Chương 4: Triệu Nhã

Tử Vong Luân Hồi

Chương 4: Triệu Nhã

Diệp giáo sư quay sang hỏi hai người Tần Hiên, Hàn Tuấn. "Hai vị đồng học này, chúng ta có nên cứu bọn họ không?"



Tần Hiên không ngần ngại lao ra, chạy về hướng năm người, cũng trực tiếp nói ra sự lựa chọn chọn của mình. Tiếu Phiên Phiên mấy người thấy vậy cũng cắn răng đuổi theo sau. Hàn Tuấn thay đại ca hắn bổ sung, đối Diệp lão sư trả lời. " Cứu nhưng không chiến đấu"



Diêu Phúc phía sau bất đắc dĩ lại bổ sung lần nữa. " Tang thi đang hướng nơi này tập hợp, không thích hợp ở lâu". Ai oán nhìn hai vị kia, các ngươi một kẻ thì trực tiếp quay lưng bỏ đi, một kẻ há mồm lại chẳng có đầu đuôi tai nheo gì cả, chỉ biết hại lão tử phải nhọc công giải quyết. Lúc này, Diệp lão sư mới hiểu rõ, liền gật đầu, sau đó hướng đám người Tần Hiên kêu.



" Ta phát hiện phía trước một tòa siêu thị, chúng ta đến đó đi!"



Theo tay nàng chỉ tới một tòa siêu thị cỡ vừa, trông sạch sẽ hơn nơi khác nhiều lắm. Mười mấy người chia nhau khiêng năm người mới tới kia, nhanh chóng rời khỏi nơi này.



Trên đường đi, mấy chục tang thi xông ra chặn đường nhưng đều bị bọn họ nhanh chóng giải quyết. Có chút hương vị gặp thần sát thần, gặp phật giết phật a.



Nhóm người Tần Hiên đi vòng vèo mấy ngõ hẻm mới coi như cắt đuôi đám tang thi, quãng đường còn lại xem như dễ giải quyết, chỉ cần thẳng hướng đi tiếp liền tới nơi rồi.



Đường đi đến rất an toàn, không có một bóng tang thi nào cả, khiến đám người vừa mừng vừa sợ. Hàn Tuấn nhạy bén phát hiện một tia uy hiếp, nhưng rất nhanh liền biến mất.



"Đại ca, có uy hiếp tồn tại."



"Không sai, ta cũng cảm thấy nơi này không đúng." Tần Hiên lúc nãy giết chết thêm hai đầu tang thi liền tăng lên chiến sĩ level 1 (0/400), vũ khí của hắn là búa tạ, kỹ năng "lôi đình nhất kích" level 0, lực sát thương cực lớn, là kỹ năng tiêu tốn nhiều ma na nhưng cũng đủ hắn tiêu hao bốn, năm lần.



Ngoại trừ lực lượng tăng lên 18 và nhanh nhẹn 12 điểm ra thì mọi chỉ số còn lại đều tầm 9, 10 điểm. Chiến sĩ khó lên cấp, cần gấp đôi tang thi cấp 1 (so với nghề nghiệp khác) nhưng phần thưởng cũng rất phong phú.



Ngoài Tần Hiên ra thì có hai vị ma pháp sư cũng tăng lên level 1, đồng thời, mở ra quay thưởng hệ ma pháp, chia làm kim mộc thủy hỏa thổ năm hệ, ngoài ra còn có một số hệ đặc biệt băng, ám, quang, sấm.



Nhiếp Khả quay trúng hệ hỏa, Diêu Phúc may mắn hơn, quay trúng hệ sấm, kỹ năng cơ bản " phóng ma pháp" level 0. Bọn hắn chủ yếu cường hóa về tinh thần lực, còn lực lượng lại khá yếu.



Lại nói, đoàn người không có sự lựa chọn nào khác, dù biết cái siêu thị trước mắt rất mờ ám cũng không thể không đi.



Phương Siêu tiến lên đẩy cửa, cảnh giác nhìn xung quanh, khẳng định tạm thời không có mối uy hiếp nào mới làm đám người đi vào.



Bên trong thậm chí còn sạch hơn bên ngoài rất nhiều, không có bất cứ vệt máu đông nào cả. Đồ đạc trên kệ hàng được sắp xếp ngay ngắn, bên ngoài chỉ bám một lớp bụi mỏng.



Diệp giáo sư nghi hoặc. " Nơi đây dường như có người sống"



Đám người thoáng kinh ngạc rồi bình tĩnh lại, nơi đây là một thế giới chân thật, đương nhiên phải có người sinh sống rồi nha, ngược lại không có mới kỳ quái đấy.



"Nếu chúng ta tìm ra họ, biết đâu họ sẽ giúp ta tìm kiếm vi rut kháng thể, đúng không?" Phương Siêu nghĩ đến đó thì hai mắt sáng lên, nếu quả thật như vậy thì nhiệm vụ sẽ dễ dàng hơn nhiều.



Lý Du (chiến sĩ) một bên đứng im, nghe vậy liền lắc đầu. " Không, trước hết, ta không biết họ có thông tin chúng ta cần hay không mà thậm chí, họ còn sống hay không cũng là một vấn đề quan trọng."



Tần Hiên gật đầu đồng ý. " Lúc này tạm thời mọi người nên nghỉ ngơi một chút, nhóm bọn tôi đi thăm dò đại sảnh, chúng ta sẽ thay phiên nhau canh gác."



Diệp giáo sư đối Tần Hiên tán đồng, sau đó nàng tìm một chai nước lọc còn nguyên tem, chọn chỗ sạch sẽ liền ngồi xuống nghỉ ngơi, cả buổi sáng chạy tới chạy lui, Diệp giáo sư đã sớm mệt thừ người. Mấy vị đồng học nữ nhìn nhìn lão sư, cũng học theo ngồi xuống một chỗ thư giãn.



Tần Hiên lập tức chia hai tổ ba người, bên trong có hai vị level 2. Trong lúc hai tổ đi kiểm tra, năm người Đại Lực cũng đã tỉnh dậy.



"Aaaaaa....đừng ăn ta!!!!!" -Bàn tử mồ hôi nhễ nhại bật dậy. Hoảng hồn mở to mắt nhìn xung quanh, khẳng định nơi này không có nguy hiểm, Bàn Tử mới thở phào nhẹ nhõm.



Diệp giáo sư có lòng tốt tiến đến hỏi thăm. " Đồng học này, ngươi có sao không?"



Mập mạp chỉ thấy một luồng gió thơm xông vào mũi, khe núi sâu hoắm làm hắn không thể nào dời mắt được. Bỉ ổi cười cười, tay heo " lỡ đụng" vào cặp đùi mê người của Diệp lão sư. " Giáo sư, tay ta rất đau a, cầu xoa xoa."



Diệp giáo sư mắt trợn tròn, tên mập mạp này quả thực quá vô sỉ!! Tức giận tát mạnh, nàng hậm hực quay gót bỏ đi. Để lại tên Bàn Tử phía sau ôm mặt sưng vù, ngây người. Tưởng gã này rốt cuộc cũng biết hối lỗi, không ngờ lúc này Bàn Tử lại phán một câu.



" Lão sư, đánh ta nữa đi a!!! Làm ơn, chà đạp ta!!!"- khóe miệng thế nhưng nhỏ xuống một giọt chất lỏng. Chỉ có một câu để diễn tả, sắc quỷ biến thái!!



Mấy vị đồng học nữ thấy vậy liền rùng mình, mắng.



" Tiện, tên mập mạp này quá tiện đi!!!"



"Biến thái!!!"



" Đủ ghê tởm!"



Các nam đồng học cũng không nhịn được bẻ khớp tay, đằng đằng sát khí hướng mập mạp đi đến. " Tên này sinh ra đúng là để ăn đấm mà ".



Đúng là nhân thần cộng phẫn a.



Bàn tử cảm thấy không ổn, liền co đuôi chạy trốn. " Ách, ta không cố ý nha, các ngươi không nên tới đây a!"



Bốn người Đại lực vừa tỉnh lại liền thấy sát khí bay tung tóe, tưởng nhắm vào mình, ngây ngốc cố nhớ mình đã làm gì có lỗi với bọn họ, làm sao lại vô duyên vô cớ hướng họ trừng mắt làm gì nha!??



Diệp giáo sư thấy vậy, cười khổ đứng ra giải thích. " Chúng ta chỉ muốn dạy dỗ tên Bàn Tử này một chút, thật sự không liên quan gì đến ngươi."



Đám người Đại lực nghe thế, liền thở phào nhẹ nhõm, a khoan, họ nghe gì? Bàn tử cái này thật quen. Tức thì bốn cặp mắt như lang quét tới Bàn Tử, Đại lực tức giận quát. " Tên mập mạp khốn kiếp này!!! Dám coi chúng ta là vật hi sinh ngăn cản tang thi để hắn chạy trốn!! Ba người, lên đánh hắn cho ta!!!!"



Tức thì, mập mạp co mình lăn lộn, quyền đấm cước đá không ngừng hướng hắn đánh tới. Các bạn nhỏ bên kia nhìn mà sợ ngây người, vốn có chút muốn tiến lên cho vài cước nhưng lại nhìn Bàn Tử thê thảm cực kỳ, hứng thú cũng biến mất.



Gã Bàn Tử này đúng là một cực phẩm, mọi người quen biết nhau tính từ lúc vào phòng thi đến giờ cũng không quá ba giờ nha, phải " ăn ở " thế nào mới đạt được cảnh giới " đi đến đâu người ghét đến đó" a? Đúng là quái nhân.



Không để ý bên này nháo thành một đoàn, hai tổ ba người chia nhau đi kiểm tra xung quanh một hồi đều không thấy có gì bất thường cả, nửa tiếng sau đem hết tầng một, tầng hai kiểm tra một lượt đều không có điểm đáng ngờ, Tần Hiên tính nghỉ ngơi một chút thì nghe tiếng Nhiếp Khả oa oa gọi to.



" Đội trưởng, bên này có người sống!!!"



Tần Hiên, Hàn Tuấn, Tiếu Phiên Phiên ba người nghe vậy liền lập tức chạy tới. Lúc này, ba người Nhiếp Khả đang vây quanh một bé gái cỡ chừng bảy, tám tuổi. Nơi này là phòng thay đồ, chỉ thấy bé gái sợ hãi run rẩy, hai mắt mở to sợ hãi nhìn họ. Nhiếp Khả ra vẻ rất tự nhiên dang hai tay ra làm vẻ chào đón.



" Cô bé xinh xắn, anh là đại pháp sư Nhiếp Khả mạnh nhất vũ trụ nha, chuyên diệt trừ kẻ xấu bảo vệ chính nghĩa!! Bé không cần sợ hãi anh, hahaha." Sau đó Nhiếp tự kỷ còn làm tư thế " ta là đại diện của chính nghĩa"



Diêu Phúc cười lạnh, không ngại ném cho Nhiếp Khả ánh mắt xem thường. " Ta lại thấy ngươi ngược lại chính là kẻ khả nghi nhất a". Lúc này, Tần Hiên mỉm cười ấm áp hướng cô bé đưa tay.



" Tiểu thư nhỏ, em có thể nói cho anh tại sao em lại ở đây một mình thế?"



Bé gái chỉ thấy người trước mắt một thân đầy máu tươi liền sợ hãi, hướng Nhiếp Khả chạy tới." Anh hùng chính nghĩa!! Mau mau diệt trừ kẻ xấu a, hắn thật đáng sợ!!"



Nhiếp Khả cảm động vô cùng, rốt cuộc, rốt cuộc cũng có người nhìn ra thân phận thật của hắn a!! Nếu lúc này là ở nhà, chắc chắn Nhiếp Khả sẽ không ngần ngại mở tiệc ăn mừng.



Ai cũng không phát hiện, vừa rồi trong mắt Tần Hiên hiện lên một tia sáng nhỏ.



Nhiếp Khả vỗ ngực, hướng bé gái thề thốt. " Nhân danh người đại diện chính nghĩa, ta sẽ cống hiến hết sức phục vụ quý cô xinh đẹp đây." Cô bé vui vẻ vỗ tay cười khanh khách. Diêu Phúc thấy thế thì lắc đầu. " Lại thêm một tổ hợp kỳ quái"



Tần Hiên như cũ nụ cười không biến mất. " Vậy thì việc này giao cho Nhiếp đồng học giải quyết. Chúng ta nên quay lại thôi. "



Diệp giáo sư lúc nãy cũng có nghe được tiếng kêu của Nhiếp Khả, nàng cùng đứa trẻ dịu dàng cười nói, một lúc sau liền nhanh chóng làm thân với đứa trẻ. Vốn bé con cái gì cũng không chịu nói, trước sợ hãi nhìn Tần Hiên rồi mới kể chuyện.



Thì ra tận thế một tháng trước liền bắt đầu, nơi đây vốn là một cửa hàng chi nhánh của nhà cô bé - Triệu Nhã, vừa đúng dịp đến đây kiểm tra để hôm sau khai trương, bên ngoài liền triệt để loạn. Cả nhà họ cùng một đám người nhân công sợ hãi trốn ở đây, mọi chuyện rất bình thường cho đến hai ngày trước.



Ngày đầu, hai, ba người thi nhau mất tích, vốn nghĩ đến đám nhân công đó đã rời khỏi siêu thị, không ngờ hôm qua lại thêm năm người khác mất tích, lần này vết tích khá rõ ràng, hướng về nhà kho phía sau mà tới. Cha mẹ Triệu Nhã biết nếu không làm sáng tỏ việc này thì sớm muộn gì cũng đến lượt gia đình họ " mất tích", hai người cùng với năm vị nhân công còn lại liều mình tiến vào nhà kho, họ cẩn thận bảo cô bé trốn trong phòng thay đồ, dù là chuyện gì cũng không được phép rời khỏi phòng.



Vốn mười mấy phút đầu còn có tiếng hét thảm, tiếng gầm gừ phẫn nộ, sau đó, liền không có sau đó, Triệu Nhã bé gái hoảng sợ suốt mười mấy tiếng đồng hồ, ngủ gật lúc nào không hay, mãi đến lúc nãy được nhóm Nhiếp Khả tìm thấy.



Triệu Nhã vành mắt đỏ hoe, mong đợi nhìn về hướng Nhiếp Khả. " Đại ca là người của chính nghĩa cơ mà, làm ơn cứu cha mẹ ta, xin ngươi."



Mọi người thấy Triệu Nhã lúc này quá đáng thương! Trong lòng mọi người ai cũng có đáp án về cha mẹ nàng. Đương nhiên là thập tử vô sinh a!! Nhưng không một ai muốn mở miệng dập tắt hi vọng của nàng.



Nhiếp Khả nhẹ nhàng xoa đầu Triệu Nhã, chính khí lẫm lẫm nói. "Tiểu thư, chúng ta sẽ không bao giờ từ bỏ cho đến giây phút cuối cùng." nói xong, không để ý tiểu Triệu Nhã hai mắt lóe lên tinh quang, Nhiếp tự kỷ vì bản thân lời nói mà toát mồ hôi hột. Ôi chao, ta lúc nào như thế soái đây!



Tần Hiên quay sang nhìn Hàn Tuấn, thấy trong mắt đối phương cũng xuất hiện một tia nghi ngờ, hai người trao nhau ánh mắt hiểu ý.



Cô bé Triệu Nhã này, rất đáng nghi.

---

Tự dưng cảm thấy có chút mùi conan, mà thây kệ =)))