiếm, chùy sắt lóe lên hàn quang, hung thần ác sát hướng Tần Hiên một người chém tới.

"Rác rưởi" Tần Hiên tay khẽ phất, lực tay của hắn mạnh đến mức sinh ra lực chấn không gian, tàn nhẫn đập thẳng vào hai mươi người. Bọn chúng theo các phương văng ra, hộc máu.

Một chiêu! Liền có thể tiêu diệt nhóm cường hóa giả mà Liễu Trình đổ không ít tâm sức nuôi dưỡng. vốn còn một tia hy vọng nhưng sau một chiêu của Tần Hiên liền tiêu thất.

Liễu Trình cả người vô lực quỳ xuống đất, cầu xin.

"Làm ơn tha cho ta, ta..."

"Xoát!"Đầu Liễu Trình bị gọt sắc lẹm, rơi xuống đất, máu tươi phun như suối, bắn lên người Tần Hiên. Nếu ai ở đây liền sẽ phát hiện Tần Hiên ánh mắt thực lạnh lùng, xen lẫn huyết tinh khủng bố. Căn bản nhìn không ra cái gì người hiền lành, ấm áp.

Tần Hiên bản thân cũng giật mình. "Ta...làm sao? Tại sao lại không có cảm thấy tội lỗi a? Giống như, đây là việc tự nhiên, vốn phải làm vậy." Từ lúc nào, sinh mạng lại đối với ta rẻ như vậy?

Lắc đầu, đem suy nghĩ ẩn giấu, một lần nữa, Tần Hiên nhìn về một phương hướng, đó là khu của Phỉ Mặc. "Còn một người nữa liền xong"

Dứt lời, chân dẫm mạnh dưới nền, liền tạo cái hố sâu, cả người Tần Hiên liền phóng đi. Thoáng chốc, liền phá cửa sổ phòng làm việc của Phỉ Mặc, trực tiếp bỏ qua phía dưới.

Làm hắn kinh ngạc là, trong phòng cư nhiên không có một bóng người, trên tường hiện lên dòng chữ màu đỏ "Chết đi"

"Không ổn, bị lừa!" Tần Hiên vội vàng xoay người, nhảy ra ngoài. "Bùm!!!" căn phòng dưới uy áp của bom, nổ đến không còn cặn.

Tần Hiên sau lưng, áo bị lửa đốt xém. Hắn âm trầm nhìn tòa nhà trước mắt đang dần sụp đổ, cảm thán "Ngược lại rất thông minh a."

Phỉ Mặc thực ra có tính trước việc Tần Hiên nhảy ra ngoài để tránh vụ nổ, đáng tiếc, hắn dù nằm mơ cũng không thể tưởng tượng được tốc độ của hắn lại như thế nghịch thiên!

Tần Hiên thầm nghĩ. "Chắc là chạy không xa." Nghĩ nghĩ, liền hai mắt nhắm lại, miệng niệm."cảm nhận"

Đây là kỹ năng cảm ứng đặc thù, nghề nghiệp chiến sĩ, có khả năng cảm ứng được sinh vật sống trong phạm vi nhất định. Đẳng cấp Tần Hiên không cao, chỉ có thể quan sát trong vòng bán kính ba trăm mét. Hơn nữa một ngày chỉ có thể sử dụng 30 phút.

Thế nhưng, như vậy cũng đủ, Tần Hiên mở ra "cảm nhận", lấy tòa nhà của Phỉ Mặc làm trung tâm, dưới chân cước bộ chạy, dần dần mở rộng bán kính xung quanh tòa nhà, Tần Hiên lúc này chẳng khác ra đa.

Hai phút sau, rốt cuộc cũng tìm thấy năm khí tức chui lủi trong đường hầm ngay dưới chân Tần Hiên, kéo dài ra ngoài tường cao.

"Một kẻ cẩn thận, đã chuẩn bị tốt đường lui..."- Lắc đầu, cái này đường hầm đang trong giai đoạn hoàn thành, rất dễ sụp, phải, rất dễ sụp đổ nha. Ha hả, cần thêm một ít tác động thì sẽ hoàn hảo hơn.

Nói đoạn, Tần Hiên rút búa tạ từ trong túi trữ vật ra, cười nhạt. "Vĩnh biệt"

.....

Bên trong đường hầm, Phỉ Mặc cùng bốn thuộc hạ trung thành vừa nghe tiếng nổ lớn từ sau lưng truyền đến thì thầm dâng lên hi vọng.

"Cái kia quái vật sẽ bị nổ banh xác chứ?"

"Hẳn là"

Phỉ Mặc hai mắt lóe lên tinh quang. "Không chết khẳng định cũng rơi nửa cái mạng. Hơn nữa, chúng ta đã chạy xa như vậy, bọn hắn sẽ không thể nào tìm được."

Hắn nhìn bốn người bên cạnh, hứa hẹn."Bây giờ tuy rời khỏi Bình Minh căn cứ nhưng chắc chắn ta sẽ trở về, giết Thẩm Thiên Vũ, làm nơi này chủ nhân! Lúc đó, các ngươi cũng không thiếu phần!"

Bốn người nghe vậy cũng mừng rỡ. "Nguyện theo ngài!"

Bất quá, lúc này mặt đất bỗng dưng rung chuyển, đường hầm có dấu hiệu muốn sụp. Năm người kinh hoảng không thôi, vội vội vàng vàng la hét bỏ chạy. "Mau lên, đường hầm sắp sụp xuống a!!!"

Bất quá, vẫn là không kịp chạy trốn, đất cát lạnh lùng đập xuống, chôn sống bọn họ. Phỉ Mặc không cam lòng. "Không!!! Ta không muốn chết!!!"

......

Trên mặt đất, Tần Hiên hài lòng nhìn một đường sụp xuống năm mét dài. Xác định năm người đã bị vùi trong đống đất, hắn liền hướng Thẩm Thiên Vũ đi đến.

Tần Hiên rời đi không bao lâu, một huyết nhân từ trong đống đất đá chui ra, ánh mắt đỏ ngầu, hận thù tràn ngập trong mắt.

"Giết!"

Tần Hiên hoàn toàn không biết Phỉ Mặc còn sống, tìm gặp Thẩm Thiên Vũ.

"Thẩm tướng quân, việc ta nói hiện đã làm xong, hi vọng ông sẽ giữ lời hứa."

Thẩm tướng quân ánh mắt thoáng hiện lên nhẹ nhõm, bất quá nghĩ đến căn cứ sẽ rơi vào hỗn loạn liền phiền muộn. "Được rồi, ngươi an tâm, ta sẽ sắp xếp cho bọn trẻ, tiện thể giúp đỡ Trương Tam sáu người kia."

Tần Hiên nghe Thẩm Thiên Vũ đảm bảo, cũng yên tâm rời đi.

Thẩm tướng quân từ nay chính thức trở thành Bình Minh căn cứ người chưởng quản, sai người lập nên tượng Tần Hiên, vinh danh lấy người chiến sĩ có công gây dựng căn cứ phát triển lớn mạnh. Bất quá, đây là chuyện của nhiều năm sau.

Tần Hiên đuổi kịp đoàn người, nhanh chóng hướng khu trung tâm giết tới.

Không ai để ý có một cái huyết nhân lặng lẽ theo sau bọn họ....

Tương lai, là một cuộc chiến đẫm máu.

------------

Hai ngày nữa trôi qua, sắc mặt đoàn người Tần Hiên càng lúc càng ngưng trọng. Càng tiến gần mục tiêu, đẳng cấp tang thi, biến dị thú càng cao, sức chiến đấu của bọn chúng càng khủng.

Cơ hồ, hai ngày này bọn họ gặp toàn tang thi, biến dị thú cấp 8 (level 14) trở lên. Bọn họ cũng không dám khinh suất xông ra đánh lẻ với bọn chúng như đoạn đường lúc đầu nữa!

Thậm chí, xuất hiện qua mấy tang thi cấp 12, 13, đều bị Tần Hiên, Hàn Tuấn, Diêu Phúc, Tiếu Phiên Phiên mấy người hợp lực đánh giết.

Lúc này mới đi được sáu đoạn đường đã kinh khủng như vậy, đi sâu hơn thì đám quái vật kia sẽ còn thế nào a?

Quan trọng hơn là...vi rút mẫu thể sẽ là thế nào tồn tại cấp bậc!!!

Nhóm Tần Hiên không biết, cũng không dám nghĩ tới.

Đó căn bản viễn siêu sức tưởng tượng của bọn họ!!

Không ngừng chiến đấu cùng thăng cấp, bọn họ mới có hy vọng sống sót.

Thời gian còn lại: một tuần!

---

kiên trì đăng chương, ta quyết cố hết mọi khả năng duy trì truyện. Cầu ủng hộ (=^. ^=)