Chương 13. Xung đột

Tử Vong Luân Hồi

Chương 13. Xung đột

Bàn tử chẳng biết suy nghĩ gì, ánh mắt nhìn về hướng nam hài lập lòe, hắn lân la lại gần cậu nhóc. "Đi theo anh nha, anh cho kẹo."

Tần Hiên, Tiếu Phiên Phiên "..." ngươi đánh chủ ý gì lên con trai nhà người ta thế? Cái trò mời mọc rẻ tiền như thế cũng đem ra xài?

Không ngờ, tiểu nam hài hai mắt sáng lên "Vâng ạ!"

---

Hàn Tuấn ngay từ lúc bước vào đấu trường liền bàn với Tần Hiên, để hắn xâm nhập vào bên trong đấu trường, giải cứu lũ trẻ. Đến lúc hỗn loạn liền hành động.

Tốc độ hiện tại của Hàn Tuấn cũng đã tới 48 điểm, tốc độ nhanh nhất của hắn là 20m/s! Bất quá, thể lực Hàn Tuấn chỉ đủ duy trì tốc độ đó trong một canh giờ.(2 tiếng) Thế nên lúc chạy xuyên qua đấu trường, người ta chỉ cảm giác trước mặt vụt qua một cơn gió mà thôi.

Tần Hiên cũng không cần phải lo lắng cho Hàn Tuấn, dù sao lúc này thực lực của hắn cũng đã đủ xưng bá cái này căn cứ, không ai có thể ngăn cản hắn. Huống hồ, do thám, đột nhập cái loại này đã trở thành kỹ năng cơ bản của Hàn Tuấn.

Lúc Tần Hiên xua đuổi khách, Hàn Tuấn đều đem hết mấy phòng giam cho mở, giải phóng hơn trăm đứa trẻ.

À, "tiện thể" có làm gỏi mấy con biến dị thú. Biến dị thú tuy chỉ có level 7 trở xuống, điểm exp ít ỏi nhưng thịt muỗi cũng là thịt a!

Đem bọn trẻ tạm thời giao cho lão Tứ. Tuy lão Tứ là kẻ buôn nô lệ nhưng tuyệt đối sẽ không dám ở trước mắt Tần Hiên mà gây hại cho bọn trẻ.

Mãi hơn chục phút sau khi đám người Tần Hiên rời khỏi hiện trường, Liễu phó thủ lĩnh kia mới lục tục kéo người đến.

Liễu phó thủ lĩnh tên thật là Liễu Trình, 54 tuổi, thân hình mập mạp, mũi to còn sưng đỏ giống chú hề, nhìn rất ngớ ngẩn. Bất quá cái kia đôi mắt là một mảnh cơ trí, thành thục khiến không có người đem hắn cho coi thường!

Bất quá, Liễu Trình lúc này trán nổi gân xanh, hai mắt long lên, hắn tức muốn hộc máu nhìn thảm trạng ở đấu trường.

Vốn khán đài sạch sẽ ngay ngắn biến thành đống đổ nát, vốn nhân khí sung túc giờ lại tiêu điều, không thể thấy được sự hưng thịnh mới cách đây chưa đầy nửa tiếng.

Quả thực Liễu Trình trái tim muốn nhỏ máu. Đây là tâm huyết của gã, sau không biết bao nhiêu tiền vốn đều đổ vào nơi này.

Đấu trường mới mở hai tuần, lợi nhuận đi vào cũng phải gấp 20 lần tiền vốn! Cái này lợi nhuận nha, làm sao không đau đây???

Con đường có thể giúp gã lăn lộn dễ dàng hơn ở căn cứ này, bây giờ lại bị hủy chỉ sau mấy phút. Hỏi ai mà không tức giận chứ!???

"Là kẻ nào!!!!! Rốt cuộc là ai đối đầu lão tử!!!!"

Đứng bên cạnh Liễu Trình là một trung niên khoảng 34, 35 tuổi, hắn run rẩy hướng vị lãnh đạo của mình giải đáp. "Là...là đám khách nhân mới đến của Thẩm Thiên Vũ..."

"Chết tiệt! Chết tiệt! Cái này họ Thẩm muốn đối đầu với ta hay sao?" Liễu Trình trực tiếp ra tay với đống bàn ghế xung quanh, cái gì bình tĩnh, cơ trí cho chó gặm hết đi!!

Một lúc sau, Liễu phó thủ lĩnh thở hồng hộc như trâu, trong mắt tràn ngập sự hận thù.

"Dám trêu chọc lão tử, dù là con cháu lão Thẩm, ta cũng róc da, làm xương kẻ đó!! Huống gì chỉ là một đám người không rõ danh tính! "

Một bên mấy kẻ dưới trướng run rẩy nhìn vị kia Liễu lãnh đạo. "Không xong, Bình Minh căn cứ muốn bão nổi!"

Tần Hiên đám người đang trở về khách sạn thì bỗng dưng thấy lạnh hết tóc gáy. "Ách, sao tự dưng nhiệt độ giảm xuống vậy trời! Đang là mùa hè cơ mà!"

Bàn tử trên xe một mực hướng tiểu nam hài làm quen." Nhóc tên gì? Bao nhiêu tuổi?"

Nam hài lúc nãy đã được Tiếu Phiên Phiên lau sạch sẽ máu tươi, nhìn cũng có phần đáng yêu lanh lợi. " Ta gọi Hoàng Thái Lộc, 9 tuổi rưỡi, thì phải?" đúng không ta?Tiểu Thái Lộc vò đầu bức tai, trong miệng còn ngậm que kẹo mút, mười phần chọc người yêu thương!

Tiếu Phiên Phiên nhịn không được lại giày vò nhóc con một phen.

Tần Hiên nghe bọn họ ồn ào một hồi cũng phát mệt, trực tiếp không để ý, dựa vào đệm lưng nhắm mắt dưỡng thần. Hàn Tuấn chăm chú nhìn Hoàng Thái Lộc, hướng Tần Hiên hỏi.

"Đại ca, lúc nãy ngươi nói cậu nhóc giống Triệu Nhã....chẳng lẽ...."

"Phải, theo như Triệu Nhã gọi thì tên nhóc Thái Lộc này là người tiến hóa. Hiện tại của cậu bé cũng đã bằng ta, level 20."

Tần Hiên lúc đầu khá kinh ngạc, ngoại trừ Triệu Nhã, người khác có thể tiến hóa! Hơn nữa level ban đầu cũng đủ nghiền nát tang thi, biến dị thú cấp 11! "Người tiến hóa" chính là những kẻ được trời cao ưu ái

Vừa mới xuống xe, Bàn tử mặt phát xuân đồng dạng, xách Hoàng Thái Lộc như xách gà con, xông vào khách sạn.

"Tiểu Nhã Nhã, ta có quà cho nàng!!!"

Triệu Nhã đang nghiên cứu một ít thuốc tiến hóa, nghe vậy chỉ liếc mắt nhìn sơ qua Bàn Tử, buột miệng nói. "Ngươi thì có thứ gì đáng giá chứ..."

Sau đó, nàng kinh ngạc cảm nhận khí tức thoát ra từ nam hài trước mắt có vài phần giống bản thân. "Không lẽ...."

Chân khẽ nhún, Triệu Nhã liền kích động xuất hiện trước mắt Thái Lộc, vẻ mặt lộ ra vẻ say mê điên cuồng, khiến Hoàng Thái Lộc rùng mình. Cái này chỉ hơn mình mấy tuổi nữ hài thế nhưng lại là tiểu biến thái.

Không để ý sắc mặt tiểu Thái Lộc cổ quái nhìn bản thân, Triệu Nhã ánh mắt lóe sáng. "Ngươi nhặt nó ở đâu? Làm không tồi!"

"A, đi chơi một chút, tiện đường lụm về, ta nghĩ nàng sẽ có hứng thú..."

"Rầm!!!"- Đây là tiếng đóng cửa phòng (-_-), Triệu Nhã hỏi cho có lệ rồi kéo tiểu Thái Lộc vào phòng mình, bên trong vọng ra tiếng của nàng.

"Nếu ta không ra thì khỏi cần gọi cơm!"

Bàn tử hóa đá, này, như vậy là sao hả??? Ít nhất cũng cho ta cơ hội nói xong đã chứ! Khóc ròng T^T.

Bên kia Tần Hiên, Tiếu Phiên Phiên ngây người.

Nó? Lụm về? Các ngươi xem thằng nhóc là đồ chơi chắc?

Thấy khách sạn bên này không có vấn đề, Tần Hiên liền đi tìm gặp Thẩm Thiên Vũ, nói chuyện về buôn bán nô lệ.

"Tần huynh đệ, không phải ta không muốn. Ngược lại, con gái ta cũng bằng tuổi đám trẻ kia, ta đương nhiên sẽ không đồng ý rồi! Nhưng thân phận của ta không tiện bóc trần hai kẻ đó"- Thẩm Thiên Vũ than khổ nhìn vị thiếu niên trông hiền lành, vô hại trước mặt.

Tần Hiên rất thản nhiên. "Ta sẽ giết sạch bọn họ, như vậy liền được sao?"

Cái kia hiền lành, vô hại cảm giác tự nhiên triệt để tan vỡ!! "Cách đó cũng là một biện pháp, nhưng có quá nhiều hệ lụy không đáng, cũng không hợp lòng người"

Tần Hiên trầm tư, có lẽ hắn thật sự có cách có thể nhanh chóng giải quyết!

Bất quá, sau đó Thẩm thủ lĩnh lời nói liền để hắn đỡ mệt óc tính kế ly gián.

"Lão Viễn có lẽ sẽ hợp tác với Phỉ lão đầu tìm ngươi tính sổ đấy, sau này ra đường cẩn thận một chút!"

Tần Hiên cười, rất ấm áp, nhưng lời nói lại lạnh băng đáng sợ. "Không sao, bọn họ kết hợp rất tốt! Đỡ phải tìm kiếm. Nhưng công việc của ông cũng không dễ đâu, Thiên Vũ."

Thẩm Thiên Vũ sang sảng cười, vỗ vai Tần Hiên. " Tần Hiên ngươi yên tâm, ngươi chỉ cần chịu giúp đỡ giết hai tên đó là đủ. Ta sẽ dọn dẹp hậu quả."

..............................

Bên kia, quả nhiên Liễu Trình tức giận, cho người đưa tới nơi ở của Phỉ phó thủ lĩnh - Phỉ Mặc, một gã nhìn rất bình thường, chẳng có gì đặc biệt nhưng chỉ người quen thuộc với lão như Liễu Trình mới biết, tên này Phỉ Mặc đã so với mình còn đáng sợ!

"Liễu ca, đến đây chơi sao?"- Phỉ Mặc cầm trên tay ly rượu, khẽ đưa vào miệng nhấp.

"Tin ngươi đã biết mục đích ta tới là vì cái gì. Không cần giả trang ngây ngô trước mặt ta, bạn già."

Cười lạnh, Liễu Trình đặt mông ngồi xuống ghê sô pha, đối diện Phỉ Mặc.

"Từ trước đến nay, ta, ngươi và Thẩm lão già lập thành thế chân vạc(kìm hãm lẫn nhau). Thế nhưng Thẩm Thiên Vũ lão hỗn đản dám ra tay với ta, ta một khi xong thì ngươi cũng chẳng khá hơn đâu! Lúc đó chín phần hắn sẽ giết ngươi trừ hậu hoạn a, thế nào, chúng ta tạm gác ân oán sang một bên, toàn tâm toàn lực đối phó lão Thẩm!"

"Lão già này rõ ràng muốn kéo ta xuống vũng bùn"- Phỉ Mặc thầm nghĩ "Nhưng Thẩm Thiên Vũ thế lực càng ngày càng mạnh mẽ, đích xác không thể để hắn lớn mạnh thêm nữa!"

"Được thôi, cùng hợp tác nào." Phỉ Mặc cuộc sống cười nói. Trong đôi mắt kia không có gì bát thường ý nghĩ.

.............................

Khách sạn, khu trung tâm căn cứ, 10 p.m

Triệu Nhã sau gần mười tiếng rốt cuộc cũng đi ra, tuy mồ hôi ướt đẫm mái bai nhưng trên mặt treo nụ cười thỏa mãn.

"Có lẽ...ta đã biết gần hết bí mật của lần này trận tai nạn!"

Tần Hiên, Diệp lão sư, Đại lực đám người kinh ngạc nhìn nàng. " Bí mật của vi rút??"

" Không sai.."

--------

Xin lỗi, vì sự thay đổi khó chịu này.